*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Liên Hề ngẩng đầu, nhìn thẳng vào tượng thần giữa miếu thờ.

“Như vậy là sao?”

Bên trong ngôi miếu tràn ngập chính khí ngũ sắc, pho tượng sống động không trả lời cậu mà chỉ dịu dàng rũ mắt xuống, không vui không buồn nhìn cô gái đang quỳ gối trước mặt, thành kính cầu nguyện với mình.

Liên Hề siết chặt ngón tay, cậu không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng mọi thứ trước mắt quá kỳ lạ khó hiểu. Cậu mím môi, muốn đi vào miếu Văn Đế, nhưng vừa bước một bước cổ tay đã bị người giữ chặt.

Liên Hề quay đầu lại.

Liệt Thần kéo cổ tay Liên Hề, đôi mắt sâu thẳm nhìn cậu chăm chú, trầm giọng nói: “Đây là đạo trường của hắn, nếu cậu bước vào thì sẽ không chết không ngừng.”

Đạo trường cũng tức là pháp giới của Thần Minh. Hiện tại Văn Tụng Đế Quân đang bày đạo trường xung quanh miếu Văn Đế, người không liên quan không thể bước vào.

Liên Hề im lặng, dừng bước hỏi: “Rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì?”

Liệt Thần nheo mắt, nhưng không cách nào trả lời được.

Hình như hai sếp đang cãi nhau hửm? Hiện tại đang có chuyện gấp cần phải giải quyết đó. Trong lòng Thôi Phán Quan lờ mờ đoán ra điều gì, nhưng không dám phán bừa. Hắn ta cầm Sổ Sinh Tử mà nói: “Hai vị đại nhân chớ sốt ruột. Theo như thuộc hạ đoán thì tướng mệnh cô gái này khổ tận cam lai, sẽ không có vấn đề gì, Sổ Sinh Tử không ghi chép nguyên nhân cái chết cũng chưa hẳn là chuyện xấu. Cô ấy có vẻ liên quan rất sâu với Văn Tụng Đế Quân, thậm chí thuộc hạ nghi ngờ cô ấy chính là Văn Tụng Đế Quân chuyển thế. Hay bây giờ chúng ta xem thử kiếp trước của cô gái này, coi có phải cô ấy chính là Văn Tụng Đế Quân chuyển thế hay không?”

Đây đúng là biện pháp tốt nhất hiện nay.

Liên Hề và Liệt Thần ngầm đồng ý, Thôi Phán Quan tuân lệnh, giở Sổ Sinh Tử ra.

Đôi mắt Thôi Phán Quan hiện lên tia âm khí đen đặc nhấp nháy, hắn ta thấp giọng quát lớn, ngón tay ấn vào trang Sổ Sinh Tử trống không. Chẳng bao lâu, từng hàng chữ bắt đầu hiện lên trên đó.

Phu canh không biết chữ, Tưởng Quỷ đọc dòng ghi chép trên Sổ Sinh Tử.

“Triệu Văn, nam, sinh năm 1965, gia cảnh nghèo khổ, 7 tuổi bị cha mẹ bán cho một ông già trên thị trấn, sau đó bị đánh đập hành hạ đến chết, mất năm 1980…”

“Lý Tú Tụng, nữ, sinh năm 1931, gia cảnh nghèo khổ, bị giặc bạo hành, mất năm 1937.”

“Tiền Tư Văn, nam, sinh năm 1874, ban đầu gia cảnh giàu có, sau thì sa sút, bệnh tật triền miên, mất năm 1911.”

“Lưu Văn Tú, nữ, sinh năm 1653, được tuyển vào cung sau đó bị hãm hại vào Tông Nhân phủ, chịu cực hình đến chết, mất năm 1678.”

(*Tông Nhân phủ, còn gọi Tông Chính phủ hay Tôn Nhân phủ, là cơ quan quản lý nội bộ hoàng tộc thời quân chủ Trung Hoa)

Càng đọc xuống dưới, đến cái ngữ súc sinh như Tưởng Quỷ cũng phải lộ sắc mặt khó coi, có chút không đành lòng.

Nếu nói một người cả đời khốn khổ, thì cũng xem như bình thường. Bởi thế gian xưa nay vốn không công bằng, người số khổ không ít, người vất vả cơ cực lại càng nhiều, ai cũng muốn có cuộc sống tốt đẹp cả. Có vài người dường như bị số phận trêu đùa, giãy dụa mãi trong cuộc đời thảm hại đau thương.

Nhưng nếu có người chịu khổ suốt 600 năm ròng rã thì sao? Sáu trăm năm, từ kiếp thứ nhất bắt đầu luân hồi, cô ấy đã phải chịu đủ loại cực hình tra tấn.

Đời đời kiếp kiếp, dù cho đầu thai làm con vật, cuộc sống ngắn ngủi cùng lắm chỉ chết một lần. Nhưng kiếp này sang kiếp khác, Tiểu Lưu đều đầu thai thành người. Sau đó mỗi đời mỗi kiếp… Cô sống không bằng chết!

Phu canh nhíu chặt mày, không đành lòng nói: “Chuyện này không đúng! Bất kể hồn phách nào, sáu trăm năm hẳn phải có vài kiếp không đầu thai làm người chứ? Nhưng cô ấy chẳng những đầu thai làm người nhiều lần, mà mỗi kiếp toàn rơi vào cảnh bi kịch! Thôi Phán Quan đại nhân, tiểu nhân chưa từng nghe chuyện như thế bao giờ! Chẳng lẽ, Sổ Sinh Tử bị sai sao?”

Sổ Sinh Tử, ghi chép chuyện sống chết của sinh linh khắp thiên hạ.

Vào khoảnh khắc hồn phách bước lên đường luân hồi, cuộc đời của người đó đã được ghi vào Sổ Sinh Tử, mặc kệ là ai cũng không thể thay đổi được. Đương nhiên chuyện gì cũng có ngoại lệ, ví dụ như Sổ Sinh Tử đã sửa nguyên nhân cái chết của chú Lý. Cũng chính vì thế Thôi Phán Quan mới phái Tưởng Quỷ đến nhân gian, rồi xảy ra loạt chuyện sau này.

Nghe phu canh chất vấn, Thôi Phán Quan nghiêm khắc quát lớn: “Chỉ là Bạch Vô Thường tỉnh Giang Nam, mà dám nghi ngờ Sổ Sinh Tử?”

Uy nghiêm hiển hách của Phán Quan bùng nổ, phu canh lập tức ngậm miệng, run rẩy không dám nhiều lời nữa.

Liên Hề: “Nếu Sổ Sinh Tử không sai, vậy chuyện này là sao?”

Thôi Phán Quan: “Chuyện này…”

Thôi Phán Quan dám răn dạy phu canh, nhưng nào dám răn dạy Liên Hề. Đến bây giờ uy lực của chiếc chuông đồng trên cổ tay Liên Hề vẫn còn mới nguyên trong ký ức, chẳng dám làm liều.

Tưởng Quỷ im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng: “Đúng là Sổ Sinh Tử sẽ xảy ra vấn đề.”

Thôi Phán Quan trừng mắt, mắng to: “Tưởng Quỷ to gan!”

Tưởng Quỷ liếc Thôi Phán Quan, nói tiếp: “Quả thật có tình huống như vậy. Thôi Phán Quan quên à, chính vì vận mệnh của người phàm Lý Quốc Tân bị sửa lại, anh mới phái tôi lên Dương Gian. Cho nên Sổ Sinh Tử không phải là vận mệnh trời sinh, mà vẫn có khả năng thay đổi. Giờ thì rõ rồi, hiện tại chúng ta đã biết 600 năm trước linh hồn này là ai.”

Mọi người không nói nữa, ngẩng đầu nhìn tượng thần Văn Tụng Đế Quân trong miếu thờ.

Tiểu Lưu, chính là Văn Tụng Đế Quân!

Phu canh vắt óc suy nghĩ, đưa ra một khả năng: “Năm đó Văn Tụng Đế Quân phạm tội lớn, nên khi hắn chuyển thế, Sổ Sinh Tử đã đoạ đày linh hồn hắn kiếp nào cũng cực kỳ thê thảm sao?”

Thôi Phán Quan phủ định khả năng này: “Không đúng. Nếu Văn Tụng Đế Quân thật sự tội nghiệt ngập trời, vậy thì hắn không thể chuyển kiếp mà phải bị phạt nhốt dưới mười tám tầng Địa Ngục, chịu mọi tra tấn.”

Tưởng Quỷ cũng suy ngẫm, nói ra suy đoán bản thân: “Thần Minh chuyển thế, bẩm sinh đã khác biệt với người thường nên phải chịu khốn khổ?”

Mi quan tâm người phàm này quá nhỉ? Thôi Phán Quan liếc Tưởng Quỷ, suy tư một lát, vẫn phủ nhận: “Sáu Cõi Luân Hồi còn công bằng hơn cả bản Phán Quan. Thần Minh có tội chịu phạt, sinh linh thế gian chỉ cần bước lên đường luân hồi, tội nghiệt kiếp trước sẽ không phiền lụy kiếp này. Kiếp đầu tiên cô ấy đã bị phạt sống đời lầm than, nhưng cậu xem kiếp thứ hai của cô ấy đi, kiếp đầu chưa từng làm chuyện gì thương thiên hại lý, nếu giao cho bản Phán Quan phán quyết thì kiếp sau sẽ cho cô ấy một đời bình yên, sao có thể để hai kiếp liên tiếp đáng thương như vậy?”

Hơn nữa Tiểu Lưu không chỉ thê thảm hai kiếp, mà là đời đời kiếp kiếp suốt 600 năm!

Đến giờ phút này, tất cả khả năng đều bị loại trừ, chỉ còn một khả năng cuối cùng.

Mọi người ngẩng đầu, nhìn Thần Minh cao quý được chính khí vây quanh trong miếu thờ.

Liên Hề nhìn pho tượng Văn Tụng Đế Quân, mấp máy môi, ánh mắt sâu trong, nói rành rọt từng chữ: “Là hắn ta khiến mỗi kiếp của cô ấy đều thê thảm như thế.”

Không phải câu nghi vấn, mà là câu khẳng định.

Trên đời có rất nhiều người, hà cớ gì hết lần này tới lần khác cứ phải là một cô gái bình thường như Tiểu Lưu, bắt cô ấy kiếp nào cũng sống trong thê lương tuyệt vọng? Đó chắc chắn là vì cô ấy có điểm đặc biệt, mà điểm đặc biệt này chính là…

Liên Hề: “Sáu trăm năm trước, cô ấy đã từng là Thần Minh.”

Phu canh nghi ngờ hỏi: “Thần Minh chuyển thế, chẳng phải nên có cuộc sống tốt hơn sao?”

Đây là vấn đề Thần Minh chuyển thế mà Tưởng Quỷ từng nói.

Địa Phủ từng suy đoán những quỷ thần thăng cấp sau khi Thần Đình hủy diệt, ví dụ như phu canh, rất có khả năng là Thần Minh. Thần Minh ngã xuống nhưng hồn phách bọn họ vẫn khác với người thường, so với hồn phách người phàm bọn họ càng có cơ hội hấp thu sức mạnh, trở thành quỷ thần.

Cho đến nay suy đoán này vẫn chưa được chứng minh, nhưng Thần Minh chuyển thế không sướng hơn thì thôi, cớ sao đời đời kiếp kiếp thảm thương như vậy chứ?

Thôi Phán Quan bị vây trong đủ loại nghi ngờ, hiển nhiên những chuyện xảy ra ở đây đã vượt khỏi tầm hiểu biết của hắn ta rồi.

“Hắn là sinh linh sao?”

“Hả?” Thôi Phán Quan ngẩng đầu, sau khi ý thức được Liệt Thần đang hỏi mình thì ngó Văn Tụng Đế Quân trong miếu thờ, cân nhắc: “Bẩm đại nhân, không phải ạ, nhưng cũng không phải quỷ hồn.”

Vẻ mặt Liệt Thần bình tĩnh: “Vậy cô ấy chắc vẫn là sinh linh chứ?”

Thôi Phán Quan nhìn về phía Tiểu Lưu: “Điều này là tất nhiên.”

Liên Hề lập tức hiểu ý Liệt Thần, ngạc nhiên nói: “Chẳng lẽ anh định…?”

Liệt Thần khẽ ừ, hắn trở tay, một con dấu bạch ngọc xinh xắn óng ánh xuất hiện giữa lòng bàn tay.

Giờ đây tất cả mọi người đều biết Liệt Thần chuẩn bị làm gì.

Cuốn sổ vàng chỉ có tác dụng với quỷ hồn, mà con dấu bạch ngọc thì đặc biệt nhằm vào sinh linh!

Bên trong miếu thờ của Văn Tụng Đế Quân, đang bị ánh sáng ngũ sắc trùng điệp vây quanh. Mặc dù hắn nói “Mời vào”, nhưng không ai dám tùy tiện đi vào cả. Bởi vì hắn là Thần Minh, còn là Thần Minh có thể ngâm mình 7749 ngày bất tử dưới dòng Vong Xuyên, chống lại vận mệnh. Lớ ngớ bước vào đạo trường của hắn, khác gì thịt nằm trên thớt mặc cho hắn băm dầm.

Đã không thể vào, Liệt Thần hờ hững ngước mắt: “Thì lôi người ra là được mà.”

Một giây sau, Liệt Thần búng ngón tay: “Đi!” Con dấu bạch ngọc xinh xắn bay vèo lên không trung, ấn một dấu mạnh mẽ tạo thành sáu chữ lớn màu vàng chói lọi.

Bắc Âm Phong Đô Đại Đế!

Sáu chữ vàng không bay vào miếu Văn Đế, mà chỉ vây bên ngoài tản ra ánh sáng càng lúc càng xán lạn. Trong phút chốc đêm sáng như ngày, kim quang rực rỡ lấn át chính khí ngũ sắc của Văn Tụng Đế Quân, nhuộm vàng cả đạo trường miếu thờ, chạm vào cơ thể Tiểu Lưu.

Đây là thời cơ tốt để nịnh, phu canh mở to mắt, cảm thán: “Đại nhân đúng là ra tay như thần, tiểu nhân nhìn hoa cả mắt!”

Thôi Phán Quan nghe vậy thì ngạc nhiên, nhìn phu canh bằng ánh mắt quái lạ.

Cụm từ ‘ra tay như thần’ dùng thế là sai rồi, vị đại nhân trước mặt vốn là chủ nhân Địa Phủ, là quỷ thần, không ra tay như thần thì là gì? Tên La Chung đúng là mù chữ thật, hừm, con đường giáo dục toàn diện của Địa Phủ vẫn còn gian nan lắm.

Sau đó Thôi Phán Quan lặng lẽ đánh giá Liệt Thần, không hiểu sao Liệt Thần lại cồng kềnh đi lôi một hồn phách người phàm từ trong miếu Văn Đế ra. Văn Tụng Đế Quân lợi hại đó nhưng so với Phong Đô Đại Đế thì có là gì đâu, tiện tay vỗ một phát là xong mà.

Tròng mắt Thôi Phán Quan xoay tròn, bất chợt ngộ ra: Đại nhân quả thật có lòng từ bi, Văn Tụng Đế Quân chết cũng đã chết rồi, hắn không muốn khiến Văn Tụng Đế Quân khó xử, chừa mặt mũi cho người chết nên mới xử lý cồng kềnh như thế.

Thôi Phán Quan chắp tay, nịnh hót một cách chân thành: “Đại nhân đúng là tấm lòng bao la, khiến thuộc hạ cúi đầu nể phục!”

Liệt Thần hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra: “…”

Trong gió thu lạnh lẽo, chủ nhân Địa Phủ đẹp trai ngời ngời nhẹ giọng hừ lạnh, cao quý khó gần: “Đứng bên cạnh nhìn đi.”

Thôi Phán Quan kích động: “Vâng!”

Phu canh: “…”

Lúc tui nịnh, đại nhân có thèm trả lời tui đâu?

Phút chốc cảm giác nguy cơ trong lòng phu canh điên cuồng tăng lên, cảnh giác nhìn chòng chọc vị lãnh đạo Thôi Phán Quan mà mình từng muốn lấy lòng.

Tưởng Quỷ đứng dòm bên cạnh: “…”

Hai tên nịnh!

Liệt Thần và Liên Hề không rảnh để ý sóng ngầm của đám phu canh, bọn họ đang tập trung quan sát từng sợi kim quang xuyên qua miếu thờ, chạm vào cơ thể Tiểu Lưu. Có vẻ chính khí ngũ sắc muốn ngăn cản kim quang nhưng vô ích, bản chất của nó không bằng kim quang, mấy lần chạm vào đều bị rơi xuống.

Sau khi kim quang trùm lên chính khí ngũ sắc quấn trên cơ thể Tiểu Lưu, Liên Hề thấy rõ cơ thể Tiểu Lưu hơi co giật. Cô không còn ngoan ngoãn cúi đầu cầu nguyện, mà chậm rãi ngẩng đầu một cách cứng ngắc.

Hai mắt Liên Hề sáng rực: “Có thể kéo cô ấy ra không?”

Liệt Thần liếc con dấu bạch ngọc, con dấu bạch ngọc tuân lệnh, lập tức chân chó bay lên không trung, tỏa ra ánh kim quang rực rỡ lộng lẫy hơn trước.

Liên Hề: “Hiệu quả thật!”

Kim quang quấn quanh người Tiểu Lưu, Tiểu Lưu khẽ nhích người dậy, hai đầu gối sắp rời khỏi tấm bồ đoàn cũ cũ kỹ.

Đúng vào lúc này, bỗng nhiên Thần Minh trẻ tuổi khẽ thở dài, một tia chính khí ngũ sắc lung linh lao xuống đánh nát kim quang trên người Tiểu Lưu.

Sắc mặt Liệt Thần đột ngột lạnh đi, đôi mắt sâu đen vô tình nhìn về phía Văn Tụng Đế Quân.

Văn Tụng Đế Quân: “Vì sao Thần Quân ngăn cản bản Đế Quân phục sinh?”

Liệt Thần không trả lời, chỉ lạnh lùng nhìn Văn Tụng Đế Quân chằm chằm.

Mất đi sự hỗ trợ của kim quang, Tiểu Lưu bộp một tiếng quỳ gối trên bồ đoàn, tiếp tục cúi đầu cầu nguyện. Càng lúc càng nhiều chính khí ngũ sắc lao ra từ pho tượng, vây kín người Tiểu Lưu. Chính khí này thực sự quá nhiều, thời gian dần trôi khiến người ta không biết rốt cuộc là chúng toả ra từ pho tượng rồi quấn lên người Tiểu Lưu, hay tuôn ra từ người Tiểu Lưu rồi chui vào pho tượng.

Pho tượng lại mở miệng, như sét đánh đinh tai nhức óc: “Thần Quân còn sống, bản Đế Quân lại chết! Trong những ngày hoảng loạn đó, chỉ có quỷ thần Địa Phủ không bị trời đày. Trời bất công nên Thần Quân cũng bất công, ngăn cản bản Đế Quân phục sinh sao?!” 

Giọng nói vừa phát ra, mười dặm xung quanh miếu Văn Đế mây đen kéo đến dày đặc, sấm chớp đùng đùng chém ngang trời đêm.

Thần Minh nổi giận, trời sinh dị tượng!

Mặc dù Văn Tụng Đế Quân đã chết, nhưng vẫn là Thần Minh. Hắn quát to một tiếng, mũi miệng phu canh và Tưởng Quỷ lập tức tuôn máu, mặt trắng như tờ giấy. Thôi Phán Quan cũng chẳng khá hơn, sắc mặt tái nhợt khó coi.

Liên Hề là người phàm, một tiếng quát của Thần Minh khiến cả người cậu gần như bị đánh bay. Liệt Thần vội vươn tay mạnh mẽ giữ lấy cậu, trực tiếp vòng qua eo đỡ cậu đứng vững trên mặt đất, đồng thời cuốn sổ vàng cũng bay ra, múa may paylak bên cạnh hai người, ngăn cản uy áp Thần Minh thình lình tấn công.

Vài giây sau, cơn giận của thần tiêu tán.

Trong miếu Văn Đế, ánh sáng ngũ sắc giữa pho tượng và Tiểu Lưu càng chói mắt hơn, đạo trường quanh miếu Văn Đế cũng vững vàng kiên cố.

Mấy người Thôi Phán Quan không dám ra tay lung tung nữa. Rất rõ ràng, bọn họ có năm người, nhưng Văn Tụng Đế Quân chẳng thèm đặt bọn họ vào mắt, hắn chỉ nói chuyện với Liệt Thần. Trong năm người, chỉ có Liệt Thần mới đủ tư cách nói chuyện với hắn.

Liên Hề tránh khỏi tay Liệt Thần.

Liệt Thần nhíu mày, muốn giữ cậu lại. Thanh niên lắc đầu với hắn: “Tôi có một suy đoán.”

Liệt Thần giật mình, không ngăn Liên Hề nữa.

Chỉ thấy trong bóng đêm, dưới mây đen dày đặc, thanh niên người phàm dáng người mảnh khảnh đứng trước miếu Văn Đế, cao giọng hỏi: “Văn Tụng Đế Quân, những trắc trở 600 năm qua Tiểu Lưu gánh đều liên quan đến anh đúng không?”

Trong miếu, pho tượng khẽ nhúc nhích nhưng không trả lời.

Liên Hề nói tiếp: “Anh không dám thừa nhận, nhưng sự thật là nó liên quan tới anh!” Vẻ mặt Liên Hề lạnh lẽo, cậu vội ngoảnh đầu hỏi Thôi Phán Quan: “Thôi Phán Quan, vừa rồi anh nói Sổ Sinh Tử không thể có sai sót. Nó ghi chép chuyện sống chế toàn bộ sinh linh thế gian, trừ những trường hợp ngoài ý muốn, chuyện khác đều nằm trong phạm vi quản lý của Sổ Sinh Tử, tuyệt đối công bằng.”

Thôi Phán Quan không rõ ý Liên Hề, nhưng hắn ta vẫn gật đầu: “Vâng, đúng vậy.”

Liên Hề: “Tiểu Lưu số khổ thì tôi hiểu, hai kiếp khốn khổ cũng không sao. Nhưng ròng rã sáu trăm năm, kiếp nào cô ấy cũng bị giày vò sống không bằng chết. Hơn nữa mỗi kiếp đều đầu thai thành người. Chuyện này đâu thể là ngoài ý muốn được?”

Vẻ mặt Thôi Phán Quan phức tạp: “… Đúng là không phải ngoài ý muốn.”

“Là do Sổ Sinh Tử có sai sót.”

“…” Thôi Phán Quan muốn phản bác, nhưng lại không nghĩ ra lý do.

Liệt Thần rũ mắt, yên lặng nhìn Liên Hề, hỏi: “Vậy Sổ Sinh Tử sai ở đâu?”

Sổ Sinh Tử hiển nhiên có sai sót, nhưng Văn Tụng Đế Quân động tay lên Sổ Sinh Tử bằng cách nào? Đây là vấn đề mọi người vẫn chưa nghĩ thông.

Liên Hề hít sâu một hơi rồi chậm rãi thở ra, quay đầu nhìn Thần Minh trong miếu, nói ra suy đoán của mình: “Nghe nói, trước đây Văn Tụng Đế Quân là Thần Minh quản lý sổ sách trong thiên hạ.”

Lời vừa dứt, trong năm người ngoại trừ phu canh còn đang mờ mịt, Thôi Phán Quan và Tưởng Quỷ đã lập tức hiểu ra, bất ngờ kinh hãi.

Thôi Phán Quan hoảng sợ nói: “Còn có thể như vậy sao?!”

Vẻ mặt Liên Hề bình tĩnh: “Đây là cách giải thích hợp lý nhất.”

Thôi Phán Quan cầm Sổ Sinh Tử, không dám tin cúi đầu nhìn bảo vật trân quý của Địa Phủ trong tay mình, vẫn cảm thấy vô lý và khó tưởng tượng nổi. Hắn ta tiến lên một bước, đứng trước miếu: “Văn Tụng Đế Quân, cậu thật sự có thể thay đổi Sổ Sinh Tử?! Không thể nào, Sổ Sinh Tử là pháp bảo tối cao chỉ chịu khống chế của Sáu Cõi Luân Hồi, đến cả Phong Đô Đại Đế cũng không khống chế được nó, do tôi quản lý thay. Cậu chỉ là một trong ba mươi sáu Đế Quân của Thần Đình, sao có thể thay đổi Sổ Sinh Tử?!”

Tưởng Quỷ cười nhạo nói: “Thôi Phán Quan, đến lúc này anh vẫn chưa hiểu à?”

Thôi Phán Quan không có tâm trạng chỉnh đốn giọng điệu của Tưởng Quỷ: “Hiểu gì?”

Tưởng Quỷ nở nụ cười âm trầm: “Tất nhiên Văn Tụng Đế Quân không có khả năng trực tiếp sửa Sổ Sinh Tử, nếu hắn giỏi vậy thì 600 năm trước đã không vẫn lạc. Nhưng hắn lợi dụng bản thân quản lý sổ sách, lén lút động tay vào Sổ Sinh Tử! Thật đúng là cao tay.” Tưởng Quỷ liếm răng, gã liếc vị Thần Minh quang minh lỗi lạc trong miếu, ánh mắt như tìm thấy đồng loại: “Hắn để hồn phách của mình mỗi kiếp đều vô cùng thê thảm. Thân là Đế Quân, tất nhiên hắn biết dù kiếp trước đau khổ nhưng chỉ cần luân hồi là sẽ quên hết mọi thứ, không bị nỗi đau tra tấn. Mà chỗ cao minh của hắn là ở đây này.”

Tưởng Quỷ cười nói: “Suốt 600 năm, kiếp nào cũng bị hành hạ sống không bằng chết. Dù luân hồi giúp quên đi quá khứ, nhưng những thống khổ đó vẫn tồn tại, ăn sâu vào trong linh hồn. Nếu chỉ vài kiếp thì có thể quên, nhưng 600 năm thì sao? Bi kịch đời đời chồng chất lên nhau, tạo thành tổn thương không thể xóa nhòa cho linh hồn.”

Nói đến đây, Thôi Phán Quan và phu canh đều bừng tỉnh.

Phu canh hít sâu, hoảng sợ nhìn pho tượng: “Hắn đối xử độc ác với bản thân vậy luôn?!”

“Người chịu khổ nạn không phải Văn Tụng Đế Quân.” Giọng nói hờ hững rành mạch của thanh niên vang lên, Liên Hề lẳng lặng nhìn vị Thần Minh ung dung tự tại, một thân chính khí trong miếu: “600 năm trước, Văn Tụng Đế Quân đã vẫn lạc, người phàm sau này đâu thể coi là Thần Minh được nhỉ?”

Gió đêm lạnh buốt, xuyên qua vách ngăn của chính khí ngũ sắc, nhẹ nhàng thổi vào miếu thờ.

Đúng thế, những người phàm nhận hết tra tấn, đau đến không muốn sống, đâu có ai là Văn Tụng Đế Quân.

Bọn họ chỉ là người phàm mà thôi.

Sự khốn khổ lầm than cả một kiếp người, khiến linh hồn bọn họ thủng trăm ngàn lỗ. Có lẽ đã từng trong đêm khuya tuyệt vọng nào đó, bọn họ ngước lên trời cao nhìn những vì sao nơi xa tít mà nguyện cầu, xin hãy kết thúc cuộc đời oan nghiệt này đi. Nhưng thứ bọn họ nhận được chỉ là sự ngó lơ của ông trời.

Kiếp sau vẫn thống khổ thê lương như trước.

Tính ra thì kiếp này Tiểu Lưu đã bình an vui khỏe lắm rồi, nhưng cũng chính kiếp này, linh hồn của cô đã bị dồn đến một giới hạn gần như sụp đổ. Có lẽ là trùng hợp, có lẽ là định mệnh, Tiểu Lưu bước vào miếu Văn Đế cầu nguyện cho bản thân mọi chuyện bình an.

Dựa theo Sổ Sinh Tử, Tiểu Lưu có thể sống đến hai mươi chín tuổi, nhưng lại không ghi rõ nguyên nhân cái chết của cô. Sổ Sinh Tử chưa từng phạm sai lầm. Không có nguyên nhân cái chết, không phải vì Sổ Sinh Tử sai, mà là…

Liên Hề: “Cô ấy sẽ trở thành Thần Minh.”

Thôi Phán Quan lắc não một hồi, cũng hiểu ra vì sao mình thấy tướng mệnh của Tiểu Lưu đại phú đại quý, khổ tận cam lai.

Thôi Phán Quan: “Quả thật khổ tận cam lai. Nếu cô ấy thật sự có thể phục sinh thành Văn Tụng Đế Quân, thì chính là Thần Minh cuối cùng của Thần Đình còn sống.”

Nghe vậy, Tưởng Quỷ và phu canh cũng không phản bác.

Đúng thế, người phàm thành thần là chuyện không thể tưởng tượng đến mức nào. Giống như Tô Kiêu và sư thúc của cậu ta là Huyền tu, nhưng bọn họ tu tâm tu đạo, chưa từng nghĩ sẽ phi thăng thành tiên. Thần Đình bị hủy diệt từ 600 năm trước, đã không còn ai có thể phi thăng.

Cất Sổ Sinh Tử đi, Thôi Phán Quan nhìn Liên Hề: “Đại nhân, đây là tin vui lớn của người phàm. Linh hồn Văn Tụng Đế Quân chịu nhiều tra tấn, bây giờ đã tu thành chính quả, cũng coi như công đức viên mãn.”

Phu canh không chịu thua, vội nịnh theo: “Đúng thế đại nhân, cô gái này có phúc quá, sau này sẽ là Thần Minh đó nha, còn là Thần Minh duy nhất trên đời nữa.”

Quỷ thần không hiểu lòng người, ánh mắt Thôi Phán Quan và phu canh chân thành không nói dối, bọn họ thật sự cảm thấy như vậy.

Tưởng Quỷ cũng không ngoại lệ.

Liên Hề lặng thinh không lên tiếng.

Chợt một giọng nam trầm thấp thỏ thẻ bên cạnh: “Cậu không thích phải không?”

Liên Hề quay đầu nhìn Liệt Thần. Bốn mắt chạm nhau, lát sau Liên Hề nhẹ nhàng gật đầu: “Người thành Thần thật sự là Tiểu Lưu sao?”

Thôi Phán Quan ngẫm nghĩ: “Phải, nhưng cũng không phải. Cô ấy và Văn Tụng Đế Quân chung linh hồn, cô ấy chẳng qua chỉ là một kiếp của Văn Tụng Đế Quân thôi. Đại nhân nghĩ xem, Văn Tụng Đế Quân sống mấy ngàn năm, làm Thần Minh mấy ngàn năm, nhưng cô gái này thì sống mới được mấy năm chứ?”

Liên Hề: “Cho nên Văn Tụng Đế Quân phục sinh, mà không phải cô ấy thành Thần?”

Thôi Phán Quan cau mày nói: “Chuyện này có gì khác nhau đâu? Chẳng phải cô ấy vẫn là Văn Tụng Đế Quân à?”

Liên Hề không trả lời Thôi Phán Quan, ánh mắt cậu kiên định nhìn Liệt Thần.

Liệt Thần cũng lẳng lặng nhìn lại cậu, lát sau hắn nhếch khóe môi, trả lời Liên Hề: “Cô ấy không phải Văn Tụng Đế Quân.”

Phu canh đứng kế bên, lấy làm lạ hỏi: “Có gì khác nhau ạ?”

Liên Hề đang định trả lời, nhưng chưa mở miệng đã bị Liệt Thần chen ngang: “Sao lại không khác?”

Liên Hề sửng sốt, khó hiểu nhìn Liệt Thần.

Chỉ thấy quỷ thần quần áo đen sì vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt hờ hững, nhưng lời nói ra lại khiến kẻ khác nghẹn họng. Dường như nhớ ra chuyện gì đó không vui, Liệt Thần nhíu mày trả lời: “Ví dụ như ông đánh cả buổi mới đánh Buff xanh, máu còn có chút xíu, thình lình có đứa đi rừng cướp ngang, còn nhắn câu “Cảm ơn bồ”. Cuối cùng team nó thắng, ông coi có tức không?”

Phu canh trợn mắt há mồm: “Dạ?”

Thôi Phán Quan và Tưởng Quỷ: “???”

Liên Hề: “…”

“Mà ông đã đánh cái Buff xanh này ròng rã 600 năm.” Liệt Thần bất mãn hừ một tiếng, tiếp tục nói: “Ví dụ khác, ông đi MID, gặp kẻ địch bị đánh. Mặc dù ông chết, kẻ địch còn cuỗm hết tất cả kỹ năng trên người ông, lúc này đứa đi rừng lại bước tới nhẹ nhàng cú đầu ông. Phút cuối còn mắng ông một câu ‘Pháp sư đừng tiễn’, cuối cùng team nó thắng, vậy có giống nhau không?”

Ba người Thôi Phán Quan: “…”

Liên Hề im lặng đỡ trán.

Phu canh nhịn không được hỏi: “Đại nhân, ngài đang nói gì thế?”

Quỷ thần Địa Phủ, đến cả game cũng không biết chơi thì còn ra thể thống gì?! Liệt Thần nhìn ba thằng đệ nhà mình, chán chả buồn nói, hoàn toàn không giao lưu được.

Liệt Thần: “Thiên địa bất nhân, vạn vật là chó rơm*. Vạn vật thế gian, cũng không khác biệt.”

(*Câu nói của Lão Tử: “Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu”, ‘sô cẩu’ là chó rơm. Ngày xưa con người không nuôi được gia súc lớn thì dùng chó để cúng tế, nhưng sau dần chuyển thành dùng chó bằng rơm để cúng; ý nói trời đất không nhân từ, đối đãi mọi thứ như vật hiến tế/hy sinh.)

Thôi Phán Quan hiểu câu nói này: “Đã như thế, đại nhân, thành thần không tốt sao?”

Liệt Thần lạnh nhạt ngước mắt lên, trả lời: “Nhưng… Phải nghĩ cho người*.”

(*Tương tâm bỉ tâm/将心比心/phải đặt mình trong hoàn cảnh của người khác để nghĩ cho họ.)

Phải nghĩ cho người?

Bốn chữ nhẹ nhàng rơi xuống, Liên Hề thoáng ngơ ra, ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông bên cạnh.

Thôi Phán Quan cẩn thận suy nghĩ: “Phải nghĩ cho người…”

Phu canh là tên mù chữ, ông ta chọt Tưởng Quỷ: “Tưởng Cẩu, phải nghĩ cho người là thành ngữ hả, có nghĩa gì dạ?”

Tưởng Quỷ: “Ờ!”

Phát hiện ánh mắt cậu thanh niên, Liệt Thần rũ mắt nhìn về phía Liên hề, ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung, Liệt Thần khẽ nhếch mày, giọng điệu rất tùy ý: “À, chẳng phải cậu đã nói, phải nghĩ cho người à?”

Không hiểu sao, trái tim trong lồng ngực hơi run rẩy, Liên Hề mở to hai mắt nhìn người đàn ông đối diện mình.

[Anh thử nghĩ xem, anh thích chơi game đến mức nào, thì bọn họ cũng khát khao hoàn thành chấp niệm đến mức đó.]

[Đều giống nhau cả…]

[Liệt Thần, hãy đặt mình vào hoàn cảnh của người khác để nghĩ cho họ.]

Quỷ thần vô tình, không đồng cảm với vạn vật sinh linh. Nhưng cậu đã dạy tôi biết, phải đặt mình vào hoàn cảnh của người khác.

Một lát sau, Liên Hề cũng cười: “Ừm, phải nghĩ cho người.

Mặc dù ba người Thôi Phán Quan không thấy chuyện Văn Tụng Đế Quân phục sinh có gì sai, đều cho rằng phúc phận của Tiểu Lưu tới rồi. Nhưng Liệt Thần đã nói phải đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, Tiểu Lưu thành Thần và Văn Tụng Đế Quân phục sinh là hai chuyện khác nhau, vậy thì là hai chuyện khác nhau thôi.

Thật ra tụi tui nghĩ nó giống nhau, nhưng đại nhân nói khác thì là khác!

Giờ phút này, Thôi Phán Quan và phu canh đã đạt được nhận thức chung.

Phu canh cười hì hì: “Hai vị đại nhân muốn làm gì, tiểu nhân lên núi đao xuống biển lửa cũng không chối từ!”

Thôi Phán Quan thì càng thực tế hơn, không chỉ văn hay chữ tốt mà thực lực còn bỏ xa phu canh, giỏi hơn phu canh nhiều. Thôi Phán Quan suy tư rồi gợi ý: “Đại nhân, nếu vậy thì chúng ta sẽ đối đầu với Văn Tụng Đế Quân. Vậy cũng đơn giản, đại nhân cứ trực tiếp đá bay Văn Tụng Đế Quân là được.”

Liệt Thần sững sờ: Mình giỏi vậy sao?

Ngoài mặt Liệt Tổng vẫn bình tĩnh: “Giải quyết bằng vũ lực à?”

Liên Hề: “Dùng vũ lực giải quyết, có ảnh hưởng đến Tiểu Lưu không?”

“Chuyện này…” Thôi Phán Quan cân nhắc, nói: “Trên Sổ Sinh Tử không ghi nguyên nhân cái chết cô ấy, đại nhân biết điều này có ý nghĩa gì không?”

“Nghĩa gì?”

“Trong tình huống xấu nhất, Văn Tụng Đế Quân không thể phục sinh, hồn phách của hắn không thể vào Sáu Cõi Luân Hồi thì sẽ… Hồn phi phách tán!”

Thôi Phán Quan thầm nghĩ: Bởi tui mới nói, để Văn Tụng Đế Quân phục sinh là tốt nhất rồi, cô gái kia lụm được bánh từ trên trời rơi xuống mới có thể hưởng ngang như vậy, được Thần Minh phục sinh!

Liên Hề: “Có cách nào khác không?”

Thôi Phán Quan còn chưa mở miệng thì một tiếng thở dài xa xăm vang lên từ trong miếu Văn Đế, cắt ngang cuộc trò chuyện của mọi người.

Văn Tụng Đế Quân: “Thần Quân nhất định ngăn cản tôi phục sinh sao?”

Liệt Thần cười lạnh: “Ai bảo cậu cướp Buff xanh của tôi.”

Văn Tụng Đế Quân: “???”

Nói gì chả hiểu! Thần Minh tôn quý lạnh lùng bảo: “Tiểu Phán Quan nói không sai, việc bản Đế Quân phục sinh đã được quyết định từ lâu. Cô ta chính là bản Đế Quân, bản Đế Quân chính là cô ta. Ngăn cản bản Đế Quân phục sinh, cô ta cũng sẽ hồn phi phách tán.”

“Cô ấy không phải anh.”

Lần đầu tiên tượng thần chú ý đến thanh niên đứng cạnh Liệt Thần, hắn bình tĩnh hỏi cậu: “Vì sao không phải?”

Liên Hề ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Thần Minh: “Anh đã chết 600 năm trước, chết dưới dòng Vong Xuyên… Kể từ đó dù là kiếp nào cũng không liên quan đến anh!”

Sáu trăm năm trước, Văn Tụng Đế Quân là Thần Minh quản lý sổ sách thiên hạ. Người này khí độ ung dung, tuy thực lực không nổi bật nhưng phong thái lỗi lạc. Giống như bây giờ, trong miếu Văn Đế pho tượng dần huyễn hóa lộ ra dáng vẻ tuấn tú vô song của Thần Minh. Mà phía đối diện, cơ thể cô gái tóc ngắn quỳ gối trên bồ đoàn càng run rẩy dữ dội hơn.

Một bên tỏa sáng rực rỡ, một bên gần đất xa trời.

Bởi vì trên đời này, chỉ có một linh hồn Văn Tụng Đế Quân mà thôi. 

Tượng thần: “Chúng tôi cùng chung linh hồn, người phàm kia, cậu nói bản Đế Quân nghe thử, sao cô ta lại không phải là bản Đế Quân?”

Liên Hề: “Anh đã từng bảy tuổi bị đem bán cho lão già, chịu đủ hành hạ, cuối cùng chết khi tuổi đời chỉ vừa 15 chưa?”

Người đọc sách sao chịu được sỉ nhục như thế, Văn Tụng Đế Quân giận dữ quát to: “Hoang đường!”

“Vậy anh đã từng ngay hôm sinh nhật sáu tuổi, cửa thành đại phá. Cô bé mới sáu tuổi bị giặc ngược đãi tàn nhẫn đến nỗi bỏ mình chưa?”

“Người phàm không được khinh nhờn Thần Minh!”

“Vậy anh đã từng bị người hãm hại vào đại lao, nhổ hết móng tay, trói bằng lưới đánh cá, lưỡi dao xẻo thịt thành từng mảnh nhỏ, lăng trì xử tử chưa?” Không đợi Văn Tụng Đế Quân bác bỏ, Liên Hề đã bình tĩnh nói: “Anh không hề, anh đâu phải bọn họ nên làm sao biết những cực hình đó đau đớn thế nào. Phải chịu tra tấn sống không bằng chết mới có thể bước vào luân hồi, vô số đau thương tủi nhục khắc sâu trong linh hồn, cuối cùng linh hồn bị dày vò thủng trăm ngàn lỗ. Còn anh thì chen ngang vào, tính sẵn tổ mà đẻ sao?”

Sẵn tổ mà đẻ?

Bốn chữ này lập tức chọc giận Văn Tụng Đế Quân, chính khí ngũ sắc càng thêm mãnh liệt sôi trào.

Trong đêm tối, Liên Hề cao giọng hỏi dồn: “Những người này đều không phải là anh, bởi vì anh đã chết từ lâu rồi!”

Giây tiếp theo, Văn Tụng Đế Quân khẽ quát một tiếng, chính khí ngũ sắc ngập trời phóng thẳng lên tầng mây. Chính khí rực rỡ cọ rửa cơ thể Tiểu Lưu khiến cô run rẩy dữ dội, gần như mất kiểm soát.

Thôi Phán Quan thấy vậy, vội kêu to: “Không hay rồi đại nhân, Văn Tụng Đế Quân đang tăng tốc độ phục sinh. Vốn dĩ bảy năm sau cô gái này mới phục sinh thành Thần, nhưng vì tiếng chuông của ngài mà nó xảy ra trước kế hoạch. Bây giờ Văn Tụng Đế Quân muốn phục sinh sớm, dù có hại với linh hồn nhưng hắn cũng không tiếc.”

Mọi chuyện xảy ra nằm ngoài dự kiến của mọi người.

Liên Hề cũng không ngờ, sau khi vạch trần bộ mặt tham sống sợ chết của Văn Tụng Đế Quân sẽ có kết quả thế này, vội nói: “Phải làm sao mới có thể bảo vệ hồn phách của Tiểu Lưu, để cô ấy sống đúng tuổi thọ của mình?” Cho dù chỉ sống thêm bảy năm nữa cũng được, đừng chết một cách oan ức thế này!

Tình huống bẻ lái đột ngột khiến Thôi Phán Quan hoảng hồn, nhưng là người đứng đầu Tứ đại Phán Quan, Thôi Phán Quan nhanh chóng tỉnh táo, nghĩ ra một cách: “Có, đại nhân sử dụng Sổ Sinh Tử đi! Con dấu bạch ngọc tuy mạnh, nhưng khống chế vật chết không sánh bằng Sổ Sinh Tử. Thuộc hạ không thể phát huy toàn bộ uy lực của Sổ Sinh Tử, nhưng ngài thì được!”

Thôi Phán Quan nói xong thì vội lấy Sổ Sinh Tử ra, ném về phía Liệt Thần.

Liệt Thần thoáng đờ đẫn, vẫn vô thức vươn tay đón lấy Sổ Sinh Tử bị quăng cho mình.

Vẻ mặt Thôi Phán Quan nghiêm trọng: “Mời đại nhân thi triển Sổ Sinh Tử!”

Riêng chuyện nịnh hót chẳng ai tích cực hơn phu canh, ông ta vội vàng hùa theo: “Mời đại nhân thi triển Sổ Sinh Tử!”

Liệt Thần: “…”

Liên Hề biết Liệt Thần mất trí nhớ: “…”

Trong miếu Văn Đế, chính khí lẫm liệt càng thêm rõ ràng.

Trông mới châm biếm làm sao. Người phàm hèn mọn gầy yếu, run rẩy quỳ gối trên mặt đất, Thần Minh khao khát phục sinh lại một thân chính khí uy nghiêm đứng trên cao.

Văn Tụng Đế Quân lợi dụng sơ hở trộm thay đổi Sổ Sinh Tử, tạo ra chút hy vọng sống cho mình. Vốn dĩ chuyện này là trái với vận mệnh, nhưng hắn ta che giấu một cách tài tình nên trời không biết đất không hay, mà Sổ Sinh Tử còn bao che cho hắn ta.

Hơn sáu trăm năm, không một quỷ thần nào phát hiện dị thường. Mà chính vì những lần chuyển kiếp kia khiến linh hồn Tiểu Lưu bầm dập tơi tả, mới tạo ra tình huống hôm nay.

Mắt thấy tượng thần của Văn Tụng Đế Quân càng ngày càng phát sáng, sinh động đến mức ngỡ như một giây sau có thể huyễn hóa thành cơ thể sống.

Liệt Thần cầm Sổ Sinh Tử nheo mắt lại. Sau đó hắn thở dài, đưa tay ra.

Liên Hề sửng sốt, nhìn bàn tay duỗi về phía mình.

“Cậu muốn cứu cô ấy phải không?”

Liên Hề thoáng im lặng, rồi gật đầu: “Đúng, dù cô ấy không thân thiết gì với tôi, nhưng tôi vẫn muốn cứu cô ấy.”

Thần Minh thì phục sinh, dựa vào đâu bắt cô ấy phải chết chứ?

Hai người không nói nữa, Liệt Thần kéo tay Liên Hề cùng đặt lên cuốn Sổ Sinh Tử.

Hai người đứng cạnh nhau cùng cầm Sổ Sinh Tử, Liên Hề bối rối ngẩng đầu lên, Liệt Thần hơi cúi đầu xuống, mái tóc đen của người đàn ông sượt qua sườn mặt, Liên Hề chợt cảm thấy hơi ngứa ngáy, cậu chớp chớp mắt, cả thế giới như an tĩnh lại.

Trong cơn gió lạnh xào xạc, Liệt Thần ghé sát bên tai Liên Hề, dùng âm lượng chỉ hai người nghe được: “Tôi không biết phải cứu cô ấy thế nào. Nhưng cậu muốn cứu cô ấy, vậy thì cũng làm đi. Ít nhất thì… sau này không phải hối hận.”

Bờ môi khẽ mấp máy, Liên Hề chậm rãi ngước mắt lên, ánh mắt nhanh chóng rơi vào đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông.

Một lần chạm mắt ngắn ngủi, hai người đều bật cười.

Xung quanh là những dãy núi hùng vĩ bao la, trên mặt đất trống trải, miếu Văn Đế nhỏ hẹp cũ nát phát ra ánh sáng chói lọi. Hơi thở cao quý hoa lệ của Thần Minh ồ ạt phát ra từ ngôi miếu nhỏ sau đó lan khắp toàn bộ Tô Thành, thậm chí còn bay đến cả khu vực Vô Tích và Thượng Hải bên cạnh.

Quỷ sai hai khu vực Thượng Hải và Vô Tích đều nhìn về phía Tô Thành, vẻ mặt bốn người vô cùng phức tạp, giống như đã quá quen với việc Tô Thành luôn khác thường vậy.

Đường Tử gãi đầu, lẩm bẩm: “Mấy người Liên Hề sao ngày nào cũng chơi lớn hết vậy cà?”

Hồ Tiểu Ly là hồ yêu trăm năm, kiến thức sâu rộng, nheo mắt đánh giá: “Đây là đùi to rồi. Tiểu Đường, chị thấy hai ta nên tìm cơ hội qua đó thăm hỏi thử xem, chị làm Hắc Vô Thường hơn trăm năm nay chưa từng thấy chiến trận trâu bò thế này.”

Ngoài quỷ sai và Huyền tu ẩn nấp trong dân gian, yêu quái ẩn cư trong rừng sâu núi thẳm cũng cảm nhận được luồng hơi thở Thần Minh này, ai cũng cực kỳ hoảng sợ.

“Đó là Thần!”

“Thế mà còn có Thần, Tô Thành có Thần!”

Văn Tụng Đế Quân phục sinh, hắn quản lý sổ sách thiên hạ, hơi thở của hắn bao trùm khắp ba khu vực Tô Thành, Thượng Hải, Vô Tích. Lúc bấy giờ đã là rạng sáng, nhưng hơi thở của hắn vẫn lây nhiễm đến người phàm, dù đang ngủ say cũng bất ngờ cảm thấy tinh thần tỉnh táo, ác mộng tan biến.

Bởi vì, hắn là Thần!

Hắn muốn phục sinh, có chính khí lẫm liệt bảo vệ!

Một Thần Minh muốn phục sinh thì có gì là sai chứ?

Đến tận lúc này, Văn Tụng Đế Quân vẫn không cảm thấy mình sai chỗ nào.

Lúc còn sống hắn là Thần Minh lương thiện, vô cùng có uy vọng ở thế gian, ban phúc cho chúng sinh. Thần Đình vô cớ hủy diệt thì liên quan gì tới hắn?

Hắn phục sinh, học sinh ba vùng Tô Thành đều được nhận phúc lành, đầu óc minh mẫn, học tập tiến bộ.

Hắn muốn phục sinh thì có lỗi gì chứ?!

Ngoài miếu Văn Đế, Liên Hề và Liệt Thần cùng cầm Sổ Sinh Tử, nhẹ nhàng giở ra.

Thôi Phán Quan muốn sử dụng Sổ Sinh Tử phải dùng chữ máu. Nhưng khoảnh khắc Liên Hề và Liệt Thần mở Sổ Sinh Tử, bỗng nhiên kim quang ùa ra. Ánh sáng ngút trời hóa thành một dòng lũ kim sắc chói mắt, phóng tới miếu Văn Đế đang được hào quang bao phủ.

Dòng lũ kim sắc óng ánh tràn vào cơ thể Tiểu Lưu, trong chốc lát, chỉ nghe một tiếng răng rắc giòn tan vang lên.

Trên miếu thờ, Văn Tụng Đế Quân bất chấp hình tượng, gầm lên: “Liệt Thần, vì sao anh cản tôi?!”

Liên Hề và Liệt Thần đều giật mình.

Liệt Thần lộ ra vẻ mặt quái lạ, lông mày nhướn lên: Cái tên Văn Tụng Đế Quân này còn biết tên hắn?

Trong miếu Văn Đế, cô gái tóc ngắn bị dòng lũ kim sắc xuyên qua cơ thể, đắm chìm trong luồng ánh sáng rực rỡ này.

Phu canh chợt ngạc nhiên “Ồ” lên một tiếng. Ngay sau đó, Tưởng Quỷ, Thôi Phán Quan… Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, nhìn từng bóng người mờ ảo bay ra từ cơ thể Tiểu Lưu.

Bọn họ có nam có nữ, tuổi tác không giống nhau, nhưng ai cũng mang thương tích đầy mình, máu me khắp người.

Tất cả có 24 người, trong đó chỉ có 10 người trông có vẻ trưởng thành, còn lại thì lớn nhất cũng chỉ ở tuổi thiếu niên, thậm chí còn có đứa bé chưa biết nói!

Từng sợi chính khí ngũ sắc xông ra từ tượng thần của Văn Tụng Đế Quân, muốn tách những linh hồn này để bọn họ trở về thân xác Tiểu Lưu. Thế nhưng dưới sự bảo vệ của kim quang Sổ Sinh Tử, những bóng người này dần hóa thực thể, thậm chí ánh mắt dần tỉnh táo và có ý thức.

Trong 24 người, lớn tuổi nhất chính là một thanh niên hơn ba mươi.

Anh ta mặc mã quái*, tóc đuôi sam, hai gò má gầy gò, cả người mỏng như tờ giấy gió thổi sẽ bay. Anh ta run rẩy bước đến trước tượng thần trong miếu Văn Đế, bái lạy với tượng thần nhìn xuống chúng sinh, sau đó anh ta xoay người nhìn về phía cô gái tóc ngắn quỳ gối trên bồ đoàn, lộ ra nụ cười vui mừng mong nhớ.

(*mã quái:

Chàng trai bước lên trước, bàn tay dịu dàng xoa đầu Tiểu Lưu, sau đó anh ta ngửa đầu nhìn về phía luồng chính khí ngũ sắc đang bay tới, dứt khoát xông lên.

Bùm!

Chàng trai lấy thân mình lao vào chính khí ngũ sắc, cùng nhau biến thành tro bụi!

Tiếp theo là một cô gái trẻ mình đầy vết thương, cô lớn thứ hai trong số 24 người, cũng bước về phía tượng thần cúi đầu bái lạy, từ từ ngồi xổm xuống dịu dàng ôm lấy Tiểu Lưu, sau đó ngẩng đầu nhìn luồng chính khí ngũ sắc thứ hai đang quẩn quanh trong miếu, không chút do dự xông vào.

Hai mươi tư linh hồn vụn nát, từ người lớn đến đứa bé vừa mới chập chững học đi.

Bọn họ lần lượt đến bên cạnh Tiểu Lưu, thay cô chặn hết luồng chính khí ngũ sắc đang cố tách hồn phách cô ra.

“Các người đều là hồn phách của bản Đế Quân!”

Tuy nhiên, sự tức giận của Văn Tụng Đế Quân không nhận được bất kỳ lời hồi đáp nào.

Hai mươi tư người đã qua đời từ rất lâu, nhưng những vết thương ẩn sâu trong linh hồn chẳng cách nào xoá nhòa được. Bây giờ những vết sẹo cũ như bị bong tróc, máu chảy đầm đìa, hai mươi tư chấp niệm chẳng chút do dự xông vào đám chính khí ngũ sắc đang tấn công Tiểu Lưu, bản thân hoàn toàn tan biến. Khi một người biến mất, thì vết thương linh hồn Tiểu Lưu lại lành thêm một chút.

Ngoài miếu thờ, mọi người chứng kiến cảnh tượng này, phu canh mấp máy môi, chợt có cơn gió lạnh quét qua, lúc này ông ta mới giật mình, hóa ra lệ đã rơi đầy mặt. Giờ phút này, đột nhiên ông ta hiểu ra ý nghĩa của câu Liệt Thần nói.

Không giống, không hề giống!

Phải nghĩ cho người!

Tuệ Nương đã chết ba trăm năm trước, quỷ hồn mà ông ta nhìn thấy bên bờ Vong Xuyên không phải Tuệ Nương.

Văn Tụng Đế Quân đã chết, hai mươi tư người chịu đủ tra tấn vì hắn. Bọn họ chỉ muốn làm người yên ổn, sống trọn một đời mà thôi!HẾT CHƯƠNG THỨ TÁM MƯƠI LĂM