Chỉ e Hắc Vô Thường tỉnh Giang Nam cũng không thể ngờ được, sau khi lên Dương gian thì bồ nhí của hắn đã trổ tài trồng cả một thảo nguyên xanh rì trên đầu hắn.

Người đàn ông trong xe không phải là Hắc Vô Thường tỉnh Giang Nam, Liên Hề thở phào nhẹ nhõm. Cậu nhắm mắt, cẩn thận quan sát người đàn ông và quỷ sai Ôn Châu đang quần nhau điên đảo trong xe. Trên cơ thể người đàn ông này có quấn một tia âm khí nhàn nhạt, nhưng nhìn nồng độ âm khí thì không giống quỷ, rất có thể là người. Chắc tia âm khí này bị dính do tiếp xúc lâu với quỷ sai Ôn Châu.

Nếu là người, thì càng dễ giải quyết.

“Đủ rồi.” Còn nhìn cảnh đó nữa thì truyện sẽ bị khóa mất! Liên Hề vội vàng cướp chiêng đồng từ tay Liệt Thần, ném cho phu canh.

Chiêng đồng không nhận được pháp lực của Liệt Thần nữa, lập tức biến trở về dáng vẻ bình thường. Phu canh đón lấy chiêng đồng, cất vào ngực. Nhưng ông ta vừa mới đặt vào thì cái chiêng đồng này lại chủ động nhảy ra ngoài, rơi cái bộp trên đất.

Phu canh: “Hẻ?”

Chiêng đồng giãy đành đạch hai lần trên mặt đất, trông như cá thiếu nước, nó gắng sức chuyển mình lết qua phía Liệt Thần.

Chim khôn biết lựa cành đậu, cưng thử được pháp lực của Hắc Vô Thường Tô Thành đại nhân tưới đẫm một lần đi, ai mà thèm quay lại sa mạc khô cằn chứ.

“Làm trò gì thế?” Phu canh cúi xuống nhặt chiêng đồng lên, thô bạo nhét vào trong ngực.

Liên Hề: “Mặc dù kẻ kia là nhân loại, nhưng cũng không thể vì vậy mà khinh địch. Gã có thể tiếp xúc thân mật với quỷ sai, chứng tỏ không phải người bình thường.”

Liên Hề và Liệt Thần liếc nhau.

Liệt Thần: “Cứ giao quỷ sai Ôn Châu cho tôi.”

Phu canh bên cạnh nói đệm theo: “Cả tôi nữa.”

Liên Hề gật đầu: “Vậy người kia thì để tôi giải quyết.”

Quỷ thần đấu với quỷ thần, người đấu với người, sắp xếp rất hợp lý.

Chuyện này không nên lề mề, ba người cũng không định chờ hai người kia xong việc mới tấn công. Mấy chuyện kiểu như đánh nhau, từ trước đến nay chưa bao giờ kiêng dè đánh lén. Công bằng mà nói, đó là những chuyện chỉ có quân tử mới làm thôi. Trong ba người, Liên Hề tự nhận mình tuyệt đối không phải quân tử, còn Liệt Thần và phu canh thì thậm chí còn không phải người. Bọn họ vượt nghìn trùng xa xôi đến Ôn Châu đâu phải để du lịch giải sầu, bọn họ lập nhóm đột kích là để cướp Vô Thường Chứng của quỷ sai Ôn Châu mà.

“Lên!”

Một tiếng hiệu lệnh, cả ba lao ra khỏi bãi cỏ.

Bên trong xe, quỷ sai Ôn Châu và gian phu vừa vặn đến cao trào. Lúc ba người Liên Hề chạy ra từ chỗ ẩn nấp, quỷ sai Ôn Châu đang sướng rơn hét lên tới đỉnh. Gian phu cũng tới một phát cuối cùng, thỏa mãn cống hiến bản thân vào cơ thể người yêu.

Phu canh gầm một tiếng, gõ chiêng đồng.

Khi tiếng chiêng chói tai vang lên, màn âm khí dày đặc như bầy kiến chi chít ùa ra từ bốn phương tám hướng nhào vào chiếc xe thể thao sang trọng này.

Trong xe, ngay khi quỷ sai Ôn Châu và gian phu vừa phát hiện không đúng, thì mọi chuyện đã quá muộn rồi. Chiếc xe bị âm khí nhét đầy, bùm một tiếng nổ tung, để lộ hai người không mảnh vải che thân đang nằm bên trong.

Liên Hề và phu canh đều sững sờ, chôn chân trước cảnh tượng đôi gian phu dâm phu lõa lồ.

Phu canh trực tiếp thốt lên: “Nhanh như thế?”

Liên Hề cũng rất ngạc nhiên.

Từ lúc cậu theo dõi quỷ sai Ôn Châu lên xe, cho đến bây giờ khi bọn họ tấn công thì tổng cộng lại quá lắm mới mười ba phút chứ mấy. Trong thời gian này còn phải trừ hao thời gian cởi quần áo, dạo đầu, pha trò kích thích. Lúc bọn họ dùng chiêng đồng để xem truyền hình trực tiếp, cảm giác như hai người này vừa mới bắt đầu. Vừa được hai ba phút, mà đã… Xong rồi?

Quá nhanh!

Trong khung cảnh đồ đạc rơi lả tả trong sàn xe, vẻ mặt quỷ sai Ôn Châu và gian phu đều vô cùng khó coi, ánh mắt dần lạnh.

Quỷ sai Ôn Châu hừ lạnh một tiếng, nhặt áo khoác lên trùm mình lại. Gian phu cũng vội vàng túm áo khoác tròng lên người.

Chồng bé vừa mặc quần áo, cuốn sổ vàng và chiêng đồng đã xông lên tấn công.

Đôi mắt quyến rũ của quỷ sai Ôn Châu giận dữ, lật tay lôi chiếc cờ chiêu hồn nhỏ màu trắng ra: “Mấy người là ai, muốn chết phải không?!”

Cờ chiêu hồn không gió tự bay, lá cờ vừa lất phất trong không trung thì ngay lập tức có gió to gào thét khắp bãi đỗ xe. Mười mấy quỷ hồn động vật xông ra từ cờ chiêu hồn, hai mắt chúng đỏ lừ, gầm lên rồi phóng về phía chiêng đồng của phu canh và cuốn sổ vàng của Liệt Thần.

Trong cùng diễn biến đó, Liên Hề cũng ra tay với tên gian phu kia.

Gian phu này thật sự lớn lên rất thanh tú, nếu không đứng cùng quỷ sai Ôn Châu thì dù bảo gã là chồng bé của Hắc Vô Thường tỉnh Giang Nam, Liên Hề cũng sẽ tin không nghi ngờ.

Người yêu ở bên kia một chọi hai, gian phu lại không hề có ý giúp đỡ, xoay người định bỏ chạy. Điều này càng khiến Liên Hề khẳng định suy đoán của mình, gã chỉ là một người bình thường.

Rất rõ ràng, chắc chắn mối quan hệ giữa gian phu và quỷ sai Ôn Châu không phải yêu đương lén lút gì đó, vừa rồi lúc hai người mây mưa có để lộ đoạn đối thoại mập mờ, cả vẻ mặt thẹn thùng của quỷ sai nữa, hai người nhất định là người yêu thật sự. Bây giờ người yêu gặp kẻ thù, gian phu xoay người bỏ chạy là bởi vì gã biết mình không đánh thắng, ở lại chỉ tổ vướng víu thêm.

Nhưng Liên Hề không dám lơ là cảnh giác, ai biết quỷ sai Ôn Châu có đưa pháp khí gì đó cho gian phu phòng thân không? Tuy nói giết gà chẳng cần dùng đến dao mổ trâu, nhưng sư tử vồ thỏ cũng phải dùng hết sức!

Liên Hề không chần chừ, trực tiếp lắc chuông đồng.

Leng keng!

Tiếng chuông trầm bổng nặng nề vang lên, nghe thấy tiếng chuông này, rõ ràng quỷ sai Ôn Châu đang đánh trả kịch liệt với Liệt Thần và phu canh, cờ chiêu hồn của cậu ta bị cuốn sổ vàng vỗ cái bẹp nát bét, bị ép đến đường cùng. Thế mà cậu ta vẫn ngoái đầu lại, hai mắt trợn to như muốn nứt ra nhìn Liên Hề, hét ầm lên: “Không!!!”

Tiếng chuông vô hình trấn lên người gian phu đang chạy trốn, chỉ nghe bùm một tiếng, gã gian phu bị đánh bay ra xa, phun một ngụm máu đen.

Liên Hề chứng kiến cảnh tượng này, cũng cực kỳ kinh ngạc.

Giống việc cuốn sổ vàng chỉ có thể nhằm vào quỷ hồn, không thể khắc chế lên sinh vật sống. Thật ra từ lâu Liên Hề đã phát hiện ra chiếc chuông đồng của cậu cũng chỉ có tác dụng với yêu ma quỷ quái, không hề có tác dụng với sinh vật sống. Thậm chí nó còn hoàn toàn ngược lại, sinh vật sống nghe tiếng chuông đồng sẽ cảm thấy sảng khoái ổn định tinh thần. Cậu dùng chuông đồng là đề phòng trên người gian phu sẽ có món pháp khí phòng thân nào đó, nhưng Liên Hề không ngờ nó lại thương tổn đến gian phu.

Trừ khi…

Ánh mắt Liên Hề tối sầm đi: Trừ khi, gã gian phu này hoàn toàn không phải con người!

Đã thế, Liên Hề lắc chuông đồng lần nữa.

Quỷ sai Ôn Châu gào lên đứt ruột đứt gan, giờ phút này, khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ nứt ra, khí lạnh thuộc về quỷ hồn ào ào xông lên mặt, khiến khuôn mặt trở nên cứng đờ dữ tợn. Cậu ta rống giận muốn tránh thoát đòn tấn công của cuốn sổ vàng, nhưng tất cả nỗ lực chỉ là phí công.

Quỷ sai Ôn Châu trơ mắt nhìn chuông đồng rung lên lần nữa, tiếng chuông sâu lắng lại ngân vang.

Leng keng!

Tiếng chuông nện vào gian phu ngã trên đất, bỗng nhiên có tiếng nứt vỡ giòn tan vang lên, cứ như có đồ vật gì bị va nứt.

Trong lòng Liên Hề hơi có suy đoán.

Liệt Thần và phu canh cũng ngạc nhiên nhìn sang phía cậu.

Một vách ngăn vô hình che chở gian phu bị chuông đồng đâm nát bấy. Ngay sau đó, luồng âm khí hung hãn kinh dị ào ào tràn ra từ cơ thể gian phu, lao mạnh ra như cơn sóng dội biển gầm!

Gian phu đứng dậy, gã siết chặt nắm tay, ngẩng phắt đầu lên, lộ ra một đôi mắt đỏ kè nhìn chòng chọc vào Liên Hề.

Liên Hề nắm chặt chuông đồng trên cổ tay.

“Là do chúng mày ép tao… Là do chúng mày ép tao!”

Gian phu gầm thét rung trời, gã giẫm mạnh một phát, lập tức giẫm nứt nền ni măng dưới chân!

Âm khí vô hình hóa hữu hình, một cảnh tượng quen thuộc dần dần xuất hiện trước mặt ba người Liên Hề. Chỉ vài tiếng đồng hồ trước, bọn họ bắt được một ác quỷ ở vùng ngoại ô Ôn Châu, con ác quỷ đó ăn hơn trăm quỷ hồn cho nên âm khí hóa thành ao máu, quỷ hồn bị ác quỷ ăn sẽ chìm nổi trong ao máu đó. Mà bây giờ, âm khí trên người gian phu cũng dần biến thành một ao máu, không, phải là biển máu!

Phải dùng đơn vị nghìn mới đếm xuể số quỷ hồn chìm nổi bên trong, tất cả đều đang rít gào giãy dụa.

Gian phu trợn mắt trừng Liên Hề: “Mày muốn chết!”

Phu canh hoảng sợ kêu lên: “Đại nhân!”

Nhưng gian phu đã vung hai tay lên, vô số quỷ hồn đang đắm chìm trong biến máu chen chúc nhào xuống đỉnh đầu Liên Hề, hung ác xông tới mệnh môn của cậu.

Nhìn thấy cảnh đó, đôi mắt Liệt Thần co rút, một cảm xúc xa lạ bỗng xông lên trong lòng. Những ký ức được phong ấn do quá trình đi xuyên hai cõi Âm Dương trong đầu bỗng nhiên lỏng ra. Trước mắt hắn hiện lên vài hình cảnh, dưới dòng Vong Xuyên rộng lớn vô tận, có một người đàn ông mặc áo gấm thêu chỉ vàng, trên đầu gắn một chiếc trâm bạch ngọc dài đang đứng chắp tay. Hắn đứng sừng sững trong sân Quảng Hàn Bắc Mạc hoang sơ vô tận, trên đỉnh đầu chính là dòng Vong Xuyên cuộn trào lao nhanh.

Hắn ngửa mặt nhìn lên, nhìn ánh sáng lưu ly tuyệt đẹp dưới dòng Vong Xuyên trên đỉnh đầu mình.

Lại là một cuộc đối đầu kéo dài hàng trăm năm.

[Thiên Đình đã đổ, quỷ thần vẫn còn tồn tại sao?]

[Sao lại không còn quỷ thần, ta ở đâu thì đó là chỗ của quỷ thần!]

[Sáu Cõi Luân Hồi không cần quỷ thần, số mệnh vô biên sẽ không bị lung lay bởi sức mạnh của quỷ thần. Quỷ thần nên giống Thiên Đình. Quỷ thần nên bị tiêu diệt…]

Lúc mở mắt ra lần nữa, trong mắt Liệt Thần có ánh kim quang lay động. Hắn duỗi tay gọi cuốn sổ vàng.

Biển máu mênh mông cuồn cuộn đổ xuống, cuốn sổ vàng hóa thành kim quang nhào lên tấn công.

Dưới thế tấn công mạnh bạo đáng sợ này, chỉ nghe thấy giọng nói lạnh băng vô tình của người đàn ông gằn từng chữ vang lên:

“Kim Chân Ngọc Quang Tử Văn, sắc lệnh Phong Đô!”

Liệt Thần khép hai ngón tay lại, chỉ về phía biển máu kinh khủng kia. Cuốn sổ vàng nghe mệnh lệnh của hắn, hưng phấn rít lên một tiếng kích động, kim quang tỏa sáng lấp lánh trên không trung, cuối cùng, những đốm kim quang từ từ biến thành màu tím.

Tử sắc vi cực, tử khí vi tôn!

Cuốn sổ vàng biến mất không thấy đâu nữa, biến thành một chữ “Sắc” nguy nga, trang nghiêm màu tím!

Kim Chân Ngọc Quang Tử Văn, lấy kim quang tô điểm, chữ tím là thật. Mà đây mới đúng là dáng vẻ thực sự của nó.

Chữ “Sắc” nho nhỏ bay về phía biển máu, đang định tấn công biển máu thì tiếng chuông đã vang lên trước, đánh tan ngàn vạn quỷ hồn trong biến máu đang nhào về phía Liên Hề. Chữ “Sắc” màu tím hơi đơ một giây, nó ngơ ngác, sau đó cũng không thèm quan tâm, tiếp tục tấn công gian phu đầu sỏ đứng sau lưng điều khiển biển máu.

Rầm!

Gian phu bị đánh bay một lần nữa.

Quỷ sai Ôn Châu khóc thét: “Không!!!”

Nếu như lúc nhìn thấy ác quỷ bị đánh ra nguyên hình, trong lòng quỷ sai Ôn Châu vừa sợ vừa hận, nhưng hơn hết vẫn là thở phào nhẹ nhõm. Bởi vì cậu ta biết, người yêu của mình mạnh cỡ nào. Cậu ta chỉ là một quỷ sai bình thường, nếu không phải đứng vững hạng nhất nhiều năm trên bảng xếp hạng, có rất nhiều pháp khí đáng quý trong tay, rồi thêm cuốn Quỷ Sai Chứng hàng chính hãng được vị Hắc – bị cắm sừng – Vô Thường cho mượn, chỉ sợ cậu ta còn kém cả lũ quỷ vặt cũng nên.

Người yêu của cậu ta thì khác, đây là một ác quỷ máu mặt với tội ác tày trời. Nhưng bây giờ, quỷ sai Ôn Châu lại thật sự luống cuống.

Rốt cuộc ba người này là ai? Vì sao, vì sao lại mạnh như vậy? Vì sao chứ?!

Kim Chân Ngọc Quang Tử Văn không ngừng tấn công gian phu, gian phu cố gắng chống cự nhờ chỗ hổng, nhưng cũng không có tác dụng. Cùng lúc đó, chuông đồng đã sớm ngứa mắt. Nó lao ra khỏi sợi dây đỏ trên cổ tay Liên Hề, bay thẳng qua chỗ Kim Chân Ngọc Quang Tử Văn, hợp sức nã đạn vào gian phu.

Ai cho mi đánh chủ nhân của ta, ai cho mi đòi giết chủ nhân của ta! Mi nằm mơ đi, hừ!

Gian phu bị đánh tơi tả kêu áu áu, lăn lộn đầy đất. Vết thương trên người gã dần dần nhiều lên, càng ngày càng nhiều âm khí ào ra từ miệng vết thương, tản đi giữa đất trời.

Trong bóng tối mịt mù, ở bãi đỗ xe trống hiếm người đi ngang qua, sau khi chuông đồng xỏ một lỗ máu trên đầu gian phu, âm khí bay tứ tung trong không gian cũng chạm tới mốc đáng sợ.

Đúng lúc này, bỗng nhiên trên trời lại có mây đen dày đặc kéo đến, mây đen như mực đè nặng lòng người.

Phu canh ngạc nhiên ngẩng đầu lên.

Liên Hề và Liệt Thần cũng ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn trời.

Gian phu còn đang bị đánh, quỷ sai Ôn Châu thì run rẩy, hoảng sợ lo lắng ngước lên nhìn trời, đôi mắt gã lộ ra sự tuyệt vọng: “Không, không…”

Nhưng đám mây đen dày đặc đã kéo đến, không thể cản được nữa.

Giờ phút này, tất cả người thường đều có thể nhìn thấy được đám mây đen to đùng bao phủ bầu trời Ôn Châu.

“Cái gì thế kia?”

“Kinh khủng quá, chẳng phải ban ngày vừa nắng đó sao?”

“Ớ, tia chớp màu đỏ? Tôi vừa thấy có tia chớp màu đỏ trong mây đen, không đúng, sao chớp lại có màu đỏ được?”

Tia chớp đỏ như máu đang đan xen chớp loạn xạ trong mây đen.

Phu canh vô cùng hoảng sợ: “Đây là gì vậy? Hình như tôi từng nghe ai nói, có ác quỷ giết vô số người bị trời đất trừng phạt, bởi vì gã làm nhiều việc ác nên bị tia sét giáng xuống đánh chết tại chỗ. Nhưng đó chỉ là sét bình thường, cái này, cái này sao là màu đỏ?”

Đến cả phu canh hiểu nhiều biết rộng mà cũng không rõ, Liệt Thần và Liên Hề lại càng không rõ.

Nhưng chẳng mấy chốc, những vệt kim quang mà người thường không thấy được hiện lên trong mây sấm, bắt đầu bơi qua bơi lại qua lại cùng với những tia sét như mấy con rắn kia.  

Nhìn thấy những vệt kim quang lờ mờ đó, Liên Hề và Liệt Thần đều thay đổi sắc mặt.

Bọn họ đã từng gặp thứ này, bọn họ biết nó là gì.

Hai người đồng thanh nói: “Vận mệnh quốc gia?”

Ngay sau đó, có suy nghĩ không thể tưởng tượng nổi vụt qua trong đầu Liên Hề, cậu vội vàng cúi xuống nhìn gian phu bị đánh không còn hình người: “Anh không phải người Trung Quốc?!”HẾT CHƯƠNG THỨ SÁU MƯƠI SÁU