Nguyệt Lan và Mộc Tê đều là những nha hoàn nhanh nhẹn, chỉ mất khoảng nửa ngày, họ đã dọn dẹp sạch sẽ Trục Nguyệt Hiên. Gia Cát Linh Ẩn chạm vào mỗi một món đồ bày trí trong phòng, cảm giác quen thuộc nhất thời nảy lên trong lòng. Nếu như tối qua nàng vẫn không tài nào tin nổi, thì giờ đây nàng đã hoàn toàn chấp nhận sự thật mình trở về kiếp trước. Gia Cát Chiêm, Gia Cát Hồng Nhan, các người bắt ta phải đi giải quyết cửa ải khó khăn của Gia Cát Hồng Nhan, lại không biết rằng chuỗi ngày gian khổ của các người đã bắt đầu.

“Tiểu thư, mời dùng trà.” Sau khi dọn dẹp phòng xong, Nguyệt Lan lập tức rót một chén trà cho Gia Cát Linh Ẩn.

Gia Cát Linh Ẩn nhìn thoáng qua vết sẹo trên cổ tay Nguyệt Lan, nghĩ đến ngày tháng Nguyệt Lan sống trong phủ cũng không dễ chịu gì, Gia Cát Linh Ẩn khẽ nhấp ngụm trà, chậm rãi nhắm mắt dưỡng thần.

Đệ đệ của Gia Cát Chiêm, Gia Cát Vũ, đánh thắng trận, khải hoàn trở về, còn tổ chức gia yến chúc mừng, nói là gia yến, nhưng sau khi các quan viên khác biết đều tỏ vẻ muốn đến chung vui, vì thế, trên dưới phủ Thừa tướng đều bận rộn cả ngày. Gia Cát Linh Ẩn hít sâu vào, kiếp trước, lần đầu tiên gặp gỡ Sở Lăng Hiên chính là tối hôm nay. Tuy rằng Gia Cát Chiêm và Đại phu nhân không định để Gia Cát Linh Ẩn lộ diện trong yến tiệc này, nhưng Gia Cát Linh Ẩn nhất định muốn đến một chút.

Màn đêm buông xuống, bên kia phủ Thừa trướng càng thêm tưng bừng, tiếng huyên náo vang bên tai không dứt, khách khứa nô nức đến chúc mừng. Gia Cát Chiêm cùng Gia Cát Vũ một người là Thừa tướng, một người là Đại tướng quân trấn thủ biên cương, một văn một võ, hai người đều là nhân vật uy quyền trong triều. Nghe nói Gia Cát Vũ chiến thắng trở về, các quan lại đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội kéo gần quan hệ với nhà Gia Cát. Đại phu nhân nhìn thấy từng người từng người mang lễ vật đến chúc mừng, bà cười đến không khép miệng lại được.

Bỗng nhiên, tiếng ồn ào văng vẳng truyền vào trong phòng, “Bên ngoài xảy ra chuyện gì?” Gia Cát Linh Ẩn hỏi.

Mộc Tê đang chuẩn bị chạy ra ngoài xem, thì thấy Nguyệt Lan tay xách giỏ, vẻ mặt không vui bước vào, theo sau Nguyệt Lan là Tiêu quản gia với vẻ ngạo mạn.

“Tiểu thư người xem, Tiêu quản gia lại đưa thức ăn thế này đến cho tiểu thư.” Nguyệt Lan vừa tố cáo vừa mở nắp giỏ ra, một mùi ôi thiu lập tức tràn ngập trong phòng, Tiêu quản gia cau mày giơ tay quạt quạt dưới mũi.

Tiêu quản gia dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn Nguyệt Lan, lại cười hì hì nói với Gia Cát Linh Ẩn: “Tam tiểu thư, Thừa tướng luôn đề xướng phải tiết kiệm, cho nên chất lượng bữa ăn hàng ngày trong phủ giảm xuống, đây đã là những món ăn tốt nhất trong phủ rồi, do hôm nay Tam tiểu thư hồi phủ, mới được bữa ăn ngon thế này. Nếu các tiểu thư khác mà biết, chắc chắn sẽ đi tố cáo với lão gia là nô tài thiên vị đó.”

“À,” Gia Cát Linh Ẩn không phản đối, chỉ à một tiếng, lộ ra dáng vẻ điềm đạm đáng yêu, “Linh nhi không ngờ chúng ta lại nghèo như vậy, không phải quản gia ức hiếp Linh nhi ở trong phủ không có chỗ dựa đó chứ?”

“Tam tiểu thư, dù nô tài có mười lá gan cũng không dám.” Tiêu quản gia bình tĩnh nói, hắn đã biết nguyên nhân Đại phu nhân đón Gia Cát Linh Ẩn về, đương nhiên không để Gia Cát Linh Ẩn vào mắt.

“Một mình Tiêu quản gia nói vậy, ta thật sự không tin được…” Gia Cát Linh Ẩn chậm rãi nói.

“Này… Nguyệt Lan, ngươi đi mời Thiên Thu theo hầu Đại phu nhân đến đây một chuyến.” Tiêu quản gia nói với Nguyệt Lan.

“Dạ.”

Chỉ chốc lát sau, Nguyệt Lan liền dẫn theo một nha hoàn đến.