Thuê chung?

Ông Lý ngả người vào sofa, vắt chân, lười biếng đan mười ngón tay vào nhau, đặt lên đùi: “Tôi cảm thấy lời đề nghị này rất hợp lý.”

Ông ngẩng đầu nhìn Tế Tu: “Cậu thấy thế nào?”

Tế Tu im lặng một lát, xem ra ông Lý không hề có định nhượng bộ. Cứ tranh chấp như vậy nhất định sẽ không đạt được kết quả, có lẽ thuê chung là phương án phù hợp nhất.

Điều duy nhất khiến Tế Tu do dự chính là căn bệnh của y.

Nếu là vào mấy ngày trước, chắc chắn Tế Tu sẽ lập tức từ chối lời đề nghị này, nhưng từ khi tìm được điểm đột phá, y không ngừng thí nghiệm, cuối cùng cũng thành công chế tạo được liều thuốc đầu tiên vào ba ngày trước. Liều thuốc này có thể tạm ngăn tuổi tác thay đổi trong một khoảng thời gian ngắn, tuy nhiên thuốc vẫn chưa ổn định, một liều thuốc chỉ có tác dụng trong khoảng năm đến bảy ngày.

Mặc dù không thể sử dụng liên tục, song vào lúc mấu chốt vẫn đủ để che giấu bệnh tình của y. Vị trí căn nhà này quá ưu việt, Tế Tu không nỡ chắp tay nhường nó cho người khác.

“Tối đa là một tháng.” Ông Lý tiếp tục: “Tôi sẽ chuyển đi.”

Tế Tu mím môi, nói: “Được, tôi đồng ý thuê chung.”

Đôi khách trọ cũ thu dọn đồ đạc hết sức nhanh chóng, khoảng hai tiếng sau đã dọn sạch đồ của mình trong nhà.

Tế Tu và vị thuê chung nhà họ Lý chia phòng, Tế Tu ở căn phía đông, ông Lý ở phía tây. Hai căn phòng đều rất lớn, có phòng tắm, phòng bếp và phòng khách độc lập, hai người hoàn toàn có thể không động chạm gì nhau.

“Tôi họ Lý, mong hợp tác vui vẻ.” Hình như ông Lý không muốn tiết lộ đầy đủ họ tên của mình, mà Tế Tu cũng không mấy để ý.

Y bắt lấy bàn tay đang chìa ra của ông Lý: ‘”Tế Tu.”

Ông Lý đột nhiên hỏi: “Ở một mình sao?”

Tế Tu đang định gật đầu, rồi lại nói: “Bây giờ tôi ở một mình, nhưng qua một thời gian ngắn nữa sẽ có người nhà đến đây, có thể là chú tôi, ông tôi, hoặc là cháu trai tôi, nhưng ông cứ yên tâm, bọn họ sẽ không quấy rầy ông.”

“Không có gì, tôi sẽ không bận tâm.” Ông Lý hỏi tiếp: “Mạo muội hỏi một câu, năm nay cậu Tế bao nhiêu tuổi rồi?”

Tế Tu hồi tưởng tuổi sinh lý trên đầu cuối hiện tại, trả lời: “Tôi hai mươi tám, sao vậy?”

“Không có gì, chỉ là…Tôi từng nghe về một người trùng tên họ với cậu Tế, nhưng đứa bé kia ít tuổi hơn cậu, năm nay mới hai mươi ba.”

Tế Tu: “…Hai người quen nhau sao?”

“Không, tôi chỉ từng nghe kể thôi.”

Tế Tu không quá bất ngờ. Nhờ anh Tinh, y hiểu biết khá nhiều về chiếc xe Aker 374 màu đen mà ông Lý lái.

— Cả khu K không có mấy người sở hữu nó.

Như vậy, có lẽ ông Lý đến từ khu khác, ví dụ như, khu A1. Tại khu A1, trước khi bị trục xuất khỏi gia đình, sự tồn tại của Tế Tu, con trai cả của thân vương Tế Tuyên vẫn đủ mạnh mẽ đối với giới thượng lưu.

…Bởi vì trong các bữa tiệc, mỗi khi Tiểu Tuyển vui vẻ, cậu ta sẽ ăn mặc thật xinh đẹp rồi dạo bước ở tầng hai dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, còn nếu Tiểu Tuyển thấy phiền, Tế Tu sẽ thay cậu ta đi xã giao.

Chỉ có điều, nhận xét của mọi người thường là:

Tế Tu à, con cả của thân vương ấy hả?

Đứa bé này có vẻ hơi u ám, không hoạt bát đáng yêu, dễ được yêu mến như con út.

Tế Tu không muốn tiếp tục đề tài này, y rũ mắt, thấp giọng đáp: “Có lẽ là trùng hợp thôi, ông Lý cũng sống một mình sao?”

“Ừ.” Ông Lý hé môi, định nói gì đó nhưng lại không cất thành lời. Một lát sau, ông cười khổ: “…Một mình.”

Đúng lúc này, nhà hàng xóm vang lên tiếng ầm ĩ.

Lý Phá Tinh: “Lý Vũ Trụ! Mau lên! Sắp đi học muộn rồi!”

Bạch Man Man: “Ba lô, quên mang ba lô rồi!”

Lý Vũ Trụ: “Con muốn ăn thêm một cái bánh bí đỏ nữa!”

Lý Phá Tinh: “Ăn cái rắm! Mau lên, hôm nay con đã ăn ba cái rồi!”

Lý Vũ Trụ: “A… Cảm ơn dì Man! Vũ Trụ yêu dì nhất!”

Lý Phá Tinh: “Lý Vũ Trụ con dễ mua chuộc quá rồi đó, một cái bánh bí đỏ đã bắt được con rồi, hôm qua con bảo yêu bố nhất cơ mà!”

Lý Vũ Trụ: “Bố ơi bố bố đừng giận! Vũ Trụ mãi mãi yêu bố!”

Bạch Man Man không nhịn được cười: “Còn nhỏ mà miệng đã ngọt sớt rồi.”

Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.

Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.

Lý Thăng nghe đến đây, khóe môi vô thức cong lên, trong lòng ấm áp.

Ông hận không thể khoe khoang với người bên cạnh là, nghe thấy chưa? Thực ra tôi không một mình đâu. Cậu bé đáng yêu nhà bên cạnh là cháu tôi, người phụ nữ xinh đẹp kia là vợ tôi, chàng trai hào sảng kia là con trai tôi.

Ông vừa quay sang, đã thấy Tế Tu cũng cúi đầu cười.

Chậc, đến người lạ cũng thấy nhà mình đáng yêu, Lý Thăng thầm nghĩ.

Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.

***

Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.

Lý Phá Tinh dùng một tiếng đồng hồ để xử lý xong hỗn loạn, sau đó đến gõ cửa phòng Bạch Man Man.

Trong phòng yên tĩnh một lát, rồi Bạch Man Man nói: “Vào đi.”

Lý Phá Tinh nơm nớp mở cửa vào.

Sau đêm hôm đó, Bạch Man Man vẫn đối xử với Vũ Trụ rất tốt, nhưng khi ở một mình với Lý Phá Tinh, bà hơi lạnh nhạt với hắn, như thể vẫn còn giận hắn.

Sáng hôm nay bà không nấu bữa sáng, bánh bí đỏ Vũ Trụ ăn cũng do Lý Phá Tinh mua ở ngoài.

Lý Phá Tinh cẩn thận bưng bát qua, nịnh nọt: “Mẹ nếm thử tay nghề của con đi.”

Bạch Man Man múc một muỗng, nhận xét đầy lãnh đạm: “Căn lửa không chuẩn.”

Lý Phá Tinh giả vờ thở dài: “Haiz, biết làm sao được, con cố thế nào cũng không nấu ngon bằng người mẹ xinh đẹp dịu dàng lương thiện của con.”

Bạch Man Man hừ một tiếng.

Lý Phá Tinh: “Xin lỗi mẹ, con không cố ý giấu mẹ, Tế Tu —“

“Đừng nhắc tới cậu ta trước mặt mẹ.” Bạch Man Man lạnh nhạt: “Mẹ không muốn nghe.”

“Vâng vâng vâng, không nhắc tới cậu ấy nữa.” Lý Phá Tinh cuống quýt chuyển sang chuyện khác: “Hôm nay con thấy bệnh viện nhắc nhở, mẹ nên đi kiểm tra rồi đấy, hôm nay con nghỉ, con đưa mẹ đi nhé?”

Bạch Man Man kiêu ngạo gật đầu: “Cũng được.”

Sức khỏe của mình rất quan trọng, không thể vì giận dỗi mà không đi kiểm tra được.

Lý Phá Tinh: “Mẹ có mang sổ y tế không?”

Bạch Man Man: “Mẹ quên rồi, để ở chỗ hay để ở nhà.”

Lý Phá Tinh: “Thế mẹ chờ con, con về nhà lấy.”

“Ừ.”

Lý Phá Tinh vừa bước được nửa chân ra khỏi phòng, Bạch Man Man như chợt nhớ ra điều gì, bà đứng bật dậy, căng thẳng hô: “Đừng, đừng đi.”

Lý Phá Tinh quay đầu: “Sao thế mẹ?”

Bạch Man Man: “Mẹ không đi kiểm tra nữa, không cần lấy sổ y tế.”

“Thế sao được, con quay về ngay.”

Bàn tay Bạch Man Man rịn mồ hôi, nhưng bà không kiếm được cớ gì ngăn Lý Phá Tinh về nhà, cuối cùng đành nói: “Vậy thì con… Đi nhanh lên. Đừng dừng lại, tìm được sổ thì quay về luôn.”

Lý Phá Tinh: “Ừm, con biết rồi.”

Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.

***

Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.

Lấy được sổ y tế xong, Lý Phá Tinh đang định rời đi thì chợt nhớ đến lý do Bạch Man Man chuyển tới nhà mình. Lý Phá Tinh nhíu mày, tính qua tìm bác Vương nói chuyện. Nào ngờ tới khi đến nơi, hắn phát hiện không có ai ở nhà, cửa đóng kín mít.

Kỳ lạ, thường ngày nhà bác Vương đâu có đóng cửa ban ngày.

Một người hàng xóm vừa khéo đi ngang qua, Lý Phá Tinh hỏi bà: “Bác Phương ơi, sao nhà bác Vương không có ai ở nhà?”

“Cháu không biết à?” Bác Phương đáp. “Nhà Vương Quế Hoa chuyển đi rồi, hình như có một người đàn ông mua căn nhà này với giá cao, cho nên chủ nhà bảo nhà Vương Quế Hoa dọn đi rồi, chậc, không biết đại gia ở đâu, nghe bảo mua cái nhà đồng nát này giá mấy trăm vạn đấy.”

Lý Phá Tinh: “Chuyện từ bao giờ vậy?”

“Cũng được hơn nửa tháng rồi thì phải? Hình như từ hai mấy tháng trước…”

Lý Phá Tinh nhíu mày.

Bạch Man Man tới nhà hắn từ đầu tháng này, lúc đó Vương Quế Hoa đã chuyển đi, vậy nhưng bà lại bảo mình cãi nhau với Vương Quế Hoa.

Tại sao mẹ hắn lại nói dối? Rốt cuộc là vì lý do gì mà bà không muốn ở nhà?

Lý Phá Tinh không hỏi mẹ mình, bởi vì rõ ràng mẹ đang không ổn, cứ để vài hôm nữa hẵng hỏi mẹ cái này, chắc cũng không phải chuyện gì nghiêm trọng.

Lý Phá Tinh nén hoài nghi, đưa mẹ đến bệnh viện kiểm tra.

Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.

Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.

Rời khỏi bệnh viện, Lý Phá Tinh nhắn tin cho Tế Tu.

Tế Tu: “Em thuê được nhà rồi, ở ngay bên cạnh.”

Ngay bên cạnh?

Khóe môi Lý Phá Tinh cong lên.

“Lý Phá Tinh, con đang cười cái gì đấy?”

“Không, không có gì.”

Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.

***

Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.

Buổi trưa, Lý Thăng ra ngoài nhận đồ ăn mình vừa đặt, đang định quay về phòng thì nghe thấy tiếng lá cây xào xạc.

Lý Thăng nhìn lên, ánh mắt bỗng sững lại.

Căn nhà này chỉ cách căn nhà bên cạnh một bức tường gạch cao chưa tới hai mét. Lúc này, một đứa bé trắng trẻo đang thuần thục trèo lên cây, với cái tay con con lên quả đào trên cao. Hình như nhận ra có người đang nhìn mình sững sờ, Lý Vũ Trụ vẫy tay với ông: “Cháu chào bác!”

Cơ mà, tay phải nhóc đang ôm cành cây, tay trái hái đào, chẳng biết tại sao lúc chào nhóc lại chìa tay phải, lảo đảo sắp ngã tới nơi!

Lý Thăng hoảng hốt quăng túi đồ ăn, chạy vội đến, chìa tay ôm chặt nhóc con sắp ngã xuống đất vào lòng.

“Nguy hiểm quá đi.” Lý Vũ Trụ chưa kịp tỉnh táo lại, vỗ ngực: “Suýt nữa cháu đã ngã xuống rồi!”

“Sau này còn dám trèo câu như vậy nữa không?”

“Có cao đâu ạ, cháu trèo nhiều lần rồi, lần này do bất ngờ thôi, đúng rồi, bác mới chuyển tới đây sao? Cháu ở ngay bên cạnh, tên là Lý Vũ Trụ!”

“Bác là… Lý Thăng.” Lý Thăng càng ôm đứa bé chặt hơn, khàn khàn đáp.

“Oa, chúng ta đều họ Lý này!” Đôi mắt Lý Vũ Trụ cười cong cong như trăng lưỡi liềm: “Có duyên ghê.”

Lý Thăng nhìn Lý Vũ Trụ thật lâu.

Đứa bé này là cháu của ông. Thật không tưởng tượng nổi, ông đã có cháu, và thằng bé đã lớn từng này rồi.

Chỉ có điều, cháu ông không biết ông, thậm chí ngay đến tên ông nó cũng không biết.

Sau khi quay về, Lý Thăng đã điều tra, biết được Bạch Man Man đã cắt tuyến thể, biết được con trai mình đã phân hóa thành Omega, cũng biết con trai mình đã kết hôn sinh con, nhưng đối tượng lại là một Alpha vô liêm sỉ giống hệt ông. Biết chuyện, Lý Thăng giận ứa gan, hận không thể đập cho tên khốn kia một trận. Song rồi ông lại nhớ ra rằng, mình cũng chẳng tốt đẹp gì.

Nghĩ thì nghĩ vậy, ông vẫn rất tức giận.

Lý Thăng chậm rãi hỏi: “Đói không, bác vừa đặt đồ ăn bên ngoài, có một cái bánh ngọt nhỏ đấy.”

Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.

Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.

Lý Vũ Trụ không hề biết giữ mồm giữ miệng. Chẳng mấy chốc, Lý Thăng đã biết bố hai của nhóc đã quay trở lại, sau đó bị Bạch Man Man đuổi đi.

“Làm tốt lắm.” Lý Thăng không nhịn được cười: “Loại khốn kiếp như vậy đáng bị đuổi ra ngoài.”

Hiển nhiên, ông đã quên mất chuyện một tháng trước mình chuyển tới căn nhà cạnh nhà Bạch Man Man, thấp thỏm bất an gõ cửa nhà bà, rồi suýt nữa bị Bạch Man Man hất cả chậu nước rửa rau lên người.

Đúng lúc này, có người chầm chậm mở cửa, giọng nói Lý Phá Tinh vang lên: “Có ai không?”

Lý Thăng cứng đờ, lập tức đoán Lý Phá Tinh đến tìm Lý Vũ Trụ.

Còn ông, ông sắp gặp lại con trai mình.

Lý Thăng vừa căng thẳng lại vừa chua xót.

Bạch Man Man nhìn thấy ông liền giận đỏ bừng đôi mắt, hận không thể giết ông, vậy con trai ông thì sao?

Từ bé tới lớn con trai ông đã nóng tính, còn hay về phe mẹ. Nhìn thấy ông, có lẽ thằng bé sẽ cầm gậy xông thẳng đến mất thôi.