Giã Biệt Tình Xa

Chương 4: Thằn lằn có vị giống hệt Gà

Hope rửa đĩa, rồi rửa tay với Lemon Joy. Khi cô tắt vòi nước, tiếng gót bốt của Shelly và âm thanh rền rền của một chiếc thuyền máy trên hồ lấp đầy không gian im lặng.

"Nghe như Paul và mấy đứa trẻ đang về," Shelly nói khi cô ấy bước qua nhà bếp.

Hope với lấy một chiếc khăn và lau khô tay. Cô nhìn ra khoảng sân tối qua khung cửa có lưới mặt sau nhà nhưng không thể nhìn thấy gì. "Tốt hơn tôi nên trở lại bên kia phố.".

"Ở lại một chút và gặp chồng tôi đi." Shelly rúc đầu vào tủ lạnh để tìm kiếm thứ gì đấy. Cô ta thọc mạch, nhưng Hope có thể đánh giá cao kiểu của cô ta. Cô ta mời Hope ăn trưa để moi thông tin từ cô, nhét những câu hỏi riêng tư vào giữa những câu chuyện hài hước, vài mẩu chuyện phiếm, và vài lời càu nhàu một cách tỉnh khô. "Cô sẽ ở 1ại nhà Donnelly tối nay à?".

Theo thói quen, Hope vắt khăn qua vai. "Đấy là kế hoạch. Đúng ra thì đồ đạc của tôi sẽ được chuyển đến vào cuối ngày hôm nay." Cô dựa lưng vào quầy bếp và khoanh tay bên dưới ngực. "Nhưng với tiến triển may mắn của tôi như thế này, đồ của tôi có thể bị lạc trên đường vận chuyển. Có thể là rơi khỏi xe tải ở Vegas.".

Cánh cửa có lưới mở, sau đấy đóng lại. "Buồn tè đến mức cái răng hàm của cháu đang nổi bồng bềnh," Adam Taber nói khi cậu bé chạy qua bếp.

"Wally đâu?" Shelly hỏi với theo cậu bé.

"Ở trên thuyền," cậu bé trả lời, rồi biến mất.

"Ơ này, Adam." Một giọng nói trầm hơn vang lên từ ngay bên ngoài cửa.

"Con biết nhiều hơn là đi vào nhà người khác mà không gõ cửa chứ.".

Vừa mới buổi sáng, Hope đã nghe chính giọng nói đấy hỏi cô có thích nước chanh leo hay không. Cô đứng thẳng người và thả tay xuống hai bên sườn.

"Tại sao nó phải gõ cửa khi mà bố nó không bao giờ gõ nhỉ?" Shelly hỏi.

Dylan giơ một bàn tay qua đầu và gõ khớp ngón tay vào khung cửa gỗ.

"Cốc, cốc," anh ta ề à nói. "Tôi có thể vào không?".

"Không," Shelly trả lời và đóng cửa tủ lạnh lại. "Cậu bốc mùi như lòng cá ý.".

Anh ta vẫn đi vào và tiến đến chỗ Shelly. Từ phía bên kia bếp, tấm lưng và bờ vai rộng của anh ta lấp đầy tầm nhìn của Hope. Anh ta không đội chiếc mũ méo mó lúc sáng, và mái tóc ngắn dính vào sau cổ. Anh ta tiến đến trước Shelly, bàn tay giơ ra như thể định chạm vào cô ấy.

"Tránh xa ra, Dylan Taber, và mình nói thật đấy!".

Anh ta cười khoái trá, ba tiếng cười trầm trầm, sau đó hỏi, "Cậu sẽ làm gì nào?".

"Mình sẽ đánh cậu bê bết như hồi lớp năm.".

"Thôi nào, cậu không đánh mình bê bết. Cậu đá mình trong cái bao đậu, Shelly. Đá một anh chàng trong cái bao đậu là không đúng đắn chút nào.".

"Cậu mà chạm vào mình," cô cảnh cáo, "thì mình sẽ nói với Dixie rằng cậu thích nhìn cô ấy trong cái áo quây lấp lánh cô ấy mặc đến trò chơi T- ball (1) tối qua."

(1) Một trò chơi được phát triển dựa trên môn bóng chày, để trẻ con có thể tiếp xúc và luyện tập kỹ năng chơi bóng chày trước.

Anh ta thả tay xuống. "Cậu lại thế rồi. Đánh vào bên dưới thắt lưng.".

"Paul, vào đây!" Shelly gọi to. "Chúng ta có khách.".

"Dylan không phải là khách.".

"Em không nói về Dylan. Hope Spencer ở bên kia đường đang ở đây.".

Dylan bắn một cái liếc mắt qua vai và chầm chậm quay lại nhìn cô. Lông mày anh ta nhướng lên trán, và bóng điện bếp trên đầu làm nổi bật ánh vàng trên mái tóc nâu.

"Thế à," Paul Aberdeen bắt đầu khi anh ta và Wally bước vào nhà, "Cô là hàng xóm mới của chúng tôi. Chào mừng đến Gospel. Tôi muốn bắt tay cô, nhưng tôi vừa mới moi ruột cá.".

Hope tặng anh ta một nụ cười. "Cám ơn.".

Paul to lớn, tóc vàng và làn da sáng đã cháy đỏ ngoại trừ một đường trắng ở đường chân tóc. Anh ta trao cho Hope một cái nhìn từ đầu đến chân nhanh chóng trước khi quay sang Dylan và lắc đầu. "Tôi nhận của cậu năm và lấy của cậu mười." Anh ta mở tủ lạnh và rúc đầu vào bên trong. "Cô muốn một lon bia không, Hope?".

"Không, cám ơn." Mặc dù cô không thể nghĩ ra lý do, nhưng cô có cảm giác họ đang cá cược về cô.

"Dylan?".

"Ừ" Lời nói chỉ vừa thoát ra khỏi miệng anh ta trước khi một lon Budweiser quăng vào anh ta. Anh ta bắt lấy lon bia ở trong không khí và giật nắp lon mở.

"Nhớ cháu không?" Wally hỏi khi cậu bé đi đến trước cô. Giống như bố, cậu bé bị cháy nắng, nhưng sự giống nhau dừng lại ở đấy. Cậu bé rõ ràng là con của mẹ cậu.

"Tất nhiên," cô nói. "Cháu đã giải cứu túi xách của cô.".

"Vâng." Cậu bé gật đầu và nhìn vào mẹ. "Adam đâu ạ?".

Shelly chỉ về hướng phòng tắm và Wally đi ra khỏi bếp. "Hope đang viết một bài báo cho tạp chí Tây bắc," cô ta thông báo cho những người đàn ông.

"Chủ đề gì thế?" Paul đóng cửa tủ lạnh lại và quàng một cánh tay quanh cổ vợ.

"Hope đang viết về hệ thực vật và động vật.".

Dylan đưa lon Bud lên miệng và quan sát cô qua miệng lon.

"Tôi đang thực hiện một bài báo về thiên niên. Tôi muốn chụp vài tấm ảnh về cuộc sống tự nhiên và cây cối của địa phương.".

Dylan hạ lon bia xuống khi một bên lông mày hơi nhướng lên. "Từ cái nhìn đầu tiên, tôi chưa bao giờ nghĩ cô là một người yêu thiên nhiên.".

"Anh không biết tôi.".

"Đúng thế." Anh ta đi đến bồn rửa bát và đặt lon bia lên mặt quầy, cạnh khuỷu tay cô.

"Nếu cô muốn ngắm nhìn thiên nhiên," Paul nói, "Có lẽ cô muốn cắm trại ngoài trời ở thác nước. Bây giờ ở đấy rất đẹp.".

Dylan đứng gần đến mức cánh tay anh ta huých vào cô khi anh ta vặn vòi nước. Mạch đập của cô tăng lên một hai nhịp, nhưng cô đứng im tại chỗ, không chịu để anh ta biết rằng anh ta làm cô hồi hộp. "Có lẽ tôi sẽ làm thế," cô nói.

Anh ta liếc cô từ đuôi mắt. "Cô đã từng cắm trại ngoài trời ở nơi nào khác một phòng trong khách sạn ven đường chưa?".

À, đã từng trong một mùa hè ở Trại hè Girl Scout. "Tất nhiên rồi, tôi đi cắm trại suốt. Tôi thích được giao tiếp với thiên nhiên.".

Anh ta cười khoái trá và với lấy bánh xà phòng hương chanh. Chiếc áo phông của anh ta chạm vào bờ vai trần của cô "Cẩn thận," anh ta thì thầm cạnh tai cô, "Mũi cô đang phồng lên.".

Sức nóng tỏa ra từ cơ thể to lớn của anh ta, cô dịch vài bước xuôi theo quầy bếp và bước vòng qua anh ta. Được rồi, anh ta cố làm cô hồi hộp một chút. Chỉ là anh ta quá to lớn, quá nam tính, quá đẹp trai, và có thể anh ta cũng biết như thế. Và cô ngờ là anh ta đang cố gắng làm cô hồi hộp.

"Nhớ tay nhà văn mùa hè năm ngoái không?" Shelly hỏi. "Anh ta viết về cái gì nhỉ? Không thể nhớ nổi.".

"Hắn nói hắn là một người theo chủ nghĩa sinh tồn," Dylan trả lời.

Paul cau có. "Phải, nhưng ba lô của hắn chứa đầy những thực phẩm ăn liền.".

"Cô nên viết vài thứ như thế, Hope ạ," Shelly gợi ý. "Những chủ đề chỉ có đàn ông viết, đa số là những ngón nghề của đấng mày râu như Grizzly Adams (2) .

(2) Nhà leo núi và thuần hóa gấu xám nổi tiếng.

Cô có thể tiếp tục với một trong những hành trình chọn lọc tự nhiên đấy. Đọc những chủ đề như thế từ quan điểm của một phụ nữ như cô có thể sẽ thú vị.".

Những ngón nghề của đấng mày râu? Hành trình chọn lọc tự nhiên? "Như tôi?".

Shelly làm một cử chỉ ngửa lòng bàn tay lên như thể không có gì cần phải nói nữa.

Dù sao Paul vẫn nói. "Một phụ nữ trong nhà. Nếu cô viết một trong những bài về hành trình chọn lọc tự nhiên, cô có thể viết về việc ăn hành dại và rắn.".

Vẻ ghê tởm chắc hẳn đã lộ rõ trên mặt cô, bởi vì Paul nhanh chóng thêm vào, "Khỉ thật, nó có vị như gà thôi mà.".

"Đúng thế," Shelly xen vào. "Cô có thể tự bắt cho mình một con thằn lằn béo," diễn viên kịch vui ở bồn rửa bát nói thêm.

Tất cả bọn họ đều điên rồi. Tất cả bọn họ, và đầu lưỡi cô đã trực chờ thú nhận, Đấy là một lời nói dối, mọi người ạ. Nói thật nhé. Tôi biết những câu chuyện về Người khổng lồ vui vẻ và trẻ con ngoài hành tinh. Tôi không ăn bò sát!

Vòi nước ngừng chảy và Dylan di chuyển đằng sau cô. Cô cảm thấy anh ta kéo chiếc khăn bông dày từ đôi vai trần của cô. "Tôi nghĩ tôi chỉ trung thành viết về những gì tôi nhìn thấy quanh đây." Cô quay người và nhìn vào anh ta.

"Dù sao tôi cũng không nghĩ tôi có thể ăn những thực vật dại và những động vật yếu ớt, tội nghiệp."

Anh ta lau khô tay và dây da của chiếc đồng hồ đeo tay. "Giờ thì, đấy là một điều đáng tiếc." Anh ta nhìn lên từ chiếc đồng hồ và thêm vào, "Không có gì thú vị bằng việc bắn những động vật yếu ớt và nấu chín với vài loại thực vật dại.".

Shelly và Paul nghĩ anh ta là một kẻ tếu táo thực sự, nhưng Hope thật chẳng thấy có gì đáng cười như thế. Cô có cảm giác mù mờ lần nữa. Giống như cô bị thả lên một hành tinh xa lạ. Giống như cô đang sống trong những câu chuyện của mình.

Ánh mặt trời đổ xuống chiếc mũ cao bồi rơm của Dylan khi anh kéo sợi dây trên chiếc máy cắt cỏ cũ kỹ. Tiếng động cơ phập phù, sau đấy chết hẳn. Mồ hôi ướt đẫm nách và xương sống anh. Anh với lấy chiếc mũ và quăng nó lên bậc thềm trước cửa.

Chủ nhật tháng Sáu là dành để câu cá hoặc chợp mắt trên một cái võng với một cái mũ kéo sụp qua mắt. Không phải để kéo một cái máy cắt cỏ đi vòng quanh. Thật không may, cỏ sân nhà anh đã cao đến mắt cá chân và bụi cây gần cửa trước đã trở nên mất kiểm soát đến mức người ta phải chiến đấu mới tìm thấy chuông cửa. Điều này không làm phiền anh mấy, vì dù sao mọi người luôn đi bằng cửa sau. Nhưng mẹ và chị anh đã đến đây tuần trước và cằn nhằn về nó nhiều đến nỗi anh bắt đầu có cảm giác như mình là người vô dụng. Giống như Marty Wiggins bên kia đường đỗ chiếc xe tải cũ ở sân trước và để con mình chạy tứ tung với lớp dầu mỡ dính trên mặt.

Dylan kéo chiếc áo phông qua đầu và lau một vệt mồ hôi trên vùng ngực và bụng để trần. Anh nghĩ đến chuyện đá cho cái máy cắt một phát mạnh, nhưng anh đoán rằng tất cả những gì anh có được là một bàn chân bị gãy. Anh liếc từ chiếc máy cắt đến con trai anh đang đứng trên hiên nhà gần bụi cây lớn nhất, trong tay nó là một cặp kéo cắt cỏ nhỏ. Con chó con của Adam - Mandy, nằm gần chân thằng bé.

"Đừng cắt nhiều hơn mức bố đã chỉ cho con." Dylan lùa những ngón tay vào mái tóc ướt nhẹp và gạt nó ra khỏi trán.

"Không đâu.".

Dylan không bao giờ để Adam ra khỏi nhà mà không chắc chắn rằng thằng bé đã sạch sẽ, tóc và răng đã chải, và quần áo hợp với nhau. Một vài bụi cây không làm một gã đàn ông biến thành vô dụng, Chúa ạ. "Và đừng cắt ngón tay của con. Bố không giỏi khâu cái thứ đấy lại đâu.".

"Không đâu.".

Anh quăng chiếc áo phông gần mũ và kéo sợi dây một lần nữa. Lần này động cơ thổi phù phù và hoạt động. Âm thanh cắt vào bầu không gian im lặng và khiến Mandy nhảy khỏi hiên nhà, rồi chạy vòng đến bên hông nhà.

Cỏ dày đặc thành từng mảng đến mức anh phải hạ tay cầm xuống và nâng bánh xe trước lên khỏi mặt đất để tránh động cơ bị vướng. Cỏ bị cắt văng sang một bên và khi anh đi đến gần lối đi bẩn thỉu, những đám bụi bao phủ không khí và những hòn đá nhỏ nhảy lách tách trên mặt đất như những viên đạn.

Trong lần đi lại thứ năm, anh chạy qua một thứ gì đấy có cảm giác giống kỳ lạ với một cái que to. Anh nhìn sang bên trái khi những mẩu nhựa nâu bay vèo qua đám cỏ xanh rì.

Dylan tắt động cơ và nhìn chằm chằm vào phần cơ thể đứt đoạn của một nhân vật hành động X- men. Quan sát nó càng gần, nó càng nhắc anh về thời gian khi anh vừa mới làm thám tử điều tra những vụ giết người cho Văn phòng cảnh sát Los Angeles, khoảng mười năm trước. Anh tuân theo một lệnh triệu tập lúc một giờ sáng ở Skid Row mà anh cho rằng để xem xét một hiện trường giết người. Thay vào đấy một đám cảnh sát tuần tra đứng thành vòng gãi gãi đầu và nhìn chằm chằm vào một thân thể ngồi trên một ghế dài ở bến xe buýt, không có đầu hay chân tay, chỉ có thân người mặc một chiếc áo sơ mi xanh lơ, một chiếc cà vạt, và một chiếc áo khoác hiệu Brooks Brothers. Nhưng nhìn thấy một thân người trong chiếc áo khoác xa xỉ ở Skid Row thậm chí chưa phải là phần kỳ lạ nhất của vụ giết người. Kẻ đã giết người đàn ông này cũng đã cắt bộ phận kín của nạn nhân. Dylan có thể hiểu những hành động nhằm tiêu hủy những phần có thể nhận dạng được, nhưng còn của quý của một gã đàn ông thì? Như thế rõ ràng là máu lạnh. Trong ba năm anh ở lại L.A, vụ án đấy chưa bao giờ phá được, nhưng anh luôn nghĩ rằng thủ phạm phải là một phụ nữ.

"Cái gì thế?" Adam hỏi khi chỉ vào hình dáng bị cắt nằm trên cỏ.

"Bố nghĩ nó là con Wolverine của con.".

"Đầu nó đã bị chặt.".

"Phải. Bố đã nói với con không được để đồ chơi lung tung bao nhiêu lần rồi?".

"Con không làm thế. Là Wally.".

Khả năng Adam nói thật là năm mươi - năm mươi. "Không quan trọng. Con chịu trách nhiệm với đồ đạc của con. Giờ nhặt mấy mẩu đó lên và ném đi.".

"Ôi trời!" Adam than thở khi cậu bé nhặt những mẩu nhựa lên. "Nó là đồ yêu thích của con.".

Dylan quan sát con trai mình dậm chân trước khi anh khởi động lại máy cắt cỏ. Có rất nhiều hình ảnh anh mang trong đầu mà anh thà rằng quên đi còn hơn.

Những hình ảnh vẫn còn ám ảnh anh từ trước đến nay, nhưng ít nhất anh không còn sống với chúng. Tội ác lớn nhất làm chấn động Gospel từ khi anh làm cảnh sát trưởng là Jeanne Bond bị anh chồng Hank giết chết. Và cho dù đấy là một sự kiện không may mắn, thì nó cũng là một vụ án đã xảy ra năm năm rồi, chứ không phải xảy ra trong năm tiếng đồng hồ vừa qua.

Dylan đẩy máy cắt cỏ đến sân sau và cắt cỏ quanh xích đu của Adam. Quyết định trở lại Gospel của anh cũng dễ dàng gần như bằng với việc bỏ đi. Anh đã ra đi vào lúc mười chín tưổi và học một năm rưỡi ở UCLAW (3), trước khi bỏ học để tham gia học viện cảnh sát. Anh đã là một đứa bé hai mươi mốt tuổi với lý tưởng săn bắt những gã xấu, làm thế giới trở nên an toàn hơn. Anh trở về thị trấn của mình mười năm sau, mệt mỏi với việc đánh bại những gã xấu. Anh rời Gospel khi là một chàng trai nhà quê ngây thơ với cả phân bò trong bốt. Anh trở lại khi đã trưởng thành hơn nhiều và hoàn toàn khôn ngoan hơn. Anh trở lại với lòng trân trọng những thị trấn nhỏ và những con người ở thị trấn nhỏ nhiều hơn rất nhiều. Chắc chắn, mọi người ở Gospel đều có một khẩu súng, nhưng họ không bắn lẫn nhau vì màu sắc của một chiếc khăn tay.

(3) Đại học California ở Los Angeles.

Điều kỳ lạ là, Dylan thậm chí đã không nhận ra anh đã mệt mỏi trong việc đương đầu với tất cả những kẻ điên khùng giết người cho đến ngày Trevor Pearson bị bắt cóc từ sân trước nhà và sau đấy được tìm thấy khi đã chết trong một cái thùng rác Dumpster. Dylan luôn có thể giữ khoảng cách giữa mình với những vụ án bạo hành, nhưng trường hợp Trevor thì khác. Tìm thấy đứa bé ấy đã thay đổi anh.

Anh trở về ngôi nhà của mình ở Chatsworth tối hôm ấy vừa nhìn thấy Adam ngồi trong chiếc ghế cao với cái cốc nhỏ Tommy trong một tay và một bịch ngũ cốc Cheerios trong tay kia, anh liền quyết định ngay khi đấy và tại lúc đấy là anh đã có đủ rỗi. Anh sẽ mang con trai anh và đi đến nơi nào khác Adam có thể chơi đùa. Nơi thằng bé có thể ra ngoài và là một đứa trẻ. Nơi nhà của nó không cần có một hệ thống báo động.

Tất nhiên, mẹ của Adam đã không quá vui vẻ về quyết định của anh. Julie đã nói rõ rằng cô ấy sẽ không chuyển đi. Anh không đổ lỗi cho cô ấy, nhưng anh cũng nói rõ y như thế rằng anh sẽ không ở lại. Họ tranh cãi về Adam, ngay cả khi chuyện thằng bé đi với Dylan chưa bao giờ thực sự là câu hỏi. Julie không phải là một người mẹ tuyệt vời, nhưng anh cũng không đổ lỗi cho cô ấy vì thế.

Cô ấy chưa bao giờ biết đến mẹ đẻ của mình và dường như không có bản năng mà mọi người cho rằng phụ nữ sở hữu. Cô ấy yêu Adam, nhưng đơn giản là không biết làm gì với thằng bé.

Và Adam chính xác đã không phải là một đứa bé dễ dàng. Thằng bé bị sinh sớm và đau bụng, làm cho vài tháng đầu tiên trong cuộc đời nó như là địa ngục đối với tất cả mọi người. Nếu nó không khóc, thì nó nôn mửa liên tục, và thay vì có mùi ngọt ngào, thơm tho của một đứa trẻ, nó hầu như luôn bốc mùi như một con cá hồi Pháp để lâu.

Dylan là người bế Adam đi lên xuống các tầng nhà vào lúc ba giờ sáng, xoa lưng và hát cho thằng bé nghe những bài ca rẻ tiền cũ kỹ. Kết quả là, khi Adam đủ lớn để giơ tay ra, thằng bé giơ tay về phía bố mình.

Sau cùng, rời bỏ Julie cũng trở nên thực sự dễ dàng. Có lẽ quá dễ dàng, khẳng định nghi ngờ ngấm ngầm của anh bấy lâu nay. Anh ở lại với cô ấy vì Adam. Quyết định của anh không dễ dàng như thế đối với Julie, nhưng cô ấy làm điều tốt nhất cho tất cả bọn họ. Cô ấy ký tên chuyển quyền chăm sóc con cho Dylan, chỉ có một yêu cầu duy nhất:

Adam dành hai tuần đầu tiên của tháng Bảy để ở với cô.

Dylan đã trở về nhà với đứa con trai một tuổi của mình, và anh chưa bao giờ hối hận vì quyết định này. Theo như anh biết, Julie cũng không nuối tiếc gì. Bây giờ, cô ấy có cuộc sống mà cô ấy đã vất vả phấn đấu và luôn mơ ước. Khi anh nói chuyện với cô ấy tuần trước để xác nhận kế hoạch với Adam, cô ấy nghe có vẻ hạnh phúc hơn bao giờ hết. Cô ấy đã có thứ cô ấy muốn, và anh cũng thế.

Anh có đứa con trai mà anh yêu thương hơn tất cả mọi thứ trên bề mặt trái đất này. Một cậu bé làm anh cười ngay cả khi anh vừa làm rách đầu mình. Adam là một đứa trẻ bình thường và hạnh phúc. Nó thích con chó của mình, và có một nỗi ám ảnh với những viên đá. Thằng bé thu thập chúng ở khắp nơi nó đến, như thể chúng là vàng. Nó có những hộp giày đựng đầy đá ở dưới giường. Thằng bé chỉ mang chúng ra khoe với những người lớn mà nó thích, hoặc với các cô bé ở trường mà nó muốn gây ấn tượng.

Với mặt trời đổ xuống lưng và đôi vai trần, Dylan cắt đám cỏ bên dưới xích đu và đi qua nhà kho để đến bãi cỏ chăn thả gia súc có hàng rào. Ngựa của Dylan và Adam, Atomic và Tinkerbell, đứng bên dưới bóng râm của những cây thông, gà gật, thờ ơ với âm thanh của động cơ. Khi anh làm xong, anh đẩy chiếc máy cắt cỏ vào chuồng ngựa cũ kỹ bên trái bãi chăn thả và để nó bên cạnh chiếc John Deere.

Anh đổ đầy nước sạch vào máng nước và sau đấy hướng thẳng vòi vào mình.

Cong người xuống, anh dội nước lạnh qua đầu, sau cổ và xuống hai bên mặt cho đến khi cảm thấy bộ não của mình lạnh đi. Anh đứng thẳng và lắc mình như một con chó, nước bắn tung tóe khắp nơi. Những giọt nước trượt xuống xương sống và ngực anh, ngấm vào cạp quần của chiếc quần Levis mềm mại trễ xuống đến hông anh. Anh rửa sạch cỏ bám vào giày, sau đấy với đến đầu vòi nước và tắt đi. Anh nghĩ đến lúc đứng trong bếp của Paul và Shelly trưa ngày hôm đấy, rửa tay và lắng nghe cô Hope Spencer.

"Hệ thực vật và động vật," anh càu nhàu. Ai trong cái địa ngục này lại từng sử dụng nhũng từ như 'hệ thực vật và động vật' chứ? Và anh cá tuyến sinh dục trái của mình rằng ý tưởng giao tiếp với thiên nhiên là mở cái mui của chiếc xe mui trần ra khi cô ta ung dung lướt đến đại lộ Santa Monica.

Anh tự hỏi có bao giờ cô mỉm cười, thực sự mỉm cười với đôi mắt xanh lơ tỏa sáng, đôi môi đầy đặn cong lên. Anh tự hỏi điều gì sẽ đặt nụ cười như thế lên trên mặt cô. Một lúc khác và một nơi khác, anh sẽ muốn thử xem sao.

Cô quá hoàn hảo. Quần áo, trang điểm, và mọi thứ của cô. Cô là kiểu phụ nữ khiến bàn tay anh ngứa ngáy muốn làm rối bù lên, nhưng vì rất nhiều lý do, cái kiểu ngứa ngáy đấy có thể đẩy anh vào rắc rối. Đặc biệt với một phụ nữ như cô.

Một nhà báo chính là vấn đề lớn viết bằng những chữ cái uốn bằng đèn neon với anh và Adam.

Nhà báo dành thời gian ở những vùng hoang vu không phải là không bình thường, viết về những chỉ dẫn du lịch hay những bài báo về du lịch ba lô. Chỉ là MZBHAVN không giống như cô đã dành nhiều thời gian ở bên ngoài. Anh không biết lý do thực sự khiến cô chuyển đến Gospell nhưng anh có vài nghi ngờ về câu chuyện của cô. Tốt nhất là anh nên tránh xa khỏi cô. Tốt nhất là anh không nghĩ đến cô, bởi vì khi anh nghĩ, nó nhắc anh nhớ rằng mình đã không làm tình với ai đấy ngoài chính mình chính xác bao lâu rồi.

Anh đi hết hông nhà đến hiên nhà trước và với lấy áo. Adam đang tạo ra một đống lộn xộn với những bụi cây lần nữa, nhưng Dylan không thể sốc đủ năng lượng để quan tâm. Anh kéo chiếc áo phông qua mái tóc ướt và xỏ tay qua tay áo. Những bụi cây có thể đợi một ngày khác.

"Con làm sắp xong chưa?" anh hỏi khi nhét đuôi áo vải bông vào chiếc quần jeans. "Bố nghĩ chúng ta đi nấu những con cá hồi bắt được hôm nay đi là vừa.".

Adam đặt cái kéo lớn xuống và đút tay vào túi. "Con tìm được một viên đá đẹp. Bố có muốn xem không?".

"Chắc chắn rồi.".

Adam nhảy khỏi hiên nhà khi chiếc xe tải Dodge chuyển hướng vào lối đi bẩn thỉu của họ.

"Đừng có mất lịch sự," Dylan cảnh báo khi anh nhìn Paris Fernwood cho xe tải dừng lại. Cô xuống xe và đi về phía họ với một cái bánh trong hai tay.

"Con không thích cô ấy," Adam thì thầm và đút hòn đá trở lại trong túi.

"Dù sao hãy tỏ ra dễ chịu." Anh nhìn lên và mỉm cười với Paris. "Điều gì khiến em đến đây thế?".

"Em đã nói với anh là sẽ mang cho anh một chiếc bánh Amish mà.".

"Ồ, này, điều ấy không tuyệt sao?" Anh thúc con trai mình. "Con không nghĩ chuyện này thật tuyệt à?".

Ý tưởng tỏ ra 'dễ chịú của Adam là mím môi lại và không nói một từ. Nó không thích phụ nữ để ý đến bố mình. Không một chút nào. Dylan không biết chính xác tại sao, nhưng anh đoán rằng chuyện này dường như có dính líu với việc Adam vẫn đang níu giữ một ý nghĩ hoang đường rằng ngày nào đấy mẹ nó sẽ đến và sống với họ.

Dylan nhặt chiếc mũ cao bồi lên và gạt tóc ra sau bằng những ngón tay.

"Anh sẽ mời em vào, nhưng anh e rằng em đã đến với không đúng lúc," anh nói và đẩy chiếc mũ thấp xuống trán. "Adam và anh đang bận cắt những bụi cây này." Anh với lấy một cặp kéo tỉa hàng rào và cắt rụng vài tán lá. "Adam, sao con không nhận chiếc bánh từ cô Paris và mang nó vào trong nhà đi." Dylan phải thúc thằng bé vài lần nữa trước khi nó làm điều anh bảo.

"Dù sao em cũng thực sự không thể ở lại," cô nói và ngoái đầu nhìn Adam bước đi. Bím tóc của cô rơi xuống vai. Cô đã tết những bông cúc dại vào mái tóc nâu mượt mà.

"Paris, em tết hoa vào tóc. Anh thích một cô gái với những bông hoa trên tóc.".

Cô vỗ vỗ vào bím tóc và đỏ mặt. "Chỉ vài bông thôi mà.".

"Ừ, trông em thực sự rất đẹp," anh nói, điều cô coi như một lời mời để tán ngẫu trong đúng nửa tiếng đồng hồ. Đến lúc cô về, Dylan đã cắt phăng một bụi cây và đã bắt đầu cắt một bụi khác.

Tối hôm ấy, khi anh và Adam ăn tối, Adam nhìn lên từ đĩa và nói, "Nếu bố không quá tử tế với tất cả những cô kia, họ sẽ không lẩn quẩn quanh đây.".

"Tất cả những cô kia? Con đang nói về ai thế?".

"Paris và cô Chevas và ...," nó giơ tay ra như thể đang ôm những quả dưa hấu, " ... bố biết ai rồi đấy.".

"À bố biết ai rồi." Dylan cắn vào miếng bánh mỳ của mìnhvà quan sát Adam nhặt xương từ miếng cá. "Cô Chevas? Ý con là cô giáo con ở mẫu giáo đấy hả?".

"Vâng. Cô ấy thích bố.".

"Vượt ra khỏi thị trấn.".

"Đúng thế mà bố.".

"Ồ, bố không nghĩ thế đâu." Dylan đẩy đĩa của mình sang một bên và nhìn vào đôi mắt xanh lục to của con trai. Ngay cả nếu điều Adam nói là đúng, Dylan cũng không tìm kiếm một người vợ. Và sau cùng thì, đấy là điều tất cả phụ nữ độc thân trong vòng một trăm dặm này muốn. "Con sẽ phải bỏ cái kiểu xấu tính với các quý cô đi. Con phải tỏ ra tử tế hơn.".

"Tại sao ạ?".

"Vì như thế là bất lịch sự, đấy là lý do.".

"Ngay cả với những cô xấu xí?".

"Đặc biệt với những cô xấu. Còn nhớ bố đã nói với con rằng con không thể đánh một cô gái không, không ngay cả khi cô ấy đá vào cẳng chân con? Ừ, việc này cũng như thế. Đàn ông phải tỏ ra lịch sự với các cô gái ngay cả nếu họ không thích các cô ấy. Đấy là một trong những luật bất thành văn mà bố đã nói với con.".

Adam đảo tròn mắt. "Mấy giờ rồi ạ?".

Dylan liếc nhìn đồng hồ. "Gần tám giờ. Đặt đĩa của con vào trong chậu. Sau đấy con có thể đi bật TV." Dylan thu dọn những chiếc đĩa khác ở trên bàn và rửa chúng trong chậu. Anh lau chiếc bàn gỗ sồi nặng, xếp bốn chiếc ghế cùng kiểu lại, rồi đặt chiếc bánh của Paris vào giữa.

Sống chung một thị trấn với Paris giống như thuộc về một câu lạc bộ tráng - miệng - của - tuần. Anh thực sự mong cô thôi mang thức ăn cho anh, nhưng anh không biết nói với cô như thế nào. Anh biết ý định kết hôn của cô, tất nhiên.

Quái quỷ, anh là triển vọng sáng sủa nhất trong Hạt Pearl, nhưng so sánh với những đối thủ khác, đấy không hẳn là một lời khen ngợi. Rồi còn cả Dixie Howe. Anh không biết cô ta quan tâm đến hôn nhân hay chỉ tình dục. Cả hai đều không thể được. Chỉ nghĩ thôi cũng đã làm anh run rẩy.

Ngay cả khi có người phụ nữ anh muốn đưa về nhà vào ban đêm, anh cũng không thể. Anh có một cậu con trai nhỏ, và anh không nghĩ đến việc phơi bày cho trẻ con những chuyện kiểu như thế. Anh không thể đỗ xe bên ngoài nhà của một phụ nữ quá lâu mà không bị toàn bộ thị trấn biết, nói về nó sau lưng anh, và dự đoán ngày đám cưới. Anh muốn tránh trở thành mục tiêu đồn thổi không chỉ vì Adam, mà còn vì anh là một cảnh sát trưởng, một công chức được chọn, và không có khả năng chịu đựng những kiểu tin đồn như thế. Nhất là sau khi cảnh sát trưởng Donnelly đã bị bắt gặp với cái quần đang kéo xuống.

Dylan quăng miếng giẻ lau bàn vào bồn rửa bát và đi đến lối đi dẫn đến phòng khách. Anh dựa một vai vào tường khi nhạc hiệu chương trình truyền hình yêu thích của Adam tràn ngập căn phòng, Thiên đường trên Trái đất.

Những đám mây mịn như lông tơ, bầu trời xanh và khuôn mặt xinh đẹp của mẹ Adam chiếm hết màn hình. Những lọn tóc vàng đu đưa quanh mặt cô ấy như thể cô ấy thực sự là thiên thần mà cô ấy đang đóng. Người yêu của nước Mỹ, Juliette Bancroft đảo tròn mắt hướng lên thiên đường và một ánh sáng xuất hiện trên đầu cô.

Julie mà anh biết không có gì giống với một thiên thần cô vào vai. Khi cô ấy sống với anh cô ấy không nói năng nhẹ nhàng, và theo như anh có thể nhớ, cô ấy chưa bao giờ dành được một giờ trong nhà thờ. Quỷ tha ma bắt, tóc cô đúng ra là màu nâu, màu tóc của con trai họ.

"Ngồi gần con đi, bố.".

Dylan đẩy người ra khỏi ngưỡng cửa và ngồi cạnh Adam. Giống như mọi khi, Adam trèo vào lòng và ngả đầu trên vai Dylan. Và Dylan luôn băn khoăn Adam có thực sự hiểu rằng những gì xảy ra trên ti vi là không thật. Rằng mẹ của nó không thực sự là một thiên thần đi gieo rắc lòng tốt và cứu vớt những linh hồn. Họ nói về chuyện này nhiều lần rồi, và Adam luôn nhún vai và nói rằng nó biết. Dylan không chắc như thế. "Nhớ điều chúng ta nói tuần trước không?" anh hỏi.

"Có ạ mẹ không phải là thiên thần thật. Mẹ chỉ đóng vai một thiên thần.".

"Mẹ con là một diễn viên.".

"Con biết," Adam trả lời, rồi bị sao nhãng bởi màn mở đầu ôm Adam lại gần và hôn lên đỉnh đầu nó. "Bố yêu con, anh bạn ạ.".

"Con cũng yêu bố, bố ạ.".

Hope nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ của số Hai Timberline, ngắm mặt trăng lưỡi liềm treo trên đỉnh dãy núi Sawtooth như một đồ trang trí đặt trên ngọn cây thông Giáng sinh. Ánh sáng bàng bạc của nó trải dọc hồ Gospel.

Những ngôi sao chen chúc trên bầu trời đêm đen như mực, gần như ngôi này chồng trên ngôi kia, và Hope chắc chắn cô chưa bao giờ nhìn thấy nhiều sao như thế trong cuộc đời. Giống như đêm trước, cô lại bị sự tĩnh lặng tuyệt đối xung quanh tấn công. Không ô tô, không còi, không máy bay trực thăng bùm bùm trên đầu. Thậm chí, không có tiếng sủa của con chó hàng xóm làm cô phát điên.

Sự tập trung của cô chuyển sang hình ảnh phản chiếu của mình trong gương và ánh sáng dọi xuống hiên nhà và khoảng sân bẩn thỉu. Gospel của Idaho phải là nơi cô đơn nhất trên hành tinh.

Cô buông tấm rèm xanh lục dày. Cô đã hoàn thành được rất nhiều việc kể từ ngày đầu tiên. Tầng một của số Hai Timberline đã sạch, cô đã lấy tấm da gấu xuống khỏi tường và trải nó xuống sàn để che vết máu. Cô đã dỡ một số hộp giấy đã đến cùng với đồ đạc của cô và dọn dẹp phòng ngủ đối diện với căn phòng có dơi. Cô bày thêm một số vật dụng cá nhân và treo quần áo vào trong tủ. Có rất nhiều thứ để làm, nhưng đã quá thời gian cô phải làm việc.

Cô đi đến phòng ăn và bật máy tính xách tay và một chiếc máy tính để bàn khác vừa đến chiều hôm nay. Cô đặt một chiếc gối êm lên trên chiếc ghế cứng, sau đấy ngồi vào chiếc bàn dài. Sau câu chuyện về chiếc xương gà đêm hôm trước, cô cho rằng cảm hứng của cô đã trở lại. Với những ngón tay đặt nhẹ trên bàn phím, cô nhắm mắt lại và giũ sạch đầu óc giải thoát khỏi những vướng ngại.

Nửa tiếng đồng hồ sau, cô đứng phắt dậy. "Chết tiệt," cô chửi thề khi chộp lấy một chai Windex và một miếng vải mềm. Khi một giờ đồng hồ khác trôi qua và lau dọn ngôi nhà không mở ra cảm hứng cho cô, cô lôi bộ đồ sửa móng tay ra. Cô chọn một màu sơn phù hợp với tâm trạng của mình và sơn những móng tay bằng một màu đỏ máu sẫm.

Đỏ máu. Cô ngoái nhìn lò sưởi trong căn phòng khác qua vai. Cô không viết những câu chuyện về tội ác thực. Cô không viết về người thật, hoặc những bí mật và ma quỷ xô đẩy họ.

Hope đứng lên và thổi móng tay khi cô bước vào phòng khách. Cô đẩy tấm da gấu ra chỗ khác bằng ngón chân và nhìn xuống vết nâu đen trên sàn nhà gỗ cứng. Cô tự hỏi điều gì đã trở nên quá kinh khủng để vị cảnh sát trưởng cũ cảm thấy rằng cách duy nhất để thoát khỏi là một viên đạn xuyên qua đầu.

Shelly đã nói đến điều gì đấy về sex quái dị. Con người không tự sát bởi vì họ thích được tát vào mông, và Hope tự hỏi những thứ kỳ quái gì đã có trong ngôi nhà này là gì và những người trong thị trấn biết được bao nhiêu về câu chuyện này.