Edit: OnlyU

Sau kỳ tuyển sinh sôi động, các tân sinh viên chào đón kỳ huấn luyện quân sự mười lăm ngày.

Mặt trời tháng 9 vô cùng gay gắt ác độc, trong học viện, tiếng kêu than lên đến tận trời.

Mấy nữ sinh nhân giờ nghỉ điên cuồng phun xịt chống nắng, sợ sau khi huấn luyện quân sự xong sẽ bị đen một tông.

Đối với Giang Thiếu Bạch từ nhỏ đã trải qua các kiểu huấn luyện mà nói thì lượng vận động trong kỳ quân sự này không đáng để nhắc tới.

Sau một giờ huấn luyện, rốt cuộc huấn luyện viên phất tay, cho phép mọi người đi nghỉ ngơi.

Giang Thiếu Bạch tìm một chỗ ngồi nghỉ, Bách Quang Vũ điên điên chạy tới. Hắn nhìn bạn cùng phòng, không hiểu ra sao hỏi: “Cậu không đi tán gái đi, ngồi cạnh tôi làm gì?”

Giang Thiếu Bạch nhìn xung quanh một vòng, mới nhập học mà tình hình chiến sự giành mỹ nhân tựa hồ đã rất gay go rồi!

Lúc chào đón tân sinh viên cũng có khá nhiều đàn anh cũng tham gia, lúc này không ít người đã bắt đầu triển khai theo đuổi mấy tân sinh viên xinh đẹp.

Đối với mấy nữ sinh được cưng chiều từ bé thì kỳ huấn luyện quân sự không khác gì tra tấn! Lúc này chính là cơ hội săn sóc lấy lòng tốt nhất đây.

Bách Quang Vũ chớp mắt nói: “Chuyện này, không biết có phải cảm giác của tôi sai hay không nhưng tôi luôn có cảm giác ngồi cạnh cậu sẽ rất mát mẻ, giống như ngồi kế máy điều hòa vậy.”

“Hẳn là ảo giác của cậu…”

“Không phải ảo giác, là thật đó.” Bách Quang Vũ ngồi bên trái Giang Thiếu Bạch, Quách Phạn thì giành bên phải.

Bách Quang Vũ kề sát vào tai Giang Thiếu Bạch nói: “Rất nhiều nữ sinh muốn tới gần cậu đó, nhưng họ ngại thôi.”

Giang Thiếu Bạch: “…” Cậu đã biết vậy còn không mau nhường chỗ đi, biểu hiện phong độ lịch sự một chút được không?

Quách Phạn khá tò mò hỏi: “Lão tứ, hình như cậu không bị đổ mồ hôi hả?” Mặt trời gay gắt, quần áo của họ đã thấm ướt hết dính vào người, thế mà thoạt nhìn lão tứ vẫn ung dung.

“Tôi có thể chất không đổ mồ hôi.” Giang Thiếu Bạch nói.

Quách Phạn: “…” Dù không đổ mồ hôi đi nữa thì cũng không thể không có chút cảm giác gì khi phơi nắng dưới ánh mặt trời gay gắt chứ!

Giang Thiếu Bạch thuận miệng bịa một câu: “Tôi bẩm sinh bị tắc lỗ chân lông, rất khó đổ mồ hôi.”

Quách Phạn: “…”

“Diệp Đình Vân cũng tham gia huấn luyện quân sự à?” Giang Thiếu Bạch đổi đề tài.

Bách Quang Vũ gật đầu nói: “Đúng vậy, ở đằng kia kìa.”

Giang Thiếu Bạch nhìn theo hướng Bách Quang Vũ chỉ, trông thấy một thanh niên anh tuấn hơi lạnh lùng ngồi dưới bóng cây, bên cạnh là mấy tân sinh viên định đưa nước cho người nọ.

Hắn nhăn mũi nói: “Thơm quá.”

Bách Quang Vũ hoài nghi: “Lão tứ, cậu nói gì? Có mùi gì sao?”

Giang Thiếu Bạch lắc đầu nói: “Không có gì, tôi nhầm lẫn thôi.” Hắn cúi đầu nghĩ thầm: Nên tìm ác quỷ ăn một bữa thôi, hình như đói bụng lâu rồi. Đột nhiên hắn cảm thấy mùi hương trên người Diệp Đình Vân rất thơm, giống âm khí hoặc yêu khí, lại dường như không phải.

Nếu có thể ăn Diệp Đình Vân thì có lẽ sẽ no rất lâu đây, đáng tiếc, người này còn sống.

Vất vả khổ cực hoàn thành một ngày huấn luyện quân sự, lúc Giang Thiếu Bạch định về học viện thì bị một bảo vệ gọi lại. Hắn cau mày hỏi: “Điện thoại của em à?”

“Tìm cậu đó, gọi đến học viện.”

Giang Thiếu Bạch cau mày, điện thoại của hắn là sim mới, không nhiều người biết số mới, là ai tìm hắn chứ?

Hắn nghi ngờ đi đến phòng nghe điện thoại.

Lúc Giang Thiếu Bạch ra khỏi phòng, hắn đầu óc mơ hồ đi về ký túc xá, mấy bạn cùng phòng đã ở trong phòng.

“Lão Tứ, ai tìm cậu vậy?” Bách Quang Vũ hỏi.

Giang Thiếu Bạch nhàn nhạt đáp: “Người trong thôn.”

Cú điện thoại vừa nãy là của một người hàng xóm của hắn gọi đến, hẳn là được người ta nhờ vả. Năm nay, lúc con trai của trưởng thôn nhập học đã để ý đến một nữ sinh mới vào trường, mà đàn em này đã có bạn trai, hai bên xảy ra xung đột, còn đổ máu, sự tình khá gay go. Rất đúng với năm đó lão Đạo sĩ nói mạng phạm đào hoa, làm không tốt có thể vào tù. Một lời của ông như tiên tri.

Từ trong giọng nói của người hàng xóm có thể nghe được, hiện tại người dân trong thôn có chút kính sợ lão Đạo sĩ, không còn đùa giỡn nói ông là kẻ lừa đảo nữa.

Bách Quang Vũ chớp mắt, không hiểu hỏi: “Vậy sao không gọi di động cho cậu?”

“Di động của tôi mới mua, bọn họ không biết số.” Sở dĩ hàng xóm gọi cho hắn là vì không tìm thấy sư phụ của hắn đâu cả. Nếu sư phụ hắn tiên đoán linh nghiệm, người trong thôn hiển nhiên muốn tìm ông xem phong thủy hay coi bói một chút, trưởng thôn cũng muốn tìm ông hỏi cách giải quyết.

Giang Thiếu Bạch nghiêng đầu, trước đây khi sư phụ bị người dân coi là kẻ lừa bịp, ông vẫn sống trong thôn rất tốt. Hiện tại ông biến thành cao nhân lại không thấy bóng dáng đâu. Mà như vậy lại rất giống cao nhân *thần long kiến thủ bất kiến vĩ. Nhưng rốt cuộc sư phụ đi đâu rồi, ông cũng có chút bản lĩnh, có lẽ không đến nỗi chết đói.

*Rồng thần thấy đầu không thấy đuôi.

Hết chương 8