211

Một đêm trôi qua, nhất định mọi người đều thấy bốn chữ này là tàn bạo nhất trên đời = =b

212

Lăng Dạ nhẹ nhàng chạm vào má Họa Đoan, thở dài nhìn đống quần áo hỗn loạn trên người cậu ~

Hôm qua đã kích thích đến như vậy mặt cậu đỏ ửng lên, cả người mềm nhũn. Vốn định nhân cơ hội ăn tươi luôn, nào ngờ cậu lại lăn ra ngủ, khiến Lăng Dạ phải = = tự mình làm cho mình, sau đó ~ nằm xuống ngủ cạnh cậu ~

Haiz, chẳng qua là sợ sẽ dọa cậu mất, cũng không dám cưỡng ép, khó nghĩ quá!

213

“Cái đồ tiểu yêu tinh làm khổ người này…” Họa Đoan đột nhiên lẩm bẩm, Lăng Dạ thở dài thật sâu ~ không biết là lời thoại ở chỗ nào ra nữa.

“Em mới là cái đồ làm khổ người ấy, nhóc con!”

214

Sau khi Lăng Dạ ra khỏi cửa, Họa Đoan vốn đang ngủ đến quên cả trời đất đột nhiên mở mắt ra, nhanh chóng ấn nút bật nguồn máy tính, rồi chạy đi đánh răng rửa mặt.

Họa Đoan cài đặt QQ tự động đăng nhập, thế nên khi cậu vừa lau mặt xong, đi ra, đã nhìn thấy avatar Lão Bất Tử nhấp nháy.

215

Lão Bất Tử: Tình yêu, cúc hoa của cậu vẫn còn tốt chứ =_,=

Họa Đoan: Suýt thì bị hái mất rồi = =

Lão Bất Tử: Gì á, mới suýt thôi á =. =

Họa Đoan: Rất đáng sợ đó biết chưa? Nếu không phải ông đây giả vờ ngủ thì không biết giờ có dậy được không nữa!

Lão Bất Tử: …

Ở màn hình bên kia, gương mặt con gái tái nhợt =_,=

Lão Bất Tử: Vì sao lại là anh ta hái hoa cúc của cậu?

Họa Đoan giống như vừa được thức tỉnh ~ đúng thế! Công tử Họa Đoan cậu mới là kẻ có thể công tên tiểu yêu tinh Lăng Dạ kia mới đúng!

Họa Đoan: Lão Bất Tử, cậu quả nhiên là anh minh XDD

Lão Bất Tử: Cám ơn =_,=

Hừ hừ, Lăng Dạ ơi là Lăng Dạ, làm gian đoạn thời gian nghe H của người khác thì phải bị trừng trị =_,= nếu để anh hái hoa cúc của thằng nhãi Họa Đoan nhà tôi dễ dàng thế thì tôi tuyệt đối không phải Lão Bất Tử =_,=

Lăng Dạ đang làm việc cũng không ngờ việc anh bảo vệ trinh tiết của Họa Đoan chính là hiến dâng toàn bộ trinh tiết của mình lên =. =

216

Lăng Dạ đứng suy tư trước cửa hàng bán đồ tình thú. Anh nghĩ quá mức nhập tâm, đến nỗi không phát hiện con chó lông vàng ngồi bên cạnh cũng đang bắt chước động tác ~ nghiêng đầu của mình = =

Cuối cùng thì đã nên mua KY (*dầu bôi trơn) với TT (*ba con sâu) chưa? Nếu mua rồi thì tên nhóc kia sẽ phản ứng như thế nào? Xấu hổ? Thẹn thùng? Hay là muốn từ chối nhưng lại rất khêu gợi? Nghĩ đến chuyện khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc đó đỏ ửng dần, thân thể Lăng Dạ không kìm được mà nóng lên, tỏa nhiệt, lắc lắc đầu, cuối cùng vẫn bước vào trong tiệm. Con chó lông vàng kia nhìn anh, lắc lắc lông, tiếp tục áp vào cửa tiệm.

217

Lăng Dạ cầm vài loại KY, nghĩ ~ mua loại nóng tốt hơn? Hay là lạnh thì tốt hơn? Hay bình thường là tốt?

“Nếu là lần đầu tiên thì mua loại bình thường tốt hơn, nếu không chỉ sợ hoa cúc bị dị ứng!”

Lăng Dạ nhìn nụ cười rạng rỡ đến lạ kỳ của nhân viên hướng dẫn mua hàng, bỏ hai chai lạnh với nóng xuống.

Lại cầm vài loại TT lên, nghĩ ~ nên mua loại siêu mỏng hay loại có gân hay loại có gai đây?

“Nếu nói đến độ kích thích thì gân vẫn là tốt nhất, nhưng lần đầu tiên thì nên dùng trơn hoặc siêu mỏng, ít nguy hiểm hơn!”

Lăng Dạ lại nhìn nụ cười rạng rỡ đến lạ kỳ của nhân viên hướng dẫn mua hàng, buông hộp ở một tay xuống [tôi không có gom cho đủ số lượng từ đâu > <]

218

Không ngờ đến lúc trả tiền, ông chủ ngồi trong quầy thu ngân nhìn hộp TT trong tay Lăng Dạ, ho nhẹ một cái, có vẻ xấu hổ, nói với nhân viên hướng dẫn mua hàng kia: “A Khôn, lấy cái gì cho khách đó?!”

“Huh?”

Nhân viên hướng dẫn mua hàng lao đến, nhìn hộp TT kia, sau đó vội vã lấy lại: “A a, rất xin lỗi! Đây là của ông chủ nhà chúng tôi dùng, không lấy được, đợi tôi lấy cho anh hộp khác!”

“Khụ khụ!” Ông chủ vốn đang uống nước lập tức bị sặc, nhân viên hướng dẫn mua hàng lại chạy đến vỗ lưng hộ ông chủ, vừa vỗ vừa dịu dàng: “Nhìn kìa, anh có cướp gì với em đâu, làm sao lại uống vội thế chứ!”

Lăng Dạ nhìn ông chủ vẫn hơi oán trách nhìn anh nhân viên đó rồi hất tay anh chàng ra, vừa đi vào cánh cửa nhỏ cạnh quầy thu ngân vừa nói: “Tự thu tiền đi!”

“Thế em nghỉ ngơi cho tốt đi nhé!”

219

Lăng Dạ = = trả tiền, lúc nhân viên kia gói hàng lại cho Lăng Dạ xong còn nói: “Này nhá, vì hôm nay anh là khách cuối cùng nên tôi tặng thêm cái này! Dùng xong nhớ tới mua thêm nhiều TT hơn nhé!”

Lăng Dạ = = nhìn cái vật màu hồng phấn kia, không biết nên 囧 hay là cảm ơn mới phải.

“Quý khách đi thong thả!”

Lăng Dạ bước ra ngoài, nhìn trời ~ vẫn còn sớm. Thế là vị khách cuối cùng nào đó quay đầu lại, nhìn thấy con chó lông vàng vốn nằm sấp trước cửa chui vào qua nửa dưới của cửa sắt, sau đó cánh cửa sập lại hoàn toàn ~

Lăng Dạ = = quay đầu, loáng thoáng nghe được tiếng ông chủ trách người nhân viên kia đóng cửa sơm, sau đó không biết nhân viên đó làm gì, không nghe được tiếng gì nữa ~ đúng là một cửa hàng cổ quái = =

Ném thứ đó vào túi, Lăng Dạ đi ra chợ bán đồ ăn.

220

Mất nhiều nước miếng để nói về chuyện Lăng Dạ đi mua TT là vì bé muốn tuyên truyền và phổ cập khoa học cho mọi người ~ lúc bé công với bé thụ OOXX nhớ phải chú ý biện pháp an toàn nhé =O=

221

“Cơm tối hôm nay phong phú ghê.” XD

“Nếm thử miếng cá hồ nấu đậu này đi.” =_,= ăn no đi để tôi tiện ăn tươi cậu chứ!

“Ừ, được đấy được đấy, khả năng nấu ăn có tiến bộ!” Ăn no rồi mới có sức để công anh chứ XDD

Thế là bữa tối được kết thúc trong hai cái tâm quỷ dữ = =b

222

Thật sự là một chương khó nhằn = =

223

Muốn H thì phải làm sao bây giờ…

224

Hay là bật đèn nhé ~~o(>_<)o ~~

225

Lăng Dạ về phòng tắm rửa, Họa Đoan thì chớp thời cơ lên chim cánh cụt hỏi Lão Bất Tử làm sao để hạ gục tiểu yêu tinh, Lão Bất Tử bèn =_,= gửi file txt “cách ăn tươi tiểu yêu tinh” mất suốt đêm hôm qua để sửa sang cho Họa Đoan.

Sau đó Họa Đoan chăm chú nghiền ngẫm cái gọi là ‘lâm trận mài kiếm, không khoái cũng quang’.

Họa Đoan nghiền ngẫm đến mức lòng vui phơi phới, đột nhiên nghe thấy có tiếng bước chân, vội nhanh chóng tắt máy tính, mặc áo tắm, cầm cuốn ‘Tư Trì Thông Giám’ nằm giả bộ trên giường.

226

Lăng Dạ nhìn bộ dạng đó của cậu, không nhịn cười nổi ~ rõ ràng là nhóc đó đang ra vẻ cự tuyệt nhưng thật ra là mời chào mà =_,=

227

“Nhóc con, hôm nay anh tìm được một món đồ chơi rất tốt, tặng em.” =_,=

Sau đó Lăng Dạ đưa cái túi màu hồng phấn người nhân viên kia đưa cho Họa Đoan, rồi rất tự nhiên ngồi xuống cạnh cậu, một tay choàng qua vai cậu, chậm rãi di chuyển trên bời vai nhẵn mịn kia ~ nhóc vẫn đang xấu hổ đó!

Họa Đoan nhìn cái túi màu hồng phấn kia, miệng co giật ~ tiểu yêu tinh này thích đồ chơi à? Nhưng mà thế cũng tốt, có thể điều tiết không khí.

Rồi mở nó ra ~

Một đồ vật có nút rộng bằng nửa bàn tay, trên đỉnh gắn một sợi dây diện, đầu kia của dây điện có một vật hơi nhỏ một chút, bề mặt nhẵn và bóng nhưng nhìn hề khô, chạm vào có cảm giác như chạm vào tơ lụa.

“Đây là…”

Lăng Dạ cười cười, cầm lại cái đầu có nút, cúi xuống thì thầm vào tai Họa Đoan ~

“Cất đi đã, anh sẽ nói cho em sau =_,=”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tuy tôi không muốn làm gián đoán thời gian hưởng thụ của mọi người nhưng mà ~ phim chiếu rồi a a a a a a a a a! Ôm đầu > <