“Lão gấu trúc, lão gấu trúc.”

Bên ngoài, Linh Đang đập mạnh cửa gỗ, cất giọng vội vàng, Phong Cẩm đột ngột mở mắt ra, theo bản năng định lấy quần áo che người. Nhưng đập vào mắt lại là tay gấu, không phải đôi tay thon dài trắng trẻo; thắt lưng thon gọn, cơ bụng săn chắc cũng biến thành eo gấu tròn vành vạnh, thô ngắn.

Hừ, lại trở về hình dáng cũ, chẳng lẽ kiếp này hắn không có duyên gặp mặt đồ nhà quê kia sao?

Phong Cẩm lắc mình sạch sẽ, vừa mở cửa đã bị nàng túm ra ngoài: “Có chuyện rồi, mau đi cùng ta!”

Ha ha, nàng chắc chắn bị kinh sợ sau khi phát hiện khoảnh sân lầy lội bỗng dưng trở nên sạch sẽ. Hắn nhàn nhạt nói: “Là ta làm đấy.”

Linh Đang nhìn hắn bằng ánh mắt không dám tin: “Gì cơ?”

Phong Cẩm ưỡn thẳng thắt lưng béo tròn: “Là ta làm.”

Keng… Kiếm trong tay nhanh chóng trở nên sắc bén, toả ánh sáng lạnh lẽo, Linh Đang nhảy ra xa, giận giữ chĩa mũi kiếm vào người hắn: “Ta cho ngươi ăn, cho ngươi ở, vì sao ngươi lại đối xử như vậy với người thân của ta?”

“Hả?” Còn chưa kịp hỏi rõ ràng, Phong Cẩm đã bị nàng đạp một cái, đau đến cúi gập người, “Ta chỉ quét sân sạch sẽ giúp cô thôi, có gì sai hả?”

“Hả?”

Hắn tức giận: “Hả cái gì?”

“… Ai nói chuyện sân siếc, cái tội ngắt lời người khác.” Linh Đang thu kiếm lại, kéo nó ra ngoài, vừa ra khỏi cửa, không cần nàng mở miệng, Phong Cẩm đã hiểu vì sao khi nãy nàng lại nôn nóng như vậy.

Những người vốn đang đào xới trong thôn đã biến mất.

“Mọi người đi đâu hết rồi?”

“Đều vào nhà cả rồi.”

“Chẳng phải họ luôn đứng bất động, không cười không nói, chỉ biết đào bới thôi sao?”

“Thế mới lạ.” Linh Đang gỡ chiếc túi mà vừa nãy nàng chưa kịp tháo xuống, đưa cho hắn, chuẩn bị đi quan sát. Cuối cùng sực nhớ ra một chuyện, nàng trợn mắt, “Ngươi dọn hết đống bột mì nhão kia rồi à?”

Phong Cẩm vui vẻ gật đầu: “Ừ!”

“Ta đang định hớt một ít bột mì sạch sẽ làm mì viên, vậy lát nữa chúng ta ăn bằng gì?”

“… Cô đừng keo kiệt như vậy được không, thứ này mà cũng ăn được hả?”

“Được chứ, có lần đi bắt yêu quái, ta bị nó đánh ngã xuống vực sâu vạn trượng, gãy một chân, ngay cả cỏ cũng ăn, trên đời có gì mà không ăn được.”

Phong Cẩm há miệng, nhưng không nói lời nào, chỉ nhìn đùi nàng, hiện tại hẳn đã lành lặn.

Linh Đang vỗ tay nó: “Vậy đành làm phiền ngươi lên trấn trên một chuyến mua gạo về.”

Phong Cẩm hoàn hồn: “Ta ghét nhất trời mưa.”

Linh Đang có phần đăm chiêu, lại nhìn sọt trúc đầy ụ trong nhà trúc, nó có đồ ăn rồi, nhưng bữa tối của nàng còn chưa thấy đâu. Chung quy không thể để bụng đói, nếu có yêu quái đánh lén thì làm sao thắng được!

“Ộp ộp.” Tiếng ếch vang lên, cạnh giếng đã xuất hiện hai chàng trai tuấn tú, trong phút chốc cảnh sắc trong sân hoàn toàn thay đổi, đẹp như tranh vẽ, “Để chúng ta đi mua gạo cho.”

Núi xanh rừng xanh, mưa bụi mông lung, hai chàng trai anh tuấn đứng trong màn mưa, đẹp đến mức trái tim nhỏ của Linh Đang đập thình thịch, vội vàng cầm ô che cho họ, dịu dàng nói: “Đường xa lắm, vất vả hai người.” Nàng quay đầu, tức giận bảo lão gấu trúc, “Còn không mau đi đi.”

“…” Quả nhiên có hung hãn đến mấy, nàng vẫn là đồ nhà quê háo sắc, lúc hai anh em giao nhân hóa thành ếch, nàng có bao giờ dịu dàng như vậy đâu. Phong Cẩm giận dữ cất bước ra ngoài, còn chưa đi được hai bước đã dừng lại, “Cầu còn chưa sửa xong, ta không qua được.”

“Cũng phải.” Linh Đang “đấu tranh tinh thần” một phen, nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy bụng quan trọng hơn, hiện tại hai anh em giao nhân đã không còn hiềm khích với long tộc, thôi, để họ ra ngoài một lúc cũng được, nàng nhẫn nhịn nói, “Đi đi, đi sớm về sớm.”

Phong Cẩm liếc xéo dáng vẻ đau lòng của nàng, thầm hừ mũi.

Chờ họ đi rồi, Linh Đang lại kéo Phong Cẩm đi tìm những người dân đã bỏ trốn.

Phong Cẩm cầm ô đi sau lưng nàng, trong lòng phẫn uất không thôi. Hắn chạy lên đằng trước, túm lấy tay nàng định liếm máu, nhưng máu trên vết thương đã khô, bắt đầu khép vẩy, nếu liếm một cái, ngộ nhỡ vết thương lại nứt ra thì sao? Nghĩ đi nghĩ lại, đành bỏ cuộc.

Hắn quả nhiên là người đàn ông tốt, biết thương hoa tiếc ngọc.

Linh Đang liếc nó một cái, vẻ mặt quái dị, lão gấu trúc đứng lì ở đằng kia cười ngây ngô gì vậy nhỉ…

Vốn tưởng rằng người trong thôn đã khôi phục ý thức, nhưng khi đến gần, Linh Đang mới phát hiện ra mặt họ vẫn ngây dại như cũ, hai mắt không có thần thái. Trong tay luôn giữ chặt công cụ đào xới, như thể đang chờ đợi điều gì.

“Bác Lâm? Thím Khản? Chú Vấn? Tiểu Bách Linh?”

Mỗi khi đi ngang qua một người, nàng lại cất tiếng gọi, nhưng không ai trả lời.

Người đứng trước mắt nhưng không đáp lời, cảm giác cô đơn này còn mãnh liệt hơn nhiều so với lúc Linh Đang sống một mình trên sườn núi.

Lúc nàng bước ra khỏi một căn nhà, chỉ thấy bóng lưng đen trắng kia đang ngẩng đầu nhìn trời, gọi nó một tiếng, nó bèn quay đầu lại… Rốt cuộc cũng có người để ý tới nàng. Nỗi u ám bao phủ trong lòng cuối cùng cũng tiêu tan chút ít, nàng nhẹ nhàng nói: “Về nhà thôi.”

Phong Cẩm chớp mắt mấy cái, cách nói chuyện vừa rồi của nàng hoàn toàn khác với lúc nói chuyện cùng hai anh em giao nhân. Không dịu dàng như vậy, nhưng lại thêm vài phần tình cảm. Hắn đi bên cạnh, tay cầm ô đồng hành cùng nàng. Đây là lần đầu tiên hắn nhận thấy, thật ra không phải mỹ nam cũng tốt, nếu coi hắn như một con gấu, ít ra nàng sẽ không câu nệ. Thỉnh thoảng cãi nhau ầm ĩ, hình như cũng rất tốt.

Về nhà, đi qua khoảnh tường đổ vỡ, đập vào mắt Linh Đang là một đống củi gạo dầu muối bày la liệt dưới mái hiên. Nàng kinh ngạc nhìn, sao hai tên kia mua nhiều đồ vậy, phá sản quá! Hai anh em giao nhân đang đứng cạnh tháo giỡ đồ đạc, nói: “Chúng ta về rồi.”

Linh Đang ngồi trên lưng gấu, bám vào người nó, cố gắng đứng xuống đất: “Chỗ, chỗ này tốn bao nhiêu tiền?”

Nếu dám tiêu hết số tiền trong túi nàng, nàng sẽ đánh họ một trận, cho dù đẹp đến mấy cũng không được!

“Không tốn tiền, chúng ta đi dạo một vòng quanh chờ, họ bèn nhét mấy thứ này vào tay chúng ta.”

Linh Đang lập tức đứng thẳng, vui vẻ nói: “Đẹp trai có khác, về sau mấy thứ trong nhà đều nhờ các ngươi đi mua. Cứ vậy đi, thôi, nấu cơm nào.”

Phong Cẩm thầm hừ mũi một cái, nếu hắn đi một vòng, thứ gì chẳng mua được dễ như trở bàn tay. Vừa rồi hắn còn thấy làm gấu tốt, làm mỹ nam không tốt. Hắn lắc đầu, mình nhất định bị điên rồi!

Bột mì rơi trong phạm vi lớn như vậy, nhưng rừng trúc sau núi lại sạch sẽ, nói không nhằm vào thôn Bát Tự, Phong Cẩm cũng không tin. Hắn ôm sọt trúc ngồi dưới mái hiên gặm, trúc được chặt thành từng đoạn từng đoạn một cho dễ cầm, đặc biệt còn được rửa sạch – đồ nhà quê kia cũng cẩn thận đấy chứ!

Ăn uống no đủ, hắn lại tiếp tục đi xây nhà trúc nhỏ của mình.

Búa đã cầm trên tay nhưng tìm mãi vẫn không thấy đinh, hắn thầm tự hỏi, cái đinh chạy đâu rồi nhỉ? Chỉ thấy dưới đất có một người lùn tí hon kéo đinh ốc xuất hiện, hai người nhìn nhau, người tí hon định lùi về phía sau, song lại dừng bước, giơ đinh lên ý bảo hắn cầm lấy.

Phong Cẩm ngồi xuống nhận: “Cảm ơn nhé.”

Tiểu Tiểu kéo váy trốn ra đằng sau, ló đầu ra khỏi nhà trúc nhìn hắn.

Phong Cẩm mỉm cười, thật là một cô nương thú vị: “Muội không sợ ta sao?”

Tiểu Tiểu lắc đầu, lát sau mới nói: “Những người giúp Linh Đang tỷ đều không phải người xấu, cho dù vẻ ngoài của huynh rất đáng sợ.”

Phong Cẩm nghiêm nghị: “Thật ra huynh rất tuấn tú.”

Tiểu Tiểu mím môi, từ từ lùi về phía sau, sau đó bỏ chạy.

Một lát sau, hai anh em giao nhân cũng tới hỗ trợ, thấy họ quy củ gom gậy trúc lại, trán Phong Cẩm đầy vạch đen, đọc rõ từng chữ một: “Hai người, không biết, dùng pháp thuật, sao?”

Hai người giật mình: “Cũng phải.”

“…” Chẳng trách Linh Đang gọi cả hai là Dưa Chuột Ngốc. Họ ngốc như vậy mà Linh Đang không lấy gậy đuổi đi, hắn tận tâm tận lực như thế, còn cõng nàng qua đống bột nhão nhoét kia, nàng lại không cười với hắn một cái. Phong Cẩm thấy khó chịu, lát sau mới sực nhớ ra, vì sao mình lại không thoải mái nhỉ?

Khoan đã, vì sao hắn phải ghen tị với hai anh em giao nhân chứ?

Pháp thuật của hai anh em giao nhân không tồi, Phong Cẩm chỉ điểm một phen, hai người nhanh chóng làm xong căn nhà. Nhìn nhà trúc chắc chắn đẹp đẽ trước mắt, Phong Cẩm đấm ngực, lúc trước hắn phí bao công sức để xây nhà là vì đâu, màn trời chiếu đất lâu như vậy là vì đâu…

Linh Đang đã làm đồ ăn xong xuôi, gọi họ vào nhà ăn cơm. Thấy hai người định đi vào, Phong Cẩm hỏi: “Các ngươi định ở nơi này mãi mãi ư?”

Hai anh em giao nhân gật đầu: “Ừ.”

“Nhưng nơi này không phù hợp cho các ngươi sinh sống lâu dài, nước giếng nơi này cũng khác với nước biển. Ở lâu dài, pháp lực sẽ càng ngày càng yếu, cho đến khi biến thành con số không.”

Hai anh em giao nhân liếc nhau, có chút chần chừ, nhưng cuối cùng vẫn nói: “Nơi này thì không, nước giếng ở đây khác những chỗ khác. Không yếu đi, trái lại càng mạnh hơn.”

Phong Cẩm khựng lại, giao nhân giống long tộc, đều thích sống dưới biển. Trăm ngàn năm sinh sống dưới biển, thân thể họ đã thích nghi với môi trường. Không ngờ cả hai vẫn có thể sống lâu trong chiếc giếng nhỏ nầy đến vậy, hơn nữa, càng ở lâu pháp lực càng cao?

Chẳng lẽ đáy giếng có thứ gì chăng?

Bí mật này chỉ có thể chờ sau khi hắn khôi phục chân thân lại tìm hiểu tiếp, nếu bây giờ mà xuống giếng… Không, với hình thể hiện tại, hắn không thể xuống được, sẽ kẹt ở miệng giếng mất…

Đau thương một hồi, trong phòng vọng ra tiếng Linh Đang hùng hổ thét to – “Lão gấu trúc, nếu ngươi không vào ăn cơm, chúng ta sẽ ăn sạch toàn bộ đồ ăn!”

Phong Cẩm lập tức lấy lại tinh thần, thu lại tâm trạng buồn thương, chạy vào nhà: “Không được cướp phần của ta!”

Buổi tối, Linh Đang chuyển cho nó chăn đệm mới, trải trong nhà trúc trúc, mãi đến khi giường chiếu còn mềm mại hơn cả giường của nàng, lúc này mới rời đi. Thấy nó cầm ô đứng ở cửa, dáng vẻ kích động hào hứng, nàng không nhịn được nói thêm: “Chú ý vào, ban đêm đừng ngủ say như chết, nhớ trông cửa tử tế.”

“Ừ, ừ.” Phong Cẩm gập ô, khom người vào nhà, ngả người nằm xuống, cảm giác cực kỳ thoải mái, quả nhiên, người phải ngủ trên giường. Một lát sau hắn mới cân nhắc rõ lời Linh Đang nói, trông cửa… Nàng coi hắn là gấu trông cửa ư?

Hừ, đồ nhà quê thiếu hiểu biết!

Hắn trở mình, duỗi thẳng tay chân, ngủ khò khò.

Nửa đêm, mưa tạnh, thôn làng vốn yên tĩnh, nay lại vang lên tiếng xẻng đào bới. Phong Cẩm lại gần phía bên kia, tiếng động vừa vang lên hắn liền tỉnh. Bỗng mùi mì nồng đượm bay vào mũi, hắn khựng lại, sau đó vội bật dậy, mở cửa chạy ra ngoài, đập vào mắt là cảnh – khắp sân bay đầy… Bột, mì, trắng, xoá!