Từ sân bay New York đi thẳng đến bệnh viện. Tôi xông vào phòng bệnh cao cấp, Sở Ninh đang nửa nằm trên giường phê duyệt công văn.

Đứng trước cửa, tôi mơ hồ nghĩ, hóa ra vẻ mặt kinh ngạc của Sở Ninh là thế này… ừ, tốt lắm, cho dù là người tuấn mĩ vĩ đại thế nào thì khi giật mình cũng có dáng vẻ giống nhau cả thôi, biểu hiện vô cùng ngu ngốc và khiến cho người ta buồn cười.

Ngoài Sở Ninh, trong phòng còn hai người đàn ông nữa, không gian rơi vào im ắng một lát, sau đó một ông lão tóc vàng chỉ về phía tôi, hô lên: “A! Là cô! Ôn thần!”

Tôi chẳng thèm để ý, lê lết đến cạnh Sở Ninh, ngồi xổm xuống, ngẩng mặt nhìn anh.

Sở Ninh nhanh chóng hoàn hồn, thong dong buông công văn trong tay, nhìn tôi cười cười, từ tốn hỏi: “Sở Nhi, sao em đến đây?” Giọng nói của anh rất yếu, rất lo lắng, nhưng nghe xong, tôi chỉ thấy kiên định.

Tôi giữ chặt ngón tay út của anh, nói: “Chồng ạ, em muốn ôm anh.”

Người đàn ông bên cạnh la ầm lên: “Ôn thần! Cô không được đánh Sở Ninh, anh ta bị gãy xương quai xanh, á…” Đang nói thì giống như bị người ta bịt miệng lại.

Tôi nghiêng người, nhìn phía cổ áo băng kín mít của anh, lại nhìn chân trái đang bó thạch cao, tôi hỏi Sở Ninh: “Đùi phải có bị không?”

Sở Ninh xoa khóe mắt tôi, cúi đầu cười nhạo: “Cứ như gấu mèo ấy.”

Tôi cố chấp than thở: “Ôm.”

Anh sờ sờ đầu tôi, cố sức xoay thân mình, dịch ra một khoảng trên giường, chỉ vào thắt lưng của mình: “Chỗ này mới ôm được.”

Tôi nhảy phắt lên đó, vòng hai tay ôm chặt thắt lưng của anh, mặt dán vào ngực anh, bao nỗi mệt mỏi chợt ập đến mắt tôi, tôi khép chúng lại, nhẹ nhàng xoa bụng anh, tôi nhẩm nhẩm: “Để xem anh giải thích thế nào, khi nào tỉnh sẽ tính toán cả vốn lẫn lãi với anh.”

Trong lúc mê man, dường như có người vuốt ve gương mặt tôi, cảm giác giống như là thương xót vô vàn, khiến tôi rất an tâm, tôi ngáp dài, nặng nề chìm vào giấc ngủ.