“Ừ, yên tâm đi, tôi không sao, cậu cứ về trước đi… Đồng chí Lâm, Lâm tiểu ca, xin ngài yên tâm, nơi này không có sói cũng không có chó đâu, ‘Khỉ ăn trộm đào’ tạm thời càng không cần dùng đến… Ấy ấy, không phải, đối phương hình như không thoải mái lắm… Cậu yên tâm đi mà, tôi không sao đâu, lúc tôi quay về nhất định đại công cáo thành… À đúng rồi, nhớ là nói trước với Lão Chu nhá, phòng khi tôi thất lễ với người ta… Được rồi, được rồi, tôi biết rồi, yên tâm đi, tôi tự biết bảo vệ bản thân. Tạm biệt.”

Cúp máy, tôi chỉnh lại giọng, xoay người cúi đầu thì bắt gặp chính mình trong đôi mắt lãnh đạm đó. Sửng sốt, bất giác tôi lui về phía sau. Lại quên béng mất phía sau tôi là khoảng không. May mà có một cách tay kịp thời kéo lại tôi mới không ngã phịch xuống đất.

“Sợ, sợ chết mất thôi!” Tôi vỗ ngực, lập tức mở miệng liếng thoắng. Lại nhìn đến người đang nửa nằm trên ghế, Sở Ninh khẽ ho một tiếng, tay chặn ngực nói: “Ầm ĩ quá!”

Mặt anh ta xanh trắng, môi hơi tái, tay giữ vạt áo trước ngực. Tay còn lại vẫn nắm chặt tay tôi, không chịu buông ra.

Tôi nhìn anh ta thở hổn hển có vẻ rất khó khăn, không hiểu sao trong lòng tôi nhói lên, giọng nói cũng mềm hẳn: “Anh…có khỏe không đấy?”

Anh ta trầm mặc trong chốc lát, hình như đã điều chỉnh lại được hô hấp của mình, từ từ mở mắt ra. Vẫn cười như cũ nhưng không giấu nổi vẻ mỏi mệt: “Bệnh cũ thôi.” Hình như anh ta không mấy để ý chuyện này, câu nói đầy vẻ vân đạm phong khinh*. (Mây nhạt gió nhẹ, ý nói không màng bất kì điều gì khác)

“À…” Tôi sờ mũi, không biết nên nói gì cho phải. Lúc nãy tôi phun nước trái cây mà anh ta lại không cười ———— dù tôi biết là anh ta đang cố nhịn cười nhưng chung quy thì anh ta vẫn rất phong độ. Chỉ gọi người giúp việc đến thu dọn, cũng bảo người ta mang lên cho tôi một cái khăn ướt.

Tôi vô cùng chuyên tâm tự lau mặt mình, dưới sự hỗ trợ của người giúp việc giải quyết cho tốt hậu quả. Trong lúc đó, tôi nghe thấy tiếng rên rỉ nho nhỏ, chỉ thấy khuôn mặt anh ta biến sắc, sau đó tôi phát hiện anh ta thật sự không ổn rồi. Anh ta ôm ngực thở dốc, tôi còn chưa kịp thể hiện sự kinh ngạc của mình thì anh ta đột nhiên ngã xuống.

“Dọa em à?”

“Ừ… À, không sao…” Tôi chỉ có thể nói thế với anh ta.

Anh ta nhìn tôi chăm chú, mỉm cười: “Em cũng dũng cảm nhỉ.”

Lần này đến lượt tôi trừng anh ta.

“Lúc nãy dọa em, phản ứng của em là vô cùng bình tĩnh.” Khi anh ta nói vậy, đáy mắt dường như có ánh cười quỷ dị.

Tôi biết anh ta cười tôi, nhưng mà sự thật là phản ứng ngây ngốc của tôi đã chi phối đến hành động của mình. Tôi giận giữ lườm anh ta một cái: “Sai! Tôi chính là khủng long bạo chúa!”

Anh ta giật mình, phá lên cười, cười xong thì ho khụ khụ. Tôi thở dài nhắm mắt lại, sau đó không kìm được mà đưa tay xoa ngực cho anh ta. Rất từ từ, rất chậm rãi. Trong chốc lát, anh ta ngừng cười. Cố hết sức chống người dậy, ngồi xuống, kéo một chiếc gối để dựa vào. Thuận khí xong, anh ta ngẩng đầu nhìn tôi. Trên mặt là vẻ trịnh trọng: “Anh nói thật đấy, anh hy vọng em suy nghĩ kĩ một chút.”

Tôi cứ nhìn anh ta, cuối cùng nói: “Tôi… tôi muốn đi WC”

Đúng ra là, tôi muốn ngất!

Đáng tiếc là dây thần kinh của tôi nó lại không yếu ớt như thế. Cho nên đành phải ngồi trên nắp bồn cầu ngẩn người. Ngồi có một tẹo mà chân tôi đã mỏi nhừ, bèn nhảy xuống. Quyết tâm đi vào thôi… Nhưng mà bây giờ tôi vẫn chưa đủ can đảm bước vào!

Hừ, anh ta khiến tôi phải chạy trối chết vào nhà vệ sinh, việc này mất mặt quá đi mất. Tôi nhất định, nhất định phải tìm cơ hội báo thù!

Tôi trợn mắt thầm hạ quyết tâm trong lòng.

Đẩy cửa bước ra, bên cạnh là phòng tắm… mẹ ơi, nó còn to hơn cả phòng làm việc của tôi nữa…

Muốn khóc quá, đúng là người có tiền có khác!

Nhìn xung quanh, thôi đủ rồi, ngay cả phòng vệ sinh mà cũng cao cấp thế này, nhưng mà… cái sự cao cấp này lại thể hiện rằng – hành động của anh ta không được tự nhiên cho lắm. Bên cạnh bồn rửa có tay vịn, trần nhà lắp còi báo động, thêm cả chuông ấn – tất cả đều dẫn tới phòng khách. Từ phòng tắm này còn có thể nhìn thông sang phòng ngủ.

Đột nhiên tôi thấy lòng mình nổi lên cảm giác rất kì lạ, hình như hơi buồn.

Ngẩng đầu, tôi chợt nhìn thấy chính mình, hóa ra gương mặt tôi lại bi thương đến thế. Giật mình hoảng hốt, tôi vội lấy lại bình tĩnh, lúc ngẩng đầu lên, tôi lại được phen giật mình, một cái bàn chải đánh răng cắm trong chiếc cốc in hình Hello Kitty… bàn-chải-đánh-răng-của-tôi!

Cuối cùng tôi cũng không gắng gượng nổi nữa, đành níu vào thanh vịn đứng dậy, ôi mẹ ơi, người đàn ông này ít nhất cũng phải cao đến 1m80 mất. Tính ra thì tuổi của anh ta chắc hẳn cũng đủ trưởng thành, nếu không thì đâu thể tự mình quản lí một công ty cơ chứ. Huống chi anh ta có vẻ giống kiểu công tử nhà giàu hào hoa phong nhã. Có điều… sao anh ta lại dùng chiếc cốc hình Hello Kitty? Được rồi, mặc dù tôi cũng dùng một cái y hệt thế.

Cứ tưởng tượng đến cảnh anh ta đứng đây, vừa soi gương vừa dùng cốc Kitty, ôi tôi buồn cười chết mất!

Cười sảng khoái một trận, tôi chợt nhớ ra mình vào trong này cũng khá lâu rồi, không biết anh ta có thắc mắc gì không nhỉ.

Sửa sang đầu tóc một chút, tôi cong miệng cười cố làm ra vẻ đứng đắn nghiêm chỉnh.