Lý Trăn Nhược ngủ một giấc thật say đến tận sáng hôm sau mới dậy.

Vừa tỉnh giấc, cơn đau đầu ập đến.

Đây là hậu quả của việc uống rượu.

Tối qua không say đến vậy, sao sáng ra lại có phản ứng lớn thế?

Trời đã sáng trưng, Lý Trăn Nhược mở ra mắt ra, Lý Trăn Nhiên đã không còn nằm bên cạnh.

Cậu đưa tay lên nhìn, móng mèo vẫn còn đó, lấy hai tay che mặt.

Lý Trăn Nhiên đang ở trong phòng vệ sinh, cậu có thể nghe thấy tiếng nước vọng ra.

Lý Trăn Nhược trở mình, lười biếng duỗi người, dang rộng tay chân.

Linh lực lan đi khắp cơ thể, lông tơ rút đi, xương cốt và da dẻ cũng căng lên.

Chỉ là cậu cảm thấy linh lực có hơi tắc nghẽn.

Hôm qua uống say nên không cảm nhận rõ lắm.

Bây giờ tỉnh táo rồi, cái cảm giác bị tắc nghẽn còn rõ ràng hơn.

Cậu hơi ngơ ngác, nghiêng đầu thử cử động chân tay.

Tất cả đều bình thường mà.

Lát sau, Lý Trăn Nhiên mở cửa phòng vệ sinh đi ra.

Mắt vừa ngước lên đã va phải cơ thể trần truồng của con mèo nhà mình, bước chân dừng lại.

Lý Trăn Nhược thấy anh dừng bước, dụi mắt nhìn anh, hỏi: "Sao thế?"

Anh đứng yên tại chỗ nhìn cậu, hỏi ngược lại: "Cậu không thấy bản thân mình có gì không đúng à?"

"Cái gì không đúng?" Cậu chưa rõ lắm.

Anh chỉ tay vào đầu cậu.

Lý Trăn Nhược sửng sốt, không dám tin, "Không phải chứ!?" Cậu vừa nói vừa đưa tay lên sờ đầu mình, sờ trúng đôi tai mèo.

Không chỉ tai, cái đuôi vẫn còn yên vị ở đó.

"Cái quái gì vậy?!" Cả người cậu đều dại ra.

Lý Trăn Nhiên lại bình tĩnh, "Sao mà tôi biết được."

Cậu nhảy xuống giường, chân trần chạy vào phòng vệ sinh để soi gương.

Lúc chạy qua anh, Lý Trăn Nhiên đột nhiên nắm lấy đuôi cậu.

Bình thường đuôi mèo đã mẫn cảm.

Giờ tự dưng mọc thêm cái đuôi trên người lại càng mẫn cảm hơn.

Cậu lập tức giật đuôi mình ra khỏi tay anh, "Làm cái gì?"

Lý Trăn Nhiên đã cầm trong tay thì không dễ dàng gì buông ra.

Đã thế, anh còn dùng sức kéo cái đuôi mèo về phía mình.

Lý Trăn Nhược to đùng này nặng hơn mèo Đoàn Tử, đuôi bị người ta kéo lấy cũng không xê dịch gì.

Nhưng mà đau, cậu nhăn mặt, nói: "Anh, bỏ tay ra!"

Lý Trăn Nhiên nào có dễ nói chuyện.

Không nói không rằng lôi cả đuôi lẫn người về giường.

Lý Trăn Nhược đau, không dám vùng vẫy.

Cậu chỉ có thể để mặc anh tha đi, rồi bị đẩy ngã xuống giường.

Lý Trăn Nhiên nửa quỳ bên giường, cầm đuôi cọ vào đùi trong cậu.

Cậu vội khép chân lại, "Mới sáng sớm anh lên cơn cái gì đấy hả!?"

Anh đúng lý hợp tình nói: "Mới sáng sớm, đuôi mèo, tai mèo, còn không cho tôi chơi?"

Lý Trăn Nhiên vô liêm sỉ đến mức khiến cậu chết lặng, "Tôi không cố ý."

Lý Trăn Nhiên cầm lấy đuôi mèo, cọ chóp đuôi vào chân cậu.

Anh còn rướn người lên cắn một cái vào tai mèo của cậu.

Lý Trăn Nhược bị anh cắn một cái, cả người mềm nhũn thành một vũng nước.

Một chút sức phản kháng cũng không có.

Mới sáng sớm đã lăn một vòng trên giường, lông đuôi Lý Trăn Nhược rối như tơ vò.

Theo bản năng của một con mèo, cậu cầm đuôi lên liếm, liếm vào miệng toàn lông là lông, lại vội vàng nhổ ra.

Lý Trăn Nhiên tắm rửa sạch sẽ, vừa mặc quần áo vừa hỏi cậu, "Có đi ra ngoài không?"

Lý Trăn Nhược lo lắng, "Tôi như thế này ra ngoài kiểu gì?"

Anh liếc cậu một cái, không nói gì.

Lý Trăn Nhược thử mấy lần vẫn không thu lại tai và đuôi đi được.

Cậu không thể gặp người trong trạng thái này được.

Lý Trăn Nhiên thấy cậu không nói gì, chuẩn bị đồ xong thì xuống tầng ăn sáng.

Lý Trăn Nhược vội gọi anh lại, "Anh Nhiên, anh đưa tôi đến chỗ bác sĩ Phượng được không?"

Anh biết rõ còn cố hỏi: "Để làm gì?"

Cậu liếc anh một cái, "Tất nhiên là hỏi xem làm thế nào để khiến tai và đuôi của tôi biến mất."

"Biến mất?" Lý Trăn Nhiên đi đến bên cạnh cậu, đưa tay xoa đầu cậu, tiện nghịch luôn đôi tai mèo mềm mại.

Anh vuốt ve, xoa nắn đến khi người ngồi trên giường mặt đỏ tim đập mới nói tiếp, "Thế này cũng rất dễ nhìn mà."

"Đừng nghịch." Lý Trăn Nhược lấy tay anh ra khỏi tai mình, "Nếu cứ thế này thì tôi không thể nào gặp người được."

Lý Trăn Nhiên nghe thế, cúi xuống nhìn vào hai mắt cậu nói: "Không cần ra ngoài cũng được.

Một mình tôi thấy cậu là được rồi."

Nghe câu này, trái tim trong lồng ngực Lý Trăn Nhược đập chậm mất hai nhịp.

Hai mắt mở to nhìn anh, không biết nên nói gì để đáp lại lời của người trước mặt.

Lý Trăn Nhiên lại xoa tai cậu.

Lý Trăn Nhược lấy lại tinh thần, nói: "Không được! Tôi phải khiến nó biến mất.

Anh Nhiên, anh đưa tôi đi gặp Phượng Tuấn Nguyên được không? Xin anh đấy."

Lý Trăn Nhiên buông tha đôi tai mèo kia, "Đi thôi."

Ăn xong bữa sáng, Lý Trăn Nhiên lái xe đưa mèo nhà mình đi.

Anh thường xuyên mang mèo đi làm nên người trong nhà không cảm thấy lạ.

Cùng lắm chỉ cảm thấy sở thích của anh có hơi kỳ lạ thôi.

Cuồng mèo quá mức!

Lý Trăn Nhược ngồi ghế phụ lái, muốn Lý Trăn Nhiên thắt dây an toàn cho mình.

Hiện tại cậu không dám dùng hình dáng con người ra ngoài nên vẫn duy trì hình hài một con mèo.

Cả đường đi đều im lặng, có chút buồn bã.

Nhưng hình như dây an toàn thắt không được đúng lắm.

Lý Trăn Nhiên phanh xe, dây xô lên tận mặt cậu.

Trên đường, lúc gặp đèn đỏ ở ngã tư, cảnh sát giao thông đứng trước xe họ, vừa quay đầu đã thấy một con mèo ngồi ở ghế phụ lái thì ngạc nhiên.

Cảnh sát giao thông còn đi đến gõ cửa sổ xe, tốt bụng nhắc nhở anh chú ý lái xe an toàn.

Hôm nay Lý Trăn Nhiên ra khỏi nhà muộn, còn phải đi đường vòng đưa Lý Trăn Nhược đến bệnh viện.

Lúc chờ Phượng Tuấn Nguyên đến đón mèo nhà mình, anh thản nhiên nói: "Hôm nay tôi đến muộn."

Lý Trăn Nhược cảm thấy câu này thốt ra khỏi miệng anh giống như đang giận.

Cậu không khỏi nghiến răng nghiến lợi: Còn không phải tại anh mới sáng sớm đã lên cơn à?

Nhưng cậu hiện tại không thể cãi nhau với anh được.

Phượng Tuấn Nguyên sải bước đi từ sảnh khoa ngoại xuống, hỏi: "Có chuyện gì sao?"

"Nó tự nói với cậu.

Tôi còn có việc phải đi trước." Lý Trăn Nhiên đưa mèo cho y.

"Hả?" Phượng Tuấn Nguyên vừa ôm lấy mèo từ tay anh, Lý Trăn Nhiên đã xoay người rời đi.

Phượng Tuấn Nguyên cúi đầu hỏi cậu, "Xảy ra chuyện gì à?"

Bác sĩ trẻ tuổi đẹp trai nói chuyện với một con mèo khiến mọi người xung quanh đều quay đầu nhìn.

Bản thân Phượng Tuấn Nguyên cũng nhận ra không ổn, ôm Lý Trăn Nhược ra chỗ khác.

Là một con đường hẻo lánh phía sau bệnh viện.

Xung quanh không có ai nhưng trước khi hoá hình Lý Trăn Nhược nhớ ra một chuyện.

Lý Trăn Nhiên rời đi cũng không để lại cho cậu một bộ quần áo.

Dù chỉ có mình Phượng Tuấn Nguyên, cậu cũng không muốn trần truồng nói chuyện với y.

Mà y lại không thể nghe hiểu tiếng mèo như Hạ Hoằng Thâm.

Nghĩ một hồi, cậu dùng móng vẽ một hình người trên mặt đất, sau đó chỉ vào chính mình.

Phượng Tuấn Nguyên kiên nhẫn hỏi, "Đây là cậu?"

Lý Trăn Nhược gật đầu, sau đó vẽ thêm hai cái tai mèo trên đầu người và không quên quẹt thêm cái đuôi.

Phượng Tuấn Nguyên ngồi xổm cạnh cậu.

Lúc đầu hơi nghi ngờ, sau đó nhìn cậu kinh ngạc thốt lên, "Ý cậu là cậu mọc ra lỗ tai và đuôi?"

Lý Trăn Nhược gật đầu.

Phượng Tuấn Nguyên ngạc nhiên, lại hỏi: "Nó biến mất được không?"

Lý Trăn Nhược lắc đầu.

Phượng Tuấn Nguyên nghĩ một chút, "Không được, tôi đưa cậu đi gặp bọn họ."

Bọn họ trong miệng y tất nhiên là Hạ Hoằng Thâm và Tống Quân.

Bây giờ, Hạ Hoằng Thâm đang có tiết dạy trên lớp.

Phượng Tuấn Nguyên tranh thủ đến đón cậu, y còn phải quay về phòng kiểm tra.

Giao Lý Trăn Nhược cho Tống Quân, y về bệnh viện ngay.

Tống Quân nghe Phượng Tuấn Nguyên nói xong cũng rất kinh ngạc.

Tống Quân mang Lý Trăn Nhược trốn vào phòng làm việc của Hạ Hoằng Thâm, khoá trái cửa lại, nói với Lý Trăn Nhược: "Cho tôi xem một chút được không?"

Lý Trăn Nhược cuộn tròn trong góc sofa, quay đầu đi không thèm để ý đến Tống Quân.

Tống Quân: "Tôi từng thấy mấy tiểu yêu lần đầu hoá hình.

Linh lực không đủ dẫn đến tình trạng hóa hình không hoàn toàn.

Cậu biến thành người cho tôi xem đi.

Rốt cuộc là thế nào?"

Đến tận bây giờ, cậu vẫn không rõ thân phận của Phượng Tuấn Nguyên và Tống Quân.

Nhưng Hạ Hoằng Thâm lợi hại vậy, mà Tống Quân có quan hệ thân thiết với hắn, chắc cũng không phải là nhân vật tầm thường gì cho cam.

Hơn nữa, mấy câu vừa rồi của Tống Quân khiến cậu thả lỏng đôi chút.

Mắt liếc cảnh cửa phòng đã khoá chặt, cậu núp trong góc ghế sofa, duối dài bốn cái chân ngắn cũn.

Tống Quân ngồi trên bàn nhìn cậu không chớp mắt.

Con mèo mập kia biến thành một thanh niên xinh đẹp.

Dù vẫn ngồi trong góc nhưng có thể thấy được đôi tai mèo.

Không chỉ tai, Tống Quân còn thấy cả đuôi mèo.

"Xảy ra chuyện gì vậy?" Tống Quân kinh ngạc mở to mắt nhìn cậu.

Lý Trăn Nhược không thấy ngại ngùng, ngồi trên ghế sofa nói: "Tối qua tôi uống nhiều rượu.

Sau đó, đuôi mọc ra, tai cũng thế.

Dù làm thế nào tôi cũng không thể khiến nó biến mất được."

Tống Quân vươn tay nghịch tai cậu, "Giờ cậu tỉnh rượu chưa?"

"Tỉnh lâu rồi." Lý Trăn Nhược phe phẩy hai cái tai.

"Đáng yêu quá!" Tống Quân cười một cái.

"Người anh em, đừng đùa nữa.

Bây giờ tôi phải làm sao đây?" Lý Trăn Nhược liếc mắt nhìn Tống Quân.

"Đứng lên xoay một vòng cho tôi xem đi." Tống Quân nhìn cậu cười.

Cậu cảm thấy Tống Quân đang đùa mình.

Cậu đứng lên, dùng tay che thứ ở giữa hai chân lại rồi xoay một vòng, hỏi Tống Quân: "Tóm lại là có cách nào khiến cho tai và đuôi mất đi không?"

Tống Quân: "Tôi cũng không biết.

Dù sao cậu cũng không phải yêu.

Cách vận chuyển linh lực trong cơ thể cậu khác tôi.

Cái này chắc phải hỏi đàn anh Hạ."

Lý Trăn Nhược tò mò hỏi, "Thế, cậu là gì?"

Tống Quân ngoắc ngoắc ngón tay với cậu, ý bảo cậu đến gần mới kề sát tai cậu nói: "Nói cho cậu biết, thực ra tôi là..."

Còn chưa nói hết cậu, cửa phòng bị người ta đá văng.

"Ầm" một tiếng rõ to khiến cả hai giật mình.

Tư thế của hai người trong mắt kẻ mới đá tung cửa tên Hạ Hoằng Thâm kia quả thật có hơi ám muội.

Mặt hắn lạnh tanh hỏi, "Hai người đang làm gì?"

Tống Quân vội lui về sau một bước, "Đàn anh Hạ..."

Hạ Hoằng Thâm chỉ Lý Trăn Nhược, "Sao cậu không mặc quần áo? Muốn quyến rũ người của tôi à?"

Tống Quân vội kéo hắn, "Đàn anh, anh hiểu lầm rồi.

Anh nhìn tai và đuôi của cậu ấy kìa."

Ánh mắt của Hạ Hoằng Thâm dừng trên tai và đuôi mèo của Lý Trăn Nhược.

Thầm đánh giá trong lòng, hắn quay sang hỏi Tống Quân: "Em thích?"

Tống Quân sững sờ, chần chừ nói: "Cũng không hẳn..."

Tống Quân vừa dứt lời, Lý Trăn Nhược thấy trên đầu Hạ Hoằng Thâm lộ ra đôi tai màu đen.

Đôi tai của hắn thuộc họ mèo, ngay sau đó, một cái đuôi màu đen quấn lấy eo Tống Quân kéo đến bên cạnh mình, "Tôi cũng có."

Tống Quân không nói lên lời.

Lý Trăn Nhược xen ngang sự ngọt ngào của hai người họ, "Thầy Hạ, có thể hỏi thầy cách khiến tai với đuôi của tôi biến mất không?"

Hạ Hoằng Thâm nhìn cậu, "Đẹp mà.

Cứ để thế đi."

"Thầy Hạ, đừng đùa nữa." Lý Trăn Nhược bất lực che mặt.

Tống Quân cũng nói giúp: "Nhìn cậu ấy thế này cũng rất đáng yêu.

Nhưng mà không thể ra ngoài gặp người ta được.

Đàn anh, giúp cậu ấy đi."

Hạ Hoằng Thâm đi đến trước mặt cậu, đưa tay véo tai cậu một cái.

Lý Trăn Nhược kêu lên một tiếng, "Đừng véo."

"Sao?" Hạ Hoằng Thâm hơi khó chịu hỏi lại.

"Khó chịu." Cậu đáp.

Tai mèo thực sự rất mẫn cảm.

Hắn vừa nắm một cái khiến cả người cậu run lẩy bẩy.

Hạ Hoằng Thâm: "Sao lại thành thế này?"

Lý Trăn Nhược: "Tối qua tôi uống rượu nhiều thì thành bộ dạng này.

Nhưng tôi cũng không biết có liên quan gì đến chuyện uống rượu không."

Tống Quân ở bên cạnh xen miệng vào: "Hơn nửa là có liên quan rồi."

Hạ Hoằng Thâm đánh giá cậu một lượt, đặt tay lên đầu cậu.

Một lát sau, Lý Trăn Nhược cảm nhận được một luồng linh lực ấm áp truyền vào trong cơ thể.

Ngay sau đó, cậu có thể cảm nhận được đuôi và tai của mình đang biến mất.

Cậu đưa tay sờ đầu, không thấy tai nữa.

Hạ Hoằng Thâm thu tay lại, "Tốt nhất là đừng uống rượu.

Cậu vốn không phải chủ nhân của cơ thể này.

Không khống chế được linh lực, cồn dễ khiến linh lực mất khống chế.

Vốn cậu đã không thể điều khiển được linh lực, sau này chỉ có thể tận sức mà tránh rượu."

Nói xong, tai và đuôi của Hạ Hoằng Thâm biến mất.

Lý Trăn Nhược nhìn mà ước ao.

Dù cậu chỉ là một con miêu yêu gà mờ nhưng bản thân cậu lại quá vô dụng rồi.

Ngoài việc hoá hình thì chẳng làm được gì cả.

Ánh mắt Tống Quân nhìn cậu có mấy phần thương tiếc.

Lý Trăn Nhược có mong muốn, nói với Hạ Hoằng Thâm, "Thầy Hạ, có cách nào để tôi tu luyện không?"

Hạ Hoằng Thâm: "Có.

Nhưng muốn tu luyện thì cậu cần chịu được cô đơn, rời xa chuyện phàm tục, tìm nơi dồi dào linh lực để tu luyện.

Làm ít nhưng hiệu quả cao."

Lý Trăn Nhược nghe thế, sắc mặt âm u, nói: "Tôi có thù còn chưa báo.

Bây giờ vẫn chưa được."

Hạ Hoằng Thâm không nói gì.

Tống Quân liếc mắt nhìn hắn, nói với cậu: "Chờ cậu báo thù xong rồi nói.

Ngày tháng sau này còn dài."

Nghe câu này của Tống Quân, cậu bất giác nhớ đến Lý Trăn Nhiên, không biết tương lai sau này thế nào.

Cậu mượn Tống Quân một bộ quần áo, trông như một học sinh ra khỏi phòng làm việc.

Đi dọc con đường nhỏ trong trường, Lý Trăn Nhược lấy điện thoại gọi cho Phượng Tuấn Nguyên, nói với y mình đi, cũng cảm ơn y.

Lúc này, một nam sinh cao gầy đi tới từ phía đối diện.

Lý Trăn Nhược vừa cúp điện thoại, vừa ngẩng đầu lên đã thấy hình dáng của nam sinh kia thì ngỡ ngàng.

Nam sinh kia cậu từng gặp một lần.

Lần đó đi ăn tôm hùm đất với Lý Trăn Nhiên.

Đến tận bây giờ cậu vẫn nhớ phản ứng của cơ thể vào hôm đó, rất mạnh.

Lúc này cậu vẫn không thể kìm chế được trái tim đập thình thịch trong lồng ngực.

Bước chân dừng lại, ngơ ngác nhìn nam sinh kia đi đến gần mình.

Nam sinh vẫn luôn nhìn cậu, trên mặt hiện lên mấy tia nghi ngờ.

Cho đến khi đi đến trước mặt Lý Trăn Nhược mới dừng lại, "Cậu..." Hình như cậu ta muốn nói gì đó.

"Đi thôi." Một nữ sinh từ đâu chạy đến, đột ngột nhào lên lưng nam sinh, kéo tay cậu ta rời đi.

Nam sinh chưa kịp nói gì đã bị lôi đi, để lại một mình Lý Trăn Nhược ngơ ngác đứng đó một lúc mới rời khỏi trường.

Đứng trước cổng trường, Lý Trăn Nhược hơi mờ mịt.

Có rất nhiều chuyện cậu cần phải làm nhưng lại không biết làm cái gì trước.

Đứng sững ở đó hai phút, đột nhiên nhìn thấy bóng người bên kia đường rất quen mắt.

Người kia mặc quần jean bó sát, áo sơ mi đen, mắt đeo một cái kính râm to, tóc nhuộm màu vàng, vuốt ngược về phía sau.

Người kia rõ ràng là Chu Khải.

Đúng lúc hình người đi bộ trên cột đèn giao thông chuyển màu xanh, cậu chạy về phía Chu Khải.

Chu Khải để ý thấy có người chạy về phía mình.

Vừa quay đầu lại đã thấy thằng nhóc tham gia lễ cưới với Lý Trăn Nhiên.

Gã hơi cau mày, xoay người chạy.

Lý Trăn Nhược chạy theo sau.

Hiện tại cậu chỉ có hai chân, nhưng không thể biến thành mèo giữa đường được.

Chu Khải chạy nhanh, Lý Trăn Nhược cũng bám theo không tha.

Hai người một trước một sau chạy hết hai khu phố lớn.

Cuối cùng Chu Khải không chịu nổi nữa, dừng lại đỡ cột điện thở hồng hộc.

Lý Trăn Nhược đuổi đến sát mặt gã, dừng chân nhìn gã.

Cậu đỡ hơn gã một chút, nhưng mà cũng thở lấy thở để.

Chu Khải: "Mày điên con mẹ nó rồi à? Đuổi theo tao làm mẹ gì?"

Lý Trăn Nhược: "Mắc gì anh chạy?"

Chu Khải: "Mày đuổi theo tao, tao không chạy thì đứng im chắc."

Lý Trăn Nhược thở hổn hển nhìn gã, rồi dựa lưng vào tường.

Chu Khải cào tóc, "Cậu không phải người tình của Lý Trăn Nhiên à? Tìm tôi làm gì?"

Lý Trăn Nhược: "Cả nhà họ Lý đều đang tìm anh đấy."

Chu Khải nghe thế thì cười, "Đương nhiên biết.

Chuyện lớn như thế cũng cần phải tìm một chỗ để trút giận mà.

Lý Trăn Tự thảm lắm à?"

Lý Trăn Nhược không trả lời, hỏi gã: "Sao lúc đó lại tung tấm ảnh đó ra?"

Chu Khải đánh giá cậu từ trên xuống dưới, "Liên quan mẹ gì đến mày? Mày là cái gì của nhà họ Lý?"

Cậu không trả lời.

Một lát sau, Chu Khải lại nói: "Cậu không phải chỉ là người tình của Lý Trăn Nhiên thôi à? Sao, còn mong tên đó cưới cậu vào cửa làm Lý Nhị thiếu phu nhân à? Lắm chuyện thế"

Lý Trăn Nhược quen với cách nói chuyện của gã nên không tức giận mà hỏi ngược lại, "Tại sao anh cho rằng tôi là người tình của Lý Trăn Nhiên?"

Chu Khải: "Hai mươi năm qua tôi chưa từng thấy Lý Trăn Nhiên đi với cô gái nào.

Nếu cậu không phải người tình của anh ta thì tôi đảm bảo là anh ta bất lực chắc rồi."

Lý Trăn Nhược thấy gã nói cũng đúng, "Muốn nói cho Lý Giang Lâm?"

Chu Khải liếc cậu, "Mắc gì phải nói cho Lý Giang Lâm.

Chuyện nhà các người liên quan quái gì đến tôi?"

Lý Trăn Nhược đang nghĩ gã có nói cho Lý Giang Lâm hay không thì tùy.

Dù sao Lý Trăn Nhiên cũng không để ý, cậu cũng chẳng cần quan tâm.

Chu Khải nghỉ ngơi xong, đứng dậy định đi.

"Chu Khải." Lý Trăn Nhược đột nhiên gọi gã, "Tại sao phải làm mấy chuyện kia? Lẽ nào không định nói với ai sao? Người nhà họ Lý ai cũng không hiểu, làm chuyện này có lợi gì với anh?"

Chu Khải nghe vậy dừng bước, nhìn Lý Trăn Nhược một hồi lâu.

Gã ngoắc ngoắc ngón tay gọi cậu đến gần.

Khi cậu tới gần, Chu Khải kể sát vào tai cậu, nhỏ giọng nói: "Tôi biết một bí mật, nhưng không thể nói cho cậu."

Lý Trăn Nhược nhíu mày.

Bí mật gì?

Nhân lúc cậu không để ý, Chu Khải hôn một cái lên mặt cậu rồi chạy mất..