Chu Hoàn là bị Tiêu Linh ôm ra ngoài.

Còn là ôm kiểu công chúa.

○○○

“Này!” Tiêu Linh bộ dáng đắc ý rất giống dũng sĩ mới đi ra khỏi tòa thành ác ma.

Chỉ là “công chúa” ở trong tay anh vẻ mặt rất khó coi.

○○○

“Được rồi, để tôi xuống đi.” Giọng nói Chu Hoàn vẫn cứ là bình tĩnh thản nhiên, chỉ thấy khóe mắt hơi đỏ lên.

“Đây… Đây là sao vậy? Đầu nhi(1), cậu bị thương rồi sao?” Tiểu Lệ là người đầu tiên tiến lên, quan sát cậu từ trên xuống dưới, “Đầu nhi, mặt nạ của cậu đâu?”

(1)đầu nhi: là cách gọi thân thiết với người đứng đầu.

“Ở đây ” Tiêu Linh vẫy vẫy khăn cứ như là đang muốn khoe khoang vậy, trên thắt lưng rõ ràng là chiếc khăn trùm đầu màu đen mà Chu Hoàn đội trước khi vào động.

“… Tôi bị sái chân rồi.” Chu Hoàn đã rời khỏi ôm ấp của Tiêu Linh nhờ có sự dìu đỡ của Lão La và Tiểu Ngũ, chỉ là tạm thời không thể một mình đứng thẳng.

Mấy người bạn của Tiêu Linh cũng đã chạy tới, Cổ Trùng thấy Tiêu Linh thì ánh mắt tràn ngập kính nể, giơ ngón cái lên: “Cậu được lắm! Bọn tớ đều bị ‘quỷ’ đuổi theo mà chạy tối khẩn, cậu thì ôm ‘quỷ’ ra ngoài cơ!”

Tiêu Linh chẳng để ý đến hắn, anh hơi cúi người hỏi Chu Hoàn: “Không sao chứ?” Quay đầu tạ lỗi với bọn Lão La: “Thật xấu hổ quá, đều là vì tìm tôi… Tôi đưa cậu ấy đi bệnh viện nhé.”

Bọn Lão La còn chưa đáp lại, Chu Hoàn đã lạnh lùng mở miệng: “Không cần thiết.”

“Chân bị trật không phải chuyện nhỏ đâu, lỡ như bị thương đến gân thì làm sao đây?” Tiêu Linh nói rất là hiên ngang lẫm liệt.

“Đúng vậy, anh Chu Hoàn, anh vẫn nên đi bệnh viện đi, dù sao đây cũng tính là tai nạn lao động, sợ gì chứ!” Tiểu Ngũ tán thành kiến nghị của Tiêu Linh, Chu Hoàn còn chưa nói tiếp được, ánh mắt Tiêu Linh đã sáng rỡ: “À. Thì ra cậu tên Chu Hoàn nhá. Hoàn nào thế?”

Chu Hoàn mặt không biểu cảm hơi quay nghiêng sang một bên, không muốn nhiều lời, Tiểu Ngũ thì lại nhanh chóng tiếp lời: “Tên của anh Chu Hoàn chính là một loại chim đó! Cái loại cò thìa mõm đỏ đó! Anh nói xem là Hoàn nào!”

Con mắt Tiêu Linh càng sáng lên: “Thì ra còn là loại chim quý hiếm nữa sao? Vậy càng phải bảo vệ hơn nữa, tôi đưa cậu đi bệnh viện nhé.”

“Không cần.” Chu Hoàn lại kiên quyết từ chối lần nữa, nói về phía Lão La và Tiểu Ngũ, “Trước hết hãy đỡ tôi vào đã.”

Bạn bè Tiêu Linh bị gạt sang một bên mắt choáng váng, trong buổi gặp người này một chữ cũng không thèm nói, đây là làm sao thế? Vừa quan tâm vừa bảo vệ, ngay cả lời nói chọc cười cũng nói ra.

Tiêu Linh cười mỉm chi beo nhìn chằm chằm vào bóng lưng khập khiễng của Chu Hoàn đi ở chính giữa, bỗng nhiên đi nhanh thêm vài bước, chụp vào vai cậu, ghé vào lỗ tai cậu thấp giọng nói: “Khóe mắt cũng đỏ kìa, vừa rồi sẽ không phải là bị dọa khóc chứ?”

Chu Hoàn bỗng dừng lại bước chân, trừng mắt nhìn anh.

Tiêu Linh bị trừng thế thì cả người thoải mái, nghĩ thầm: cuối cùng cũng có chút biểu cảm rồi, đáng tiếc trong động quá tối, không thấy được bộ dáng sợ hãi của cậu.

“Làm sao vậy? Có phải chân đau lắm không? Tôi đưa cậu đi bệnh viện nhé!” Tiêu Linh vẻ mặt thân thiết nói.

Chu Hoàn mím chặt miệng, lạnh lùng nhìn anh, tay đã nắm thành đấm trong tay áo ─── không thể đánh người ở đây, vậy sẽ tính là đánh khách hàng.

“Được, vậy phiền anh đưa tôi đi.” Chu Hoàn cười nhẹ nhàng một cái với anh.

○○○

“Là đau chỗ nào? Chân đau hay là cổ chân đau? Vừa rồi cậu chạy nhanh quá, gọi cậu cũng thèm dừng, tôi lại không phải cố ý dọa cậu a ” Ngồi trên xe taxi, Tiêu Linh không ngừng nói chọc Chu Hoàn.

Chu Hoàn giật giật mặt nhưng không hé răng.

Nếu đổi lại là một ai đó khác thì gặp phải việc này tâm tình cũng chẳng tốt nổi, nếu như nghề của bạn là giả quỷ, ngược lại bị du khách dọa cho sợ đến mức thất lễ, còn không cẩn thận sái chân, bạn có thể nói gì đây?

Tình huống lúc đó là như vầy đây, Chu Hoàn một mình đi trong động, nhưng thế nào cũng không tìm được cái người đã mất tích kia, đánh giá một hồi, trong động chắc là chỉ còn có cậu ─── và cái người du khách còn lại kia, thế nhưng cậu đi mấy vòng trong động liền, cũng chưa thấy còn vết tích tồn tại của một ai khác.

Đứng ở trước mặt một ngã ba đường, cậu có hơi sợ hãi.

Không phải cái loại sợ này, là sợ điều gì đó ngoài ý muốn sẽ xảy ra trong phạm vi quản lý của cậu.

Cậu quyết định quay đầu lại tìm một lần nữa, nếu như mình không phát hiện ra được, vậy chỉ có thể thông báo cho đồng nghiệp bên ngoài bật đèn lên, đương nhiên tốt nhất là không nên đi thêm một bước nào, bởi vì một khi bật đèn lên, tổng giám quản phòng sẽ biết ngay ─── lúc chơi nhà ma mà bật đèn lên thì chỉ có thể nói rằng đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn rồi.

Cậu không khỏi có chút ghét người kia, không có việc gì sao phải tụt khỏi đội chứ!

Cậu bật đèn pin lên, vừa đi vừa khẽ khàng gọi: “Có người không có người không ”

Không ai đáp lời.

Dưới ánh đèn trăng trắng chiếu rọi xuống, ánh sáng chiếu ra con đường nhỏ gồ ghề và những tảng đá quái dị lởm chởm, khoảng ngoài chùm sáng càng có vẻ tối tăm thêm.

Từng có đồng chí đã từng dùng đèn pin ban đem nói rằng, không bật đèn pin thì tối bình thường, vừa bật một cái thì sáng tối đối lập nhau, những nơi tia sáng không chiếu tới thì tối vô cùng, nếu như là đi đường đêm mà nói, cái loại cảm giác ngăn cách với bóng tối càng sâu, lúc này sẽ mù quáng ngẫm nghĩ, càng nghĩ càng nghĩ bên người một mảnh tối ôm không biết đang ẩn giấu thứ không tốt lành gì nữa.

Thế nhưng Chu Hoàn lại vẫn suy nghĩ vớ vẩn.

Đặc biệt lúc nhặt được một chiếc giày màu trắng, vừa… vừa rồi đi ngang qua đây thì, không có giày mà!

Chắc là của người kia rồi, không sai, người kia đi giày màu trắng mà!

Cậu nhặt chiếc giày lên, tim cứ đập thình thịch: sao lại rớt giày nhỉ? Sao lại rớt giày được chứ…

○○○

Đi vào một lối rẽ, Chu Hoàn lại bị vật gì vướng vào chân.

Dùng đèn pin chiếu vào, lại là một chiếc giày nữa!

Cùng với chiếc giày trong tay là một đôi hoàn hảo.

“Sao lại có một chiếc nữa nhỉ…” Cậu ngồi xổm trước chiếc thứ 2 thì thầm, “Sao lại rớt giày chứ… Lại còn là hai…”

Con đường này vừa rồi mình đã đi qua, rõ ràng là không có giày ở đó, nếu như anh ta xuất hiện ở lúc mình đã đi rồi, vậy sao lại không nghe thấy tiếng anh ta gọi nhỉ?

Âm thanh trong sơn động rất là vang, tùy tiện một thanh âm nhỏ bé cũng sẽ bị phóng đại lên, Chu Hoàn tin chắc nếu người kia phát ra thanh âm, cậu nhất định có thể nghe được.

○○○

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên bên tai cậu: “Cởi giày mới dễ theo cậu, không bị cậu phát hiện ra ”

○○○

“A a a a a!”

○○○

Đồng chí Chu Hoàn của chúng ta, đã bị ô danh rồi.

Lần đầu tiên bị du khách dọa, lần đầu tiên thét lên, lần đầu tiên bị dọa đến chạy như điên, lần đầu tiên bị dọa đến mức chạy sái cả chân.

Nhiều cái lần đầu tiên như thế… Ờ, đồng chí Tiêu Linh anh được lời to rồi.

○○○

… ….

Tiêu Linh theo dõi sườn mặt của cậu, vẫn như trước không cam lòng nói: “Đừng giả bộ nữa, có phải rất muốn đánh tôi một trận không?”

Chu Hoàn lạnh lùng liếc anh một cái, “Hiện giờ không ở ‘vườn trái cây’ rồi.”

“Ừm tôi biết.”

“Cho nên tôi đánh anh không tính là nhân viên đánh nhau với khách hàng.”

Tiêu Linh sờ sờ mũi: “Chân cậu còn chưa tốt mà.”

Chu Hoàn lại quay đầu qua một bên, không thèm để ý tới anh.

Dõi theo sườn mặt không chút biểu cảm của cậu, Tiêu Linh nhịn không được hoài nghi, vừa rồi ở trong hang núi kia, người phát ra âm cá heo thật sự là cậu sao?

Quả là quá khó chơi, nếu không phải chân sái không chạy được, còn không biết phải đuổi theo cậu bao lâu, thẳng đến khi mình tỏ rõ thân phận, tên này còn vung tay lên, a a kêu loạn.

Khóe mắt Chu Hoàn còn có chút đỏ, Tiêu Linh nhớ tới lời vừa rồi anh nói trêu, lẽ nào cậu thực sự bị dọa đến mức khóc rồi?

○○○

Chu Hoàn bỗng quay sang nói: “Sao còn chưa tới? Không phải đi tới bệnh viện gần đây nhất sao?”

“Chút thương ấy cần gì phải đi bệnh viện chứ!”

Chu Hoàn sửng sốt: “Vậy đây là đi đâu đây?”

“Tới nhà tôi a.”

“Tới nhà anh làm gì, không đi.”

“Tới nhà tôi lấy khăn mặt nóng đắp cho cậu mà.”

“Nhà tôi cũng có khăn mặt nóng, cần gì phải tới nhà anh?” Chu Hoàn trừng mắt.

“À. Tốt lắm, vậy tới nhà cậu đắp.” Quay đầu nói sát vào tai lái xe: “Anh à, sửa lại nhé, đi tới nhà cậu ấy.”

“Được, địa chỉ?” Tài xế thả chậm tốc độ.

Chu Hoàn không chút suy nghĩ báo ra một địa chỉ.

Tiêu Linh thản nhiên cười: “Không xa nhá.”

○○○

Xe dừng ở ngoài tiểu khu.

Tiêu Linh xuống xe trước tiên, kéo cửa xe ra, đưa tay đỡ lấy Chu Hoàn, Chu Hoàn liếc anh một cái, không để ý tới cái tay duỗi đến trước mặt mình, một chân mình tự đặt xuống đất, dựa vào thân xe đứng vững.

Tiêu Linh cũng không cảm thấy xấu hổ, mỉm cười rút túi tiền ra, đem đầu ngó vào trong xe trả tiền taxi.

Chu Hoàn thấy anh trả tiền taxi, cảm thấy là lạ chỗ nào đó, nhưng nhất thời không nghĩ ra được, chỉ có thể ngơ ngác đứng dựa vào cửa xe.

Thẳng đến khi Tiêu Linh trả xong tiền, xoay người lại kéo cậu, một chân trọng tâm không ổn, mất đi thăng bằng dựa vào vai Tiêu Linh.

“Anh làm gì!” Chu Hoàn lại càng hoảng sợ nhịn không được gào lên.

Tiêu Linh hé mắt về phía người vừa dựa vào vai anh, “Dựa vào nữa sẽ ngã xuống đó.”

Chu Hoàn nhìn lại, vị trí mình vừa đứng đã bay lên một mảng bụi mù, xe taxi đã đi mất hút rồi.

Thì ra là thế, Chu Hoàn không cam lòng thấp giọng nói: “Vậy cảm ơn.”

“Đừng khách khí, tôi họ Tiêu, tên Tiêu Linh, là Linh trong lông công của khổng tước ấy. Aizz, cậu nói tên của hai ta có phải rất chính xác không? Đều là rất có ý nghĩa.”

Chính xác cái quái gì!

Chu Hoàn còn đang canh cánh vì chuyện trong động, căn bản không định nói chuyện với anh: “Cảm ơn anh tiễn tôi về, tạm biệt.” Nói xong thì khập khiễng đi vào tiểu khu.

“Chờ đã! Không phải là nói đắp cho cậu sao, sao lại đi trước?” Tiêu Linh đuổi lên đằng trước, “Hơn nữa, cậu thế này cũng không đi xa được.”

Chu Hoàn cuối cùng cũng nhớ tới vừa rồi vì sao lại thấy kỳ quái, “Ai bảo anh để xe taxi đi?!” Anh ta rõ ràng là nên ngồi xe về chứ.

“Aizz ya, đi cũng đi rồi đừng tính toán nữa mà, tôi vừa vặn đưa cậu lên!”

“Không cần.” Chu Hoàn rút lại cánh tay bị anh nâng, “Anh đi ra khỏi ngõ nhỏ này thì có thể gọi xe rồi!”

“Làm người thì phải có tín nghĩa và danh dự chứ! Đưa phật đưa tới tây thiên, đưa cậu cũng phải đưa tới cửa nhà.”

Chu Hoàn cau mày, lời này sao không may như thế nhỉ!

Có điều què cẳng rồi cũng không gay gắt với anh ta nữa, cứ để anh ta đưa vậy.

○○○

Khi đi ngang qua cửa hiệu sách, Chu Hoàn dừng bước chân lại.

Tiêu Linh nhìn cậu: “Không phải chứ? Muốn dạo hiệu sách à?” Thực sự chịu cậu, hành động bất tiện còn có tâm tình đi dạo nữa!

Chu Hoàn nhìn tủ kính hiệu sách nói: “Không phải là đi dạo, là đi mua.” Nói xong thì “giãy dụa” vươn người về phía đó.

“Thì ra là muốn mua à, nói cho tôi biết tên sách đi, tôi giúp cậu mua, cậu ở đây đừng có nhúc nhích.”

“Được.” Chu Hoàn móc túi tiền ra, “《Vực sâu》của Tiêu to gan. Cảm ơn.”

Ngực Tiêu Linh thầm phập phồng, chậm rì rì bay lên cao, ngượng ngùng hỏi cậu: “Tổng cộng có 10 cuốn, cậu muốn mua mấy cuốn?”

Chu Hoàn vô cùng kinh ngạc nhìn anh: “Anh cũng xem sao?”

Tiêu Linh gật đầu, xem qua không chỉ một lần đâu.

“Mua cả 10 cuốn. Cảm ơn.” Chu Hoàn nói.

○○○

Tiêu Linh một tay xách túi plastic một tay dìu Chu Hoàn lên ba tầng lầu, 10 cuốn sách rất nặng, Chu Hoàn có chút xấu hổ, Tiêu Linh lại không để tâm, vừa đi vừa cùng cậu trò chuyện: “Một lần mua trọn bộ, nếu như phát hiện không hay thì làm sao đây?”

“Sẽ không đâu, tôi đã xem qua cuốn 1 rồi.”

“À, vậy chỉ cần mua 9 cuốn còn lại không phải được rồi sao?”

“Cuốn kia đã bị tôi không cẩn thận…” Nói đến đây, Chu Hoàn cảnh giác câm miệng, chuyện bị dọa kia rất là mất mặt, không đề cập tới cũng được. “Khụ, phần 1 là đọc online, giờ thì muốn sưu tầm…”

“Là như vậy à.” Tiêu Linh sướng rên lên được, “Không nghĩ tới cậu còn ủng hộ bản chính nữa.”

“Chủ yếu là đọc online không có kết cục.” Chu Hoàn lạnh lùng nói tiếp, “Tác gia này có hơi rắm thối, không post bản hoàn trên mạng, mỗi bộ chỉ viết được 8% thì bắt đầu khóa rồi.”

“… …” Nếu không thì làm sao mà các cậu chịu mua bản chính chứ.

“Có điều chuyện xem rất hay.” Chu Hoàn còn nói, “Cho nên định tham khảo một chút.”

“Gì cơ?”

“Anh cũng đọc 《Vực sâu》à, anh không cảm thấy nó rất thích hợp dùng vào ‘hắc ám chi lữ’ sao?” Chu Hoàn dừng lại ở cửa, con mắt đen trắng rõ ràng lóe lên thần thái tiêu dao nhẹ nhàng tựa mây gió, “Cho nên tôi muốn tham khảo lối suy nghĩ trong văn một chút, chủ đề quý mới nhất của chúng tôi lại có rồi.”

“Cậu thế là xâm phậm quyền…” Tiêu Linh vẻ mặt buồn rười rượi.

“Anh ta lại không biết.” Chu Hoàn bĩu môi một cái tỏ vẻ khinh thường, một tay mò chìa khóa trong túi quần, mở cánh cửa sau lưng rồi đảo mắt nhìn lướt qua Tiêu Linh, do dự nói: “Cái kia, anh… nếu không thì vào uống chén nước đi.”

“Được.”

.:Hết chap 6:.