“U – u – u –” Trong sơn động, lúc nghỉ trưa, di động của Tiêu Linh bỗng rung lên.

“Alô!” Tiêu Linh mở di động.

“Giận vậy cơ à?” Văn Tự nghe giọng Tiêu to gan mà thấy rõ vui, hắn đương nhiên biết đối phương đang ở đâu, đang làm gì, nhưng nhịn không được muốn trêu chọc: “Chỗ mát mẻ như vậy cũng ghìm nén được cơn tức sao?”

Hắn đã xem qua bản còn tiếp của ‘Giả bộ bình tĩnh’ trên mạng rồi, cũng biết đối tượng làm Tiêu to gan công khai tình yêu đúng là một người con trai không hơn không kém.

Ác ý phỏng đoán và lời đồn đãi nổi lên khắp nơi, Văn Tự đặc biệt tìm tới cửa, khi đó Tiêu Linh đang mặt mất hồn mất vía mặt mày hứng khởi sau lưng còn đeo ba lô, Văn Tự hỏi anh muốn đi đâu, Tiêu Linh cười thần bí: “Đi đào động.” Nói xong còn trưng ra xẻng và đèn pin kiểu gấp trong túi.

Văn Tự ngây ra một lúc thì bỗng nhớ tới chuyện hắn viết mấy bài tố cáo chủ đề mới của nhà ma mà bị Tiêu Linh tìm tới cửa giáo huấn… Nhất thời lòng dạ như tưng tưng, thì ra chính là người kia à! Nhớ lần trước bọn họ cùng nhau vào nhà ma, Tiêu Linh ở bên trong mất nửa tiếng, cuối cùng ôm một nhân viên giả ma đi ra, thì ra đã bắt đầu từ khi đó.

Chỉ nhớ rằng người con trai mặc áo đen ấy rất đẹp trai, dáng dấp cụ thể lại chẳng suy ra được, lại quay sang nhìn Tiêu Linh dáng như đang chờ xuất phát, chỉ cảm thấy ước ao: không hổ là người viết truyện ma, sở thích cũng khác người thường – ở nhà ma gặp được tình yêu a, thiệt mịa nó mới mẻ quá đi.

Văn Tự vui vẻ rút đao tương trợ, hơi thở hiệp nghĩa dần xuất hiện, lập tức vỗ ngực đảm bảo: “Cậu đi đi! Hậu sự có tôi đây!”

“Hậu sự cái đậu má nhà cậu, miệng quạ đen!”

Thế là đồng thời trên con đường ‘theo đuổi vợ’, Tiêu Linh cũng giao cho Văn Tự một công việc quan trọng, đó chính là giúp anh kiểm tra và nhận email.

“Tớ xin cậu! Tớ bận nhiều việc có chuyện gì nói mau!” Tiêu Linh thấp giọng nói.

“Chính là chuyện về inbox của cậu ấy… Sắp vỡ tung rồi.”

“Không phải đã bảo cậu giúp tớ nhận sao? Email spam nhớ xoá hết cho tớ!”

“Dĩ nhiên tôi đã xoá hết rồi, nhưng mà 70% đều là do fan cậu gửi tới, nhiệt tình quá đi tớ không biết trả lời thế nào ”

“Nhiệt tình?” Tiêu Linh lấy lại bình tĩnh, nhanh chóng phân phó: “Nếu nói ‘cầu ái’ thì cứ bảo có chủ rồi, nếu là thúc văn thì bảo một thời gian nữa!”

“Ha ha, hai loại này đều không có, tất cả đều quan tâm tới tiến triển của cậu ài, tớ cũng quan tâm lắm á, rốt cục ‘người nhát gan’ đã tha thứ cho cậu chưa?”

“Người nhát gan mà cậu cũng dám gọi?”

“È, vâng vâng, vậy tớ hỏi lần nữa: chị dâu tớ đã tha thứ cho cậu chưa?”

“Hí hí…” Tiêu Linh thích nghe câu này, dạo vài bước tại chỗ, rung chân: “Chắc là sắp được rồi ”

“A, vẫn sắp á? Giờ đã bao lâu rồi? Cậu vẫn đang ở trong động chơi trốn tìm à? Có cần tôi mua vé vào an ủi không?”

“Cậu đừng có mà trêu tớ, cậu đừng tới thì hơn, ở đây vui lắm, đúng là thế giới hai người a lát nữa cậu ấy còn đưa bữa trưa cho tớ nữa đây ”

“Thật sao? Tốt như vậy? Thảo nào có câu không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con…”

Tiêu Linh đang muốn nói khoác vài câu, tiếng Chu Hoàn đã nhẹ nhàng truyền tới: “Trong động cấm dùng di động.”

“A!” Tiêu Linh vội vàng tắt điện thoại, lại nhịn không được giải thích: “Một đồng nghiệp, hỏi anh vấn đề về phương diện sáng tác…”

“À.” Chu Hoàn không thèm để ý tới mấy lời lẽ cũ rích của anh ta, đặt cặp ***g xuống đất, chỉ vào: “Ăn đi.”

“Ai!”

Tiêu Linh nhanh chóng nhảy tót lên ngồi xếp bằng xuống, ôm cặp ***g ăn ngon lành.

Đột nhiên nghe Chu Hoàn cười, Tiêu Linh chằm chằm vào lúm đồng tiền dưới tia sáng yếu ớt ấy, hỏi: “Cười cái gì?”

“Ngày nào cũng vào giờ này, tôi tưởng tượng mình đang nuôi thú cưng.”

“Có vi phạm quy tắc của công nhân viên không?”

Chu Hoàn sửng sốt, lập tức đáp: “Có vi phạm.”

“Vậy còn không dắt về nhà nuôi?” Đang lúc nói chuyện thì anh đứng dậy, đến gần sát nói: “Thực ra anh không phải thú cưng, anh là thần thú đó.”

Bị anh dùng vẻ mặt si ngốc chằm chằm, Chu Hoàn nóng cả mặt, mím chặt miệng, nóng lòng nói: “Ăn mau lên, ăn xong tôi còn dọn.”

“Ừa.”

Từ sau 2 lần bánh bao rau hẹ, Chu Hoàn bắt đầu mang cơm vào cặp ***g cho anh, nói là suy nghĩ cho vấn đề không khí lưu thông trong động nên cặp ***g cơm đều đã nguồi nguội, ăn chẳng ngon lắm, nhưng ngày nào cũng bên nhau được nửa tiếng, Tiêu Linh nghĩ cũng đáng.

“Cái đó… lại sắp tới ngày đổi chủ đề rồi ha?” Không chịu cô đơn, Tiêu Linh chuyển đề tài.

“Yên tâm, lúc này không cọp của anh đâu.”

“À, vậy cọp của ai?”

“Không cọp của ai hết!”

Thấy Chu Hoàn xù lông nhím, Tiêu Linh an ủi: “Được rồi, anh không có ý ấy. Lúc nào đổi? Anh giúp em.”

“Sắp rồi.”

Tiêu Linh đảo mắt: “À, vậy lúc nào thì tha thứ cho anh nha?”

“Sắp rồi.” Chu Hoàn nhếch khoé môi không xác định.

Tiêu Linh nhìn chằm chằm vào bóng lưng Chu Hoàn mãi chẳng tỉnh táo lại, lòng tràn đầy chua xót.

Ngọn đèn dù có hơi mờ tối, nhưng Tiêu Linh đã sớm luyện được bản lĩnh hoả nhãn kim tinh, Chu Hoàn hơi nhíu mày, hơi bĩu môi anh đều thấy rõ rành rành, nhưng duy một thứ anh chẳng đoán ra – đó chính là, anh phát hiện mình càng ngày càng không nhận ra được vẻ bình tĩnh của Chu Hoàn rốt cục là thật hay là giả.

Đây gọi là quan tâm sẽ bị loạn ha.

………………………

Chu Hoàn trở lại phòng nghỉ, Tiểu Lệ gọi cậu lại: “Đầu nhi, di động anh reo đó.”

“À, cám ơn.”

Chu Hoàn cầm di động nhìn một cái, nghi hoặc ấn gọi lại.

Bọn Tiểu Lệ chỉ thấy Chu Hoàn nói điện thoại chừng 10 phút, sau khi cúp máy mắt cơ hồ sáng rỡ lên, sau đó nữa thì mãi chẳng yên lòng, trước khi hết giờ làm một tiếng thì đã đi trước rồi, nói là trong nhà có việc.

“Thông thường một người đàn ông chuyên nghiệp bắt đầu cúp giờ, đó tức là anh ta đã yêu rồi.”

Đây là kết luận của Lão La.

Tuy rằng chưa chắc đã chính xác.

Nhưng tới hôm sau, ở chỗ Tiêu Linh, nhưng hình như đã ứng nghiệm rồi.

“Đây là cái gì?” Tiêu Linh nhìn tấm giấy đó Chu Hoàn đưa cho thì hỏi.

“Thiếp cưới mà.” Chu Hoàn nhẹ giọng đáp.

“Thiếp cưới của ai? Đưa anh làm gì?”

Tiêu Linh nhìn chằm chằm vào tấm thiệp đỏ hồng, kiên quyết không nhận.

“Anh xem chẳng phải sẽ biết sao?” Chu Hoàn không kiên nhẫn buông tay ra, cũng không lo Tiêu Linh đã cầm chưa thì đã xoay người.

Thiệp… cưới?

Tấm thiệp màu đỏ rơi trên mặt đất, mở ra trang trong, lộ ra tên Chu Hoàn.

Thiệp cưới của Chu Hoàn?!

Anh dùng hai ngón tay nhặt tấm thiệp ấy lên, ghét bỏ dùng đầu ngón tay lật nó ra, dưới đường viên hoa màu vàng gai mắt bao quanh có viết:

Chú rể – Chu Hoàn

Cô dâu – Lý Y Đình

Sau đó là một câu chữ hoa thông thường: Chúng tôi kết hôn rồi!

Một đôi vợ chồng mới cưới mặc bộ quần áo đỏ thẫm đầu dựa vào nhau đứng chung một chỗ, trên tai còn đeo đôi khuyên vàng hình tim.

“Đệt mịa!”

Đây là sao chứ?

Người ta nói có bom thư, bom thư, giờ Tiêu Linh cuối cùng cũng cảm nhận trực tiếp được rồi, anh bị đả kích đến thất điên bát đảo.

Anh và Chu Hoàn không phải người yêu nhau sao? Dù bây giờ xảy ra vấn đề, nhưng chuyện không phải đang chuyển biến tốt sao? Sao tự nhiên muốn kết hôn với một người con gái khác?

Khoan đã – phải bình tĩnh!

Hay là, đây chỉ là một trò đùa dai.

Lại xác nhận lần nữa ngày in thiệp nơi góc phải, Tiêu Linh mỉm cười.

Thời gian ghi vào 10h sáng ngày thứ hai, giờ đã là thứ 5 rồi, mấy hôm trước, Chu Hoàn vẫn còn bận bịu trong động, nào có thời gian chuẩn bị hôn lễ, huống chi quen con gái? Bàn chuyện hôn nhân? Nực cười! – muốn cướp mất người anh vất vả lắm mới theo đuổi được ư, một người bị động nguội lạnh như vậy theo đuổi con gái ư? Không thể nào!

Tiêu Linh thở phào nhẹ nhõm, chốc lát lại cười thầm vì chút tâm tư trả thù dễ thương ấy của cậu.

Anh quyết định giả vờ tin, để Chu Hoàn thực hiện một hồi, nói làm liền làm! Không để ý tới chuyện sắp có khách vào động, anh chui ra khỏi động trước – đàn ông bị thiếp cưới của vợ đả kích không có lòng dạ nào hù người khác đâu.

Vẫy một chiếc xe taxi ven đường, nói với người lái rằng: “Khách sạn Thiên Nguyên!”

Chính là địa điểm diễn ra tiệc cưới in trên thiệp.

Xe dừng lại trước cửa một khách sạn quy mô không nhỏ, đây là khách sạn bốn sao đó.

Khoé môi Tiêu Linh nhếch mỉm cười bước về phía bàn lễ tân, hỏi cô gái mặc bộ áo màu lam sẫm: “Xin hỏi thứ hai tuần sau có tiệc cưới nào không?”

Tuy nói đã chuẩn bị tâm lý phủ định đáp án, nhưng xác nhận lại mọi chuyện thì vẫn cần thiết.

Ai ngờ cô gái cười khanh khách đáp: “Thưa ngài, dạ có.”

Hửm? Khéo vậy?

Tiêu Linh tiếp tục hỏi: “Xin hỏi chú rể tên là?”

Cô gái mặc bộ áo xanh đậm tra xét chừng nửa phút trên máy vi tính rồi ngẩng đầu mỉm cười nói: “Đôi cô dâu chú rể là ngài Chu và cô Lý ạ.” – chuyện này khéo quá rồi.

“Cô chắc chắn chứ? Có phải tính sai rồi không?”

Cô gái bị nghi ngờ về năng lực có hơi không vui: “Chính xác là ngài Chu và cô Lý, sảnh đám tiệc đã đặt rồi, tiền đặt cọc đã giao rồi, sao có thể tính sai?”

“Vậy tên của ngài Chu là…”

“Xin lỗi, tin tức riêng tư của khách hàng chúng tôi không tiện tiết lộ.”

Đến giờ phút này, về cơ bản, cô gái đã xác định được người đàn ông có vẻ mặt ông chồng ghen tuông này là tới bắt quả tang rồi.

“Gì mà tin tức riêng tư!” Tiêu Linh thầm phẫn uất, từ trong túi quần lấy ra tấm thiệp cưới bị vò rối nhàu, bày ra trước mặt cô gái: “Cô xem, có phải cái này không?”

Cô gái nhìn thoáng qua, cười nói: “À, không phải anh được mời sao… Chính là nó đó, 10h sáng ngày thứ 2.”

Tiêu Linh nhận đả kích lần nữa đi khỏi khách sạn Thiên Nguyên.

Thì ra không phải trò đùa dai, đây là thật – Thực ra anh đã sớm nghĩ tới, lấy chuyện hôn nhân đại sự nói đùa cơ bản không phù hợp tính tình Chu Hoàn.

Hình người trên thiếp cưới bị anh vò veo nhăn nhíu, vẻ mặt vốn cười lại như đang khóc.

“Tiểu Hoàn… Em thiệt nghịch ngợm.”

Lấy di động ra ấn dãy số của Chu Hoàn, tiếng chuông vang hồi lâu cũng không thấy ai nhận, tâm tình vốn tốt dần lại tan biến đi.

Nhìn đồng hồ, Tiêu Linh tự nói với mình, đừng có gấp, lúc này cậu ấy chắc đang làm việc, đợi cậu ấy thấy sẽ gọi lại thôi.

Qua chừng 15 phút, điện thoại quả nhiên vang lên.

“Alô Chu Hoàn à,” Ấn nút nghe thì càng lờ mờ, đối phương là một người đàn ông xa lạ: “Xin chào, vừa rồi ai gọi tới số này vậy?”

“È, xin hỏi đây có phải di động của Chu Hoàn không?”

“Đúng, nó đang bận chuyện hôn lễ, không rảnh tiếp máy, tôi là bố nó, cậu có việc không…”

Không nhớ đã cúp máy thế nào, chỉ biết là khi ngẩng đầu lên thì trời đã đầy sao.

Cậu ấy đang bận chuyện hôn lễ, là do chính bố cậu ấy nói, lúc này nhất định không thể giả được. Cùng với… Lý Y Đình kia ư?

Anh lại mở thiếp cưới ra lần nữa, tên người con gái xa lạ kia tựa như độc dược buốt xương, đâm vào tim anh đau đớn.

Sao lại trở nên như vậy?

Cứ tưởng rằng mình là chủ đạo, cuối cùng sẽ đạt được mục đích. Chu Hoàn hướng nội, ẩn nhẫn, nguội lạnh của anh, lại muốn kết hôn với người khác?

Anh không thể nào tin nổi đây là thật.

Nhưng rồi nghĩ kỹ lại, từ khi bắt đầu tới giờ, người cho rằng bọn họ có quan hệ người yêu hình như chỉ có mình anh mà thôi, cái tên kia, cho dù trong mấy ngày này anh quấn như keo cũng chưa từng nói lời yêu anh gì, từ đầu tới cuối, đều là bị anh thúc giục vội vàng vượt qua từng trạm kiểm soát.

Một mực cố gắng xin cậu tha thứ như vậy, lúc này thực sự là chuyện cười một bên tình nguyện.

Còn đưa tới thiếp cưới cho anh, chắc là mong anh dự tiệc chúc phúc cho cậu, hay đơn thuần khoe khoang trả thù anh? – Coi đi, bây giờ anh đã là đồng tính luyến ái rồi, còn tôi lại không phải.

Buổi sáng còn vì chút tâm tư trả thù này mà thấy dễ thương, giờ đây… lại không có ý niệm gì cả, chỉ là thấy – khó tin vô cùng.

Ném một tàn thuốc cuối cùng trong tay, Tiêu Linh đứng lên, đầu óc hơi choáng váng, nhưng buồn bã phát hiện ra, cho dù muốn chửi ầm lên, trong đầu lại hiện lên lúm đồng tiền trên má ngẫu nhiên xuất hiện vào ngày hôm qua – anh mắng thế nào cho được?

“Khi nào thì tha thứ anh?”

– “Sắp rồi.”

………………………..

Tiêu Linh đi về phía nhà mình, anh phải ngủ một giấc thiệt ngon, thực ra mấy hôm nay cả người đều đang đau nhức, anh cần một chiếc giường mềm mại chứ không phải góc tường cứng và lạnh của Hắc ám chi lữ.

Thứ hai, gần như không có chút đấu tranh tâm lý nào, Tiêu Linh đã tới khách sạn Thiên Nguyên bốn sao.

Cô gái xinh đẹp phụ trách sắp xếp chỗ ngồi hỏi mấy lần anh mới phục hồi tinh thần lại, đưa tấm thiếp cưới vò veo không thành hình ra.

“A, mời đi bên này.” Cô gái sắc mặt không dễ coi cho lắm, nhưng vẫn chỉ cánh cửa sảnh chính.

Kỳ thực Tiêu Linh rất hi vọng cô gái nhìn thiếp cưới của anh rồi nói với anh rằng: “A, ngài tới quấy rối hả, ở đây rõ ràng là hôn lễ của ngài XX mà…”

Nhưng mà không có.

Ngoài cửa sảnh chính có tấm biển dựng đứng, trên đó viết rõ ràng: “Chào đón các vị khách tới tham gia hôn lễ của ngài Chu và cô Lý Y Đình!”

Nghi thức còn chưa bắt đầu mà trong sảnh đã tụ tập đẩy người, chung quanh đều là bong bóng màu hồng nhạt và trẻ con ngậm kẹo chạy tới chạy lui, các khách mời quần áo gọn gàng tốp năm tốp ba tụ tập tán chuyện, khen ngợi sự trang trí hoa mỹ tinh xảo của hội trường.

Đây càng không thể là giả rồi.

Tiêu Linh được nhân viên phục vụ dẫn tới chỗ ngồi.

Anh bị phân đến bàn khách toàn là bạn bè của chú rể hoặc cô dâu, bởi vậy hai bên đều không quen thuộc chút nào.

Hai cô gái trẻ bên cạnh Tiêu Linh đang giới thiệu nhau.

Cô A nói: “Cậu là bạn cô dâu à?”

Cô B nói: “À, không phải, chồng tớ mới là bạn cô dâu, tớ đi cùng anh ấy. Còn cậu?”

“Hì, tớ cũng thế, tớ đi cùng bạn trai, anh ấy là bạn cùng học với chú rể!”

Hai cô gái từ từ quen nhau, chủ đề nhanh chóng chuyển từ việc bố trí đám tiệc sang ấn tượng với cô dâu chú rể.

Tiêu Linh bị động nghe.

“Ài, cậu nói đây có tính là hôn nhân chớp nhoáng khong, nghe nói từ khi quen nhau đến khi kết hôn mới được mấy tuần thôi đó.” Cô B nói.

“Không phải đâu, tớ nghe bạn trai tớ bảo thì cô dâu chú rể là bạn đại học, đã gặp gỡ nhau lâu rồi.” Cô A nói.

“À, thì ra là vậy à?”

“Đúng mà, nghe nói là lúc học ở trường có liên hệ qua lại, giờ mới đi tới bước này.”

“Ồ, lãng mạn nhở tìm về ngày xưa hay nhở, như tiểu thuyết ấy.”

“Ừ, tớ cũng thấy lãng mạn ghê ấy…”

Lãng mạn cái rắm!

Sắc mặt Tiêu Linh càng ngày càng khó coi, chắc chắn người chung quanh cũng đã nhìn ra nên đều lặng lẽ dịch ghế ra xa.

Tia may mắn cuối cùng Tiêu Linh mang trong lòng cuối cùng bị vỡ vụn dưới ánh đèn.

Âm nhạc du dương hoà vào hội trường, một ngọn đèn màu tím nhạt chiếu lên chiếc cổng vòm dựng hoa bách hợp màu trắng không xa bệ thông báo.

Trong tiếng thảo luận ‘lãng mạn ghê á lãng mạn ghê à’ của hai cô gái, Tiêu Linh càng thấy tuyệt vọng, qua lát nữa thôi, đôi cô dâu chú rể sắp sửa đi ra dưới chiếc cổng vòm kia, sau đó hẹn nhau dắt tay đi suốt cuộc đời.

Khi tiếng vỗ tay vang lên, Tiêu Linh ôm ngực từ sau cửa chạy ra ngoài.

Dũng khí của anh đã bị tát cạn hết cả, tiếng vỗ tay nhiệt liệt không ngớt như roi quật trong lòng anh.

Nghĩ tới Chu Hoàn mặc lễ phục, dịu dàng kéo tay một người khác…. Lòng dạ Tiêu Linh như bị tạt nước đá, lạnh như vầy, đau nhức ngần ấy.

“Sao anh không mặc comple?”

Giọng nói quen thuộc truyền tới từ phía sau.

Tiêu Linh cơ hồ không thể tin vào lỗ tai mình, nhất thời không dám quay đầu.

“Hỏi anh đó, nói đi chứ.” Người nọ có chút mất kiên nhẫn, bước vài bước về trước, nhanh chóng lượn tới trước mặt Tiêu Linh.

Đập vào tầm nhìn của Tiêu Linh là một đôi giày da đen sì bóng loáng, sau đó là một đôi chân thẳng tắp giấy trong chiếc quần tay, rồi sau đó là… Chu Hoàn mặt mũi khó đăm đăm.

“Em…”

Nếu như chú rể giữa đường chạy khỏi, không có lý do nào lại yên tĩnh như thế, nhưng mà Chu Hoàn đúng là đang đứng trước mặt anh.

Không nghĩ nhiều như vậy nữa, dù sao Tiêu Linh lại cảm thấy cơ thể mình nóng bỏng trở lại, đầu tiên là trái tim, từ tốn khôi phục lại nhịp đập bình thường, sau đó là hô hấp, chớp mắt nhiều lần xác định người mang vẻ mặt khinh miệt trước mặt đúng là Chu Hoàn không thể nào nghi ngờ thì mới đột nhiên thở hắt ra, nắm lấy tay đối phương: “Đi theo anh!!”

“Anh làm gì vậy?!” Chu Hoàn kinh hô một tiếng, thân thể lập tức bị Tiêu Linh kéo chạy ra khỏi khách sạn: “Chờ đã chờ đã! Hôn lễ…”

“Không được đi!!”

“Chờ một chút – anh hãy nghe tôi nói, tôi phải trở lại – ”

Tiêu Linh càng chạy càng nhanh, mãi đến khi Chu Hoàn mệt hô chẳng nên lời, mãi đến khi chạy tới con ngõ nhỏ cách xa xa khách sạn mới ôm chặt lấy người ta.

“Đừng, đừng trở lại!! Anh yêu em! Chu Hoàn! Ở bên anh đi! Đừng tìm cô gái kia… Cô ta không hiểu em, càng không yêu em như tôi… Lúc cắt điện tôi sẽ ôm em, có gián tôi sẽ giúp em đập, chủ đề mới của nhà ma tôi sẽ nghĩ giúp em, nhưng xin em đừng quay lại…”

Chu Hoàn lúc đầu còn giãy dụa muốn giải thích, nhưng nghe đến mấy lời đó, sức lực trên tay dần tan đi.

Hai người lẳng lặng ôm thật lâu.

Mãi đến khi Chu Hoàn nói: “Tiêu Linh, tôi phải trở lại.” Nhìn vào ánh mắt hoảng loạn của đối phương, mỉm cười: “Bởi vì đó là hôn lễ của em trai tôi. Tôi đã nói với anh chưa? Tôi có một cậu em trai, tuy không phải ruột thịt, nhưng quan hệ khá tốt, hôn lễ của cậu ấy tôi dù sao cũng phải tới dự…”

Nhưng tấm thiệp cưới này…”

“Thiệp cưới làm sao vậy?” Chu Hoàn bình tĩnh hỏi, trong mắt lại hiện lên ý cười khó nắm bắt.

Tiêu Linh lấy ra tấm thiệp đỏ chói, chỉ vào chỗ tên chú rể.

Chu Hoàn nhướn mắt, hời hợt nói: “Chu Huyên, không sai mà.”

“Cái gì?”

“Chu, Huyên.” Chu Hoàn hơi nghiêng đầu, “Sau khi mẹ kế và ba tôi kết hôn, đứa con đã sửa lại thành họ Chu rồi, khéo sao tên chúng toi lại hơi giống nhau, lẽ nào tôi chưa nói cho anh sao?”

Cậu chớp mắt vô tội, không nhìn ra chút đắc ý nào sau khi đùa dai xong cả.

Tiêu Linh sờ sờ mũi: “Chưa nói qua…”

“À, vậy ư, vậy chắc là tôi quên mất.”

Lúc trở lại, Tiêu Linh bỗng nhiên nhớ ra: “Không phải em cố ý trêu tôi đó chứ!”

“Đúng vậy.” Người đi phía trước thản nhiên thừa nhận.

“Hả?!”

“Anh trêu tôi nhiều lần như vậy, tôi không trêu lại một lần được sao?”

“Em lúc này đây, lại đáp lại nhiều lần như vậy.”

Người đằng trước khẽ cười không nói lời nào.

“Ài, vậy… coi như tha thứ cho anh rồi chứ?”

“Coi như vậy đi!”

“Coi như? Vậy còn phải chờ bao lâu nữa?”

“Nhanh thôi.”

Đám tiệc đang tiến hành tới bước cuối cùng, đôi cô dâu chú rể đi từng bàn kính rượu, bầu không khí như vỡ tung.

Thấy Chu Hoàn trở lại, một người đàn ông trung niên ngồi trên ghế tiệc từ tốn đứng lên, nhìn thẳng về phía người Tiêu Linh đang kéo cánh tay Chu Hoàn.

“Bố!”

Tiêu Linh nghe Chu Hoàn gọi vậy.

Người đàn ông gật đầu: “Đây là người con trai mà con nói hả?”

CHÍNH VĂN HOÀN.

PN1: Cái gương

Từ sau khi hoà hảo với Chu Hoàn rồi, Tiêu Linh càng thêm cẩn thận ngàn lần, rất sợ gây ra chuyện gì rồi lại bị đuổi đi.

Chu Hoàn đối với hành động lên giọng phản đối sách lậu này vẫn có hơi phê bình kín đáo, luôn thấy trong đám ‘người ăn cắp’ bị mắng tối tăm mặt mũi này cũng bao gồm cả cậu trong đó, tuy Tiêu Linh đã nghiêm chỉnh thanh minh lần nữa: đó là bản thân tác giả chỉ đạo tham dự, không dính dáng tới sách lậu! Nhưng Chu Hoàn vẫn thấy kỳ cục, đương nhiên, kiểu kỳ cục đó không biểu hiện lên nét mặt cậu.

Ôm ý nghĩ ấy, lúc thiết lập chủ đề mới cho mùa thu đã thấy lực bất tòng tâm, thi thoảng nghĩ ra vài ý tưởng khá hay, lên mạng tra thử thì bảo đảm là ý tưởng đó đã có rồi, hoặc chỉ có 30% giống nhau thôi thì Chu Hoàn cũng đã phủ định toàn bộ kế hoạch trước kia, mắt thấy qua mấy ngày liền nhưng cậu vẫn đang phát rầu vì việc này.

Đúng là kỳ quái, sao cậu không có đầu óc cổ quái thú vị riêng biệt như Tiêu Linh chứ?

Tiêu Linh bây giờ đang dốc sức cho sáng tác mới nhất rồi. Đó là một đoản văn ‘gương’. Cũng là một tác phẩm chúc mừng tham gia hội nghị tác phẩm huyền nghi (nội dung mang tính chất thấp thỏm hồi hộp mà không thể thấy được chân tướng sự vật hay người dẫn tới tâm tính hoài nghi khó hiểu)

Tiêu Linh đã nhắc tới nội dung của câu chuyện với Chu Hoàn, chắc là kể về một câu chuyện có liên quan tới cái gương, lời dẫn truyện là một truyền thuyết: nếu một người nhìn thấy trong gương có 5 hình ảnh của mình sẽ bị chết oan chết uổng.

Chu Hoàn nghe thế thì lấy làm kỳ, hỏi: “Soi gương không phải đều thấy một mình mình sao? Lấy đâu ra những năm mình?”

Tiêu Linh cười thần bí, nói: “Bày thêm mấy chiếc gương không phải có rồi sao?”

Chu Hoàn vẫn khinh khỉnh: “Ai ngốc như vậy, lại đặt nhiều gương như vậy? Muốn soi thấy năm mình, dở à!”

Tiêu Linh lắc lắc ngón tay, nói: “Nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống mà!” Tiếp đó lại nói thêm mấy chữ: “Tiệm cắt tóc.”

Đúng vậy, tiệm cắt tóc có nhiều gương lắm, nhưng chúng đặt góc độ khác nhau, nếu bạn đi cắt tóc, ngó vào gương, bạn sẽ thấy không chỉ có một mình mình… Chu Hoàn vội ngừng tưởng tượng, lại hỏi: “Câu chuyện của anh có liên quan tới tiệm cắt tóc à?”

“Ừ.”

Câu chuyện của Tiêu Linh có dàn ý rồi, Chu Hoàn xem qua thì thầm bội phục.

Trong khu nhà mới mở một tiệm cắt tóc, cùng lúc đó cũng xuất hiện mấy vụ trộm cướp, nhưng cảnh sát không có đầu mối, bởi vì thứ mất trộm đều là tóc, bất kể trai hay gái, chỉ cần có một mái tóc vừa đen vừa bóng thôi thì chắc chắn sẽ biến mất sạch! Mà không phải bị cắt đâu nhé, là gọt hết tóc luôn, những người đi báo án ai ai cũng như hoà thượng vậy.

Đương nhiên là, việc làm ăn của tiệm cắt tóc trở nên náo nhiệt, có người thì tới cắt tóc, có người lại đi mua tóc giả, cũng có người bởi vì cảm thấy bất an mà nhanh chóng đi cắt tóc…

Một bên nhìn, Chu Hoàn liền thấy da đầu tên rần, thi thoảng lại giơ tay kiểm tra. Tiêu Linh ở bên cạnh thấy rất đắc ý.

Văn còn chưa viết xong, Chu Hoàn đã vội vã hỏi: “Thế sau đó? Rốt cục xảy ra chuyện gì?? Có liên quan gì tới tiệm cắt tóc không??”

Tiêu Linh bắt chân thừa nước đục thả câu, “Đương nhiên ”

“Vậy rốt cục là làm thế nào vậy? Hay là vì kiếm tiền?” Chu Hoàn hỏi tới cùng.

“Anh đặt nội dung là, ở trong gương, khi soi thấy năm mình trong gương cũng không chết oan mà là… có chút sinh lực tinh khí bị hút đi, những mái tóc bị mất đều là do soi vào gương của tiệm cắt tóc nên mới mất…Còn về phần mục đích của bọn họ là gì, anh còn chưa nghĩ ra được.”

Chu Hoàn gật đầu, lại hỏi: “Tinh khí và tóc có liên quan sao?”

“Đương nhiên,” Tiêu Linh mượn cơ hội tới gần, “Em chưa nghe cách nói này bao giờ à? Tóc là tượng trưng cho người có tinh lực tràn đầy đấy.”

“À… còn có cách nói như vậy nữa cơ.” Chu Hoàn lại bất giác sờ lên tóc mình, tán thưởng tự đáy lòng: “Anh tưởng tượng phong phú thật, tôi mà có phân nửa của anh thì tốt rồi.”

Tiêu Linh cười nhăn răng, “Của anh chính là của em, em muốn thì cứ lấy.” Nói rồi, khoa tay múa chân một hồi trên đầu vẽ ra một đường như động tác khai đao, “Nè, một nửa, lấy đi này!”

“Ôi! Buồn nôn chết được! Tôi không cần…” Chu Hoàn chán ghét lắc lắc tay trong không khí, cứ như là não Tiêu Linh dính vào lòng bàn tay cậu thật vậy.

Hai người lại náo loạn một hồi rồi ôm nhau nằm thẳng cẳng.

Trời còn chưa tối, Tiêu Linh đã thừa dịp bầu không khí đang tốt đẹp, ôm Chu Hoàn vào ngực vừa hôn vừa sờ.

Chu Hoàn bị anh sờ mó ngứa ngáy thẹn thùng, xấu hổ quát lớn: “Đừng… nghịch…”

“Nghịch thêm chút nữa, nghịch thêm chút nữa…” Tiêu Linh xấu thói chọn ở cổ cậu không chịu đứng lên.

Chu Hoàn bị vỗ về chơi đùa cũng trở nên hăng hái, khó nhịn đẩy anh ra đôi chút, nói: “Tắm trước đã.”

Tiêu Linh nhìn cậu, trong đầu nhanh chóng nghĩ ngợi, lập tức nảy bắn người lên, một phen kéo Chu Hoàn, nói: “Được! Đi tắm ”

——-

Đi vào phòng tắm, Chu Hoàn cũng không có gì phải nhăn nhó, dù sao cái gì nên xem không nên xem thì đối phương đều đã thấy hết rồi, lập tức liền cởi quần áo đứng dưới vòi hoa sen, cực kỳ tự nhiên xối nước, nhướn mắt thấy Tiêu Linh vẫn tựa bên gương cười tủm tỉm như không có việc gì thì cậu kéo người qua, nói: “Anh cũng tắm đi! Tắm cẩn thận chút!”

Tiêu Linh càng ngày càng khốn nạn, mấy lần gần đây ngay cả mũ cũng không mang.

Chu Hoàn nghe nói đàn ông và đàn ông xxx dễ bị bệnh, lúc cậu lắp bắp nhắc tới chuyện ấy với Tiêu Linh thì anh lại cười cậu: “Ngốc ạ! Bệnh đó là bệnh truyền nhiễm, hai ta đều là chỉ làm với đối phương, không sao cả đâu!”

Thì ra là vậy à… Chu Hoàn đúng là không thông thái ở phương diện này như Tiêu Linh nên chỉ có thể ngầm đồng ý.

Ai biết Tiêu Linh vừa đứng dưới nước nóng, vật giữa háng kia đã run rẩy nghển đầu lên.

Chu Hoàn ghét lườm anh một cái, anh lại cười hì hì biện giải: “Nóng thì nở lạnh thì co mà, nóng nở lạnh co mà.”

Chu Hoàn vốn định cãi lại, vậy nở thế nào? Nhưng sau thắt lưng bị cái thứ nóng hôi hổi của đối phương dính vào nên cái gì cũng không nói nên lời.

Tiêu Linh từ phía sau nhẹ nhàng vịn quần cậu, rồi xoa bọt biển khắp người, thi thoảng xoa qua dưới nách, sờ lên hai điểm đỏ tươi trước ngực ấy, cơ thể Chu Hoàn rất mẫn cảm, không lâu thì đã thở hồng hộc, hai chân cũng không đứng nổi mà cứ lay như muốn đổ.

“Đừng nghịch nữa, tôi choáng đầu rồi, chắc là do tắm lâu quá…”

“Vậy tắt nước đi là được,” Tiêu Linh lại không dễ dàng buông tha cậu như vậy, thuận lợi vặn thấp nhiệt độ nước, không chịu buông tha vây Chu Hoàn trong lòng mình, từ đằng sau cúi đầu cắn liếm cần cổ nhiễm hơi nóng: “Đầu còn choáng không? Dựa vào anh là được rồi.”

Góc độ này Tiêu Linh dựa lưng vào tường, Chu Hoàn bị anh ôm lấy từ đằng sau, đúng lúc mặt đối diện với cái gương trên tường, chết tiệt, mặt kính ấy đầy hơi nước.

Chỉ thấy hai tay Chu Hoàn bị quặp ra đằng sau, trên lưng thì bị vật cưng cứng húc vào, cả người bị bày ra với tư thế căng cứng ngực ưỡn lên.

Theo độ phủ của hơi nóng, mặt gương đầy hơi nước màu trắng nhất thời tự tan ra, thân mình Chu Hoàn soi trong gương cũng không thấy rõ.

Tiêu Linh một mặt kẹp hai viên tròn tròn trước ngực trêu đùa, một mặt nhìn chăm chú vào gương kia, thưởng thức vẻ ửng hồng đầy người, vẻ chìm trong *** của tình nhân, chỉ cảm thấy bên dưới nóng hầm hập.

Chu Hoàn lại từ từ nhắm hai mắt lại, tình trạng không miễn cưỡng chút nào.

Cậu chỉ cảm thấy hôm nay Tiêu Linh bỗng chơi xấu, bình thường sờ nắn xoa bóp một hồi thì đã tiến vào từ lâu lắc rồi, hôm nay lại như cố ý muốn cậu xấu mặt, chậm chạp không hành động.

“Đừng nhúc nhích…” Đang muốn kháng nghị, khe mông bị một ngón tay chen vào, mang theo lớp bọt mềm mại, cuốn tròn theo nếp gấp đi vào.

“A…” Chu Hoàn không để ý, than nhẹ ra tiếng, ngón tay kia cũng thuận thế dò vào, cũng không nhét vào sâu, chỉ hời hợt cào cào làm cả người Chu Hoàn run rẩy.

Tuy đã ở cùng Tiêu Linh một khoảng thời gian, cũng đã quen chuyện xxx giữa hai người đàn ông, nhưng bị khêu khích như vậy vẫn rất xấu hổ.

“Đáng ghét!” Chu Hoàn rút một cánh tay đẩy ra sau, “Đừng nghịch ở đó!”

Tiêu Linh lại mượn cơ hội dưới chân, quấn chặt thắt lưng đẩy người về phía trước, để cậu đúng lúc quỳ sát trước kính, sau đó ôm đằng sau như tư thế của hai con cẩu.

“Như thế này nhé…” Tiêu Linh phủ bên tai cậu nói, sau đó hôn thẳng xuống.

Tiếng nước đầm đìa, miệng lưỡi nóng bỏng hợp lại với nhau, giống như đoá hoa nở trên lưng, ngứa ngáy tê dại.

“Ưm… A.. vậy anh tắm sạch chưa?”

“Em nói xem?” Tiêu Linh buông cái tay đỡ eo cậu ra, húc vật ấy vào Chu Hoàn, “Em đã chuẩn bị tốt chưa?”

“A…” Cơ thể Chu Hoàn run lên, đầu đỉnh đằng trước chảy ra mấy giọt sền sệt.

Trong gương nhìn thấy rõ mồm một, thứ ấy của Chu Hoàn trông đầy sinh lực chờ phát động.

Tiêu Linh nặng nề hít vào một hơi, ưỡn thắt lưng về trước, không vào cả cây.

“A… A, a, a! Khốn nạn, anh chậm một chút…”

Về mặt này Tiêu Linh luôn rất dịu dàng, hôm nay lại điên cuồng như uống thuốc tăng lực, Chu Hoàn có chút không chịu nổi, cơ thể bị húc ngã về phía trước, cơ hồ suýt đập vào mặt gương.

Tiêu Linh giữ thắt lưng kéo cậu lại, lại nâng mông cậu lên cao, xông vào từ trên xuống.

Mãi đến khi Chu Hoàn nức nở ghê quá, Tiêu Linh mới thả chậm tốc độ, tắt nước nóng đi, giọng nói khàn khàn: “Tiểu Hoàn… Em ngẩng đầu lên…”

Chu Hoàn không rõ anh có ý gì, nhưng đầu óc choáng quá mức, ý thức lại dừng trên vật cứng vẫn còn đang khai thác trong cơ thể, nghe theo lời anh, ngoan ngoan ngẩng mặt lên.

Tiêu Linh mỉm cười: “Ngoan, mở mắt ra nào…”

Chu Hoàn nghe lời mở mắt.

Nhìn cảnh tượng trước mặt, thoáng chốc cậu trợn tròn mắt.

Lần đầu tiên cậu thấy mình như vậy, một hình ảnh mình chìm trong ***.

Cả người không có chút vải che nào, cơ thể như bị một người khác chi phối mất.

“Anh, anh…” Cậu mắc cỡ vội vã nhắm mắt lại, Tiêu Linh mỉm cười trầm thấp, một mặt không nhanh không chậm di chuyển, một mặt trườn qua dưới nách cậu, cố định hai vai phòng cậu né tránh.

“Coi, em gợi cảm chưa kìa…”

Chu Hoàn cắn chặt môi không thèm mở mắt, nhưng trong đầu lại giữ lại một màn khắc ghi kia.

Huống chi, ánh mắt Tiêu Linh cũng không yếu hơn sức lực anh dùng là bao.

Lúc trở lại phòng ngủ, hai người lại ướt sũng, Chu Hoàn chưa từng điên cuồng như vậy, ở trong lòng Tiêu Linh, dùng tư thế như vậy không ngừng cao trào.

Đến ngày hôm sau tỉnh lại, Chu Hoàn mới nhớ ra, ban đầu cậu muốn anh cố vấn cho cậu, thế mà vừa ngồi xuống thôi đã trở thành nằm xuống luôn rồi.

Tiêu Linh thấy thế thì nhanh chóng dâng khăn mặt nóng, đắp lên lưng cậu.

Thấy Tiêu Linh đắc ý y như mèo trộm được cá, Chu Hoàn nhìn mà chán nản, nằm úp người trên giường nói thầm: “Sau này không bao giờ làm với anh nữa, không thèm làm nữa, rõ ràng lấy tay cũng thoải mái, anh không cần dùng cái ấy…”

Một mặt Tiêu Linh vuốt ve làn da ấm áp của cậu, một mặt ra dáng nghe lời lắm, còn gật đầu rất thật, “Được, được, được, hôm qua là anh không tốt, lần sau sẽ chú ý, nhất định sẽ chú ý.”

“À…em còn có việc hỏi anh.” Chu Hoàn không muốn tiếp tục đề tài này, “Chuyện cái gương…”

Tiêu Linh chợt mở to hai mắt, cười xấu xa, nói: “Anh còn tưởng em xấu hổ chứ, ai ngờ em đã thông suốt rồi à? Em đã chủ động nói vậy, thế thì…” Tay xoa thắt lưng Chu Hoàn trượt một cái, vỗ vỗ phần hoạt động quá công suất ngày hôm qua, thấp giọng hỏi: “Hôm qua như vậy… có thích không? Thực ra anh cũng hiểu em kích động hơn bình thường…”

Chu Hoàn sửng sốt một hồi mới phản ứng được thằng này đang nói chuyện gì.

“Ai, ai nói tới cái đó!! Tôi hỏi chuyện cái gương, nếu dùng cái gương trong nhà ma sẽ có hiệu quả gì ấy!!”

Tiêu Linh bị rống đần cả mặt, thấy Chu Hoàn tức giận đỏ bừng mặt mới nhận ra mình vừa sờ mông cọp.

“Em hỏi chuyện cái gương à…” Tiêu Linh nhanh chóng nối tiếp câu chuyện, “Kể ra thì, anh đã đi qua một mê cung, chỗ ấy khắp nơi đều là gương, em có hứng thú đi chơi thử không?”

———

Ngày nghỉ tiếp theo, nhờ Tiêu Linh xúi bẩy, Chu Hoàn đã tới thăm quan chỗ “nhà gương” theo lời anh nói kia.

“Anh chắc chắn đó là nhà gương, chứ không phải nhà ma hả?” Ở trên xe, Chu Hoàn cứ xác nhận đi xác nhận lại.

“Tuyệt đối là chỉ có gương, chỉ có gương mà thôi. Anh xin thề!”

Nhận được câu trả lời thuyết phục, Chu Hoàn thầm thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới chầm chập bước xuống xe, đi về phía đối thủ một mất một còn, ‘Vườn trái cây’ theo phong cách phương Tây.

Thực ra, bình thường cậu cũng hay nghe người ta nhắc tới, nói “Nhà gương” theo phong cách Tây rất hay, nhưng cậu chẳng bao giờ tới, một là do khinh thường, hai là cậu không dám, nhưng bây giờ Tiêu to gan đi cùng, cậu còn sợ gì nữa? Hơn nữa, Tiêu Linh đảm bảo đó chỉ là nhà gương chứ không phải nhà ma.

Không phải ngày nghỉ bình thường nên không có nhiều du khách cho lắm, Tiêu Linh nhanh chóng mua vé vào, kéo Chu Hoàn hớn hở tới lối vào.

Chu Hoàn nhìn căn nhà kiểu Tây cách đó không xa, lòng hơi do dự.

Không giống Hắc ám chi lữ, nó được xây dựng trong sơn động, vừa nhìn đã thấy hơi thở ma quái âm u, thể hiện được công dụng của nó, còn nhà gương khá nổi tiếng này lại chỉ là một căn nhà kiểu Tây chỉ nên xuất hiện trong truyện cổ tích, tường trắng, nóc nhà màu hồng, hàng rào gỗ xung quanh còn mọc đầy hoa tươi nở tung cánh.

Nghe nói, càng là thứ tươi đẹp thì độc tính càng mạnh, Chu Hoàn không khỏi cảnh giác, hỏi: “Thực sự chỉ là gương chứ? Không có nhạc cũng không có đèn đuốc kỳ lạ nào chứ? Anh chắc chắn hả?”

“Chắc chắn chắc chắn mà! Tuyệt đối chỉ có gương, không có ai giả quỷ, cũng không tối tăm chút nào, đèn đuốc sáng trưng! Anh có khi nào lừa em đâu?! Tiêu Linh cam đoan rất tuỳ tiện.

Nghe câu nói cuối kia, ánh mắt Chu Hoàn đột nhiên trở nên nghiêm khắc, bị cậu lạnh lùng lườm một cái, khí thế của Tiêu Linh lập tức tan còn nửa, thấp giọng biện giải: “È… không phải đã là quá khứ rồi sao, bây giờ không phải đã sửa…”

Ài, người này thật là, một chút lỡ lời cũng không cho phép, đặc biệt về phương diện tình cảm, nếu không thì bị giẫm chân cả đời.

“Hừ.” Chu Hoàn nhẹ nhàng gật đầu, “Vào đi thôi, nếu phát hiện anh lừa tôi, anh cứ liệu thần hồn đấy!”

Cảm giác giẫm chân người yêu thật là sướng, nhưng mà thi thoảng cũng phải vuốt ve chút.

Qủa nhiên nhà gương rất sáng sủa, hơn nữa không có ngọn đèn kỳ quái nào cả.

Không giống với tưởng tượng trước kia, Chu Hoàn vốn cứ nghĩ nhà gương sẽ có rất nhiều gương, nhưng thực ra thì nhà gương này cũng xứng với cái tên lắm – trên trời, dưới đất, bên cạnh, trong tay, không chỗ nào không phải gương. Đây là gian nhà do gương tạo thành.

“Thực ra chính là một loại mê cung trong nhà, vốn anh đã nói với em, có chút hay hay.” Tiêu Linh ở sau cậu nói.

Chu Hoàn khẽ hừ một tiếng, thầm nghĩ, Hắc ám chi lữ của chúng tôi cũng là mê cung, không phức tạp bằng nơi này. Nếu bàn về mê cung, đương nhiên phải càng lớn càng thú vị, một gian phòng nhỏ tí sáng trưng thế này thì có ý vị gì.

Tiêu Linh như biết cậu nghĩ cái gì, nói tiếp: “Em đừng thấy nó diện tích nhỏ mà chê, đi vào trong sẽ biết, bởi vì khắp nơi đều là gương mà bản thân chiếc gương chính là vật che đậy tốt nhất.”

Đi vài bước, Chu Hoàn đã hoàn toàn hiểu rõ ý Tiêu Linh.

Thì ra càng có thứ làm người ta khó xử hơn cả màn đêm tối tăm, ánh sáng quá mức cũng có khi gây được hiệu quả huyền ảo.

Toàn bộ đèn đóm trong nhà gương đều là loại đèn nhỏ, khảm trên mép gương, hơn nữa bản thân gương có sự khúc xạ, có thể gây cảm giác không gian trở nên rộng lớn vô cùng, nếu không đưa tay sờ lên mặt gương lạnh lẽo ấy sẽ không biết gặp phải bao nhiêu trắc trở. Nhưng nếu đi lối rẽ hay đi ra cửa thì lại không thể tìm thấy được, bởi vì bất kể phương hướng nào cũng đều là chính bản thân mình, gương có vị trí, diện tích khác nhau dưới tác dụng khúc xạ của đèn, có thể đơn giản làm mờ cảm giác thực, không gian bị kéo rộng hoặc thu nhỏ đều nhìn thấy trang bị của mặt gương.

Đúng là lối suy nghĩ kỳ diệu. Chu Hoàn nghĩ như vậy.

Cậu nhanh chóng bị cảm giác ấy hấp dẫn, lần mò tìm kiếm phía sâu trong vách gương.

Vất vả lắm mới thấy một cửa vào căn phòng, Chu Hoàn đã hơi hưng phấn, bởi gương chỗ này không giống chỗ trước, không hề theo quy tắc hình chữ nhật như trần nhà, mà bắt đầu xuất hiện loại hình dạng bất quy tắc, những chiếc gương có hình dạng bất quy tắc này lại tạo thành các góc độ bất quy tắc ngần ấy, bởi vậy hiệu quả cũng lộ ra sự kỳ dị theo tia sáng, hình ảnh chiếu trong mặt gương bất quy tắc nhiều hơn vô số lần, Chu Hoàn thấy chính bản thân mình với góc độ khác nhau, có phiên bản bị kẹt ở chỗ rẽ trong gương, có phiên bản bị cắt ra thành những khối nhỏ, cũng có phiên bản trong gương là hình cong, cảm giác ấy thật kỳ diệu, giống như có vô số người làm bạn trên con đường thám hiểm mê cung của cậu vậy.

Chu Hoàn đúng lúc này phát giác mình và Tiêu Linh đã lạc mất nhau rồi.

“Tiêu Linh?” Cậu quay đầu lại tìm, thế giới trong gương chỉ có độc mình cậu, cậu xoay người thì hình ảnh của cậu trên trời dưới đất cũng dùng các góc độ khác nhau xoay người, cậu hơi luống cuống, vô số hình ảnh trong gương cũng biểu hiện vẻ mặt mờ mịt giống y đúc.

Cậu nuốt nước bọt, miễn cưỡng bước vài bước về phía trước, vẫn không thấy bóng dáng Tiêu Linh đâu.

Cậu vốn tưởng chỉ khi kết hợp tiếng động, ánh sáng cùng nhau thì mới tạo nên hiệu quả, mới có thể xây dựng được cảm giác kinh khủng nhất, nhưng bây giờ, thứ không khí an tĩnh này tựa hồ càng tồi tệ.

Bởi vì thị giác rõ ràng rất náo nhiệt, có nhiều “bản thân” mình đang ở cùng, Chu Hoàn đứng yên không động, “người” này cũng không động, Chu Hoàn dọc theo gương tìm lối ra, “người” này cũng cẩn thận dán lên gương…

Vô số bóng người chỉ làm bầu không khí càng thêm vắng vẻ.

Chu Hoàn nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.

Chết tiệt, đúng là không nên tới! Nhất định là do Tiêu Linh cố ý tách khỏi cậu!

Chu Hoàn muốn giận cũng chẳng giận nổi, đúng mà, ở đây đã không nhìn thấy tối tăm cuối cùng, cũng không thấy nhạc nền, ngay cả một bóng quỷ cũng không có, đây là điều chính cậu đã xác nhận nhiều lần, sao có trách anh ta? Có trách thì phải trách chính mình xem thường “nhà gương” này đi.

Bất tri bất giác, cậu đi tới gian phòng thứ 3.

Ở đây tất cả đều là “”gương biến dạng.”

Vô số “Chu Hoàn” lại bị biến thành vô số hình dạng kỳ quái, bị kéo dài, bị ép lại, bị vặn vẹo, bị biến dạng, nhưng Chu Hoàn lại không thể cười nổi, cậu thầm nghĩ nhanh chóng tìm được lối ra hoặc là Tiêu Linh.

Xa xa thoáng thấy bóng dáng quen thuộc làm cậu hăng hái thêm, cậu vội bước đuổi theo: “Tiêu Linh! Tiêu Linh!”

Nhưng đấy chỉ là phản xạ giữa các gương, Tiêu Linh chân chính đang không biết dạo chơi góc nào rồi, khi Chu Hoàn chạy tới thì bị đầu đập vào vách gương.

“Mịa!” Chu Hoàn chửi bới, lại không cam lòng gào vào cái gương: “Tiêu Linh – anh có nghe thấy hay không?!”

Tiêu Linh cũng đang tìm cậu, nhưng căn nhà gương này thực sự xấu xa lắm, rẽ tới rẽ lui mà vẫn như đang ở tại một chỗ, bỗng nghe thấy tiếng Chu Hoàn thì cũng kích động một hồi.

“Tiểu Hoàn?!” Nhưng giọng nói nghe chẳng rõ, chắc phải cách một đoạn, anh đi dò theo phía phát ra tiếng kêu, “Tiểu Hoàn? Tiểu Hoàn?”

Nhưng không như mong muốn, hình ảnh Chu Hoàn thấy chỉ là một hình ảnh chiếu từ một chiếc gương khác ở một góc nào đó, thực tế giữa bọn họ không biết cách xa bao nhiêu lối ngoặt.

Hai người đồng thời đi về phía tiếng kêu của đối phương.

“Bộp!!” Chu Hoàn lại đụng phải mặt gương.

Đúng là ngõ cụt.

Chu Hoàn nhịn không được đấm một phát lên mặt gương.

“Chu Hoàn?” Tiếng Tiêu Linh truyền ra từ mặt gương ấy, Chu Hoàn lập tức vểnh tai, thì ra bọn họ cách nhau một tấm gương.

Tiêu Linh lại thử kêu: “Tiểu Hoàn? Phải em không? Hì, anh ở mặt này này…”

Chu Hoàn cũng nhịn không được muốn rớt nước mắt, đây quả thực là ngàn dặm tìm mẹ mà! Chẳng qua người ta là cách ngàn núi vạn non, còn cậu cách một tấm gương dày.

Ai ngờ Tiêu Linh nói tiếp: “Ở đây chắc có camera, làm vỡ gương phải đền tiền đấy.”

“… Anh đi chết đi!”

Trên đường trở về, Chu Hoàn vẫn làm mặt lạnh với Tiêu Linh.

Tiêu Linh rất tủi thân.

Thần linh ở trên chứng giám, anh thực sự không phải cố ý hù Chu Hoàn đâu, căn nhà gương kia, nó thực sự chỉ là nhà gương, không phải nhà ma mà!

Nhưng mà Chu Hoàn bị doạ cũng là sự thực, đánh giá năng lực của người yêu không thoả đáng, đây cũng là một loại thất trách ha.

May là bản lĩnh dỗ dành của Tiêu Linh cũng cao như bản lĩnh hù người ta vậy.

“Anh vẫn không rõ…” Anh thong thả mở lời, quả nhiên Chu Hoàn nghiêng đi gật đầu một cái, anh tiếp tục nói: “Người ta vẫn nói lấy gà theo gà, lấy chó theo chó, em đã ở bên anh lâu vậy rồi, sao lá gan cũng không lớn chút chứ?”

“Anh mới là gà, anh mới là cẩu! Hơn nữa… ai, ai, ai gả cho anh!”

“Đã xxx nhiều lần như vậy rồi, còn không thừa nhận sao em?” Tiêu Linh đứng đằng sau nhìn rặng mây đỏ thoáng hiện trên mặt Chu Hoàn, nhịn không được, đưa tay qua véo một cái.

Chu Hoàn cuống quít né tránh, Tiêu Linh lại lỡ mất không véo được, thấy người bên cạnh mặt tức giận, ngón tay ngứa ngáy lắm, lại duỗi qua tóm. Lần này do tình thế bắt buộc, xe cũng lệch theo, Chu Hoàn thấy biển xe ngoài cửa sổ xe, cuống quít quát tháo: “Đừng nghịch! Anh đang lái xe đó!”

“Em không né tôi đã không nghịch rồi! Mau, để tôi nhéo một cái nào!”

Chu Hoàn từ từ nhắm hai mắt, đưa mặt tới gần, bị đầu ngón tay đụng phải thì mau chóng rụt lại. Thực ra vẫn chưa nhéo được, Tiêu Linh khó chịu, nương theo cơ hội ngoặt lái cả người đều áp sát vào. Chu Hoàn tránh chẳng được bị cậu thơm bẹp một phát lên mặt.

Da mặt nóng bỏng, Chu Hoàn che má quở: “Được rồi há, lúc này lái xe cho tốt đi!”

Tiêu Linh thích cậu thế này lắm, lúc đi qua chỗ vòng xuyến thì thả chậm tốc độ, lượn lung tung mấy vong, bẹp bẹp thêm mấy cái.

Vẫn chưa hết hứng, xe đã dừng lại dưới nhà, người lái xe hoá thân thành sói hú một hồi rồi bổ nhào về phía ghế phụ lái.

Chu Hoàn bị bổ mà đầu choáng luôn, không có sức để đẩy người bên trên ra, ngất nga ngất ngây đã bị hôn hồi dài.

“Thực ra… căn nhà ma kia rất là hay.” Một lúc lâu Chu Hoàn nói.

“Vậy à, anh đoán là em sẽ thích mà.” Tiêu Linh ngậm vành tai cậu, đáp.

“Nhưng sao lại tách ra nhỉ, không tách nhau ra thì tốt rồi.” Chu Hoàn lắc đầu, nhé tránh đầu lưỡi ướt át nong nóng ấy.

“Tách nhau ra… em mới thấy anh tốt nha.” Tiêu Linh cười xấu xa, bắt người yêu đang có ý đồ né tránh lại, rồi môi phủ lên cổ đối phương lần nữa, “Anh cực thích lúc em gọi tên anh…”

“Lúc… lúc nào?”

“Chính là cái lúc cách tấm gương ấy. Cảm giác… cực kỳ bất lực, cực kỳ dễ thương…” Tay mò vào trong quần áo, trượt tới trượt lui theo thắt lưng.

“Có cái gì mà dễ thương chứ! Mất mặt chết đi được…” Lúc ấy cậu vội quá, chỉ thấy cái bóng của Tiêu Linh thôi mà cũng như điên bổ qua, chỉ nghe thấy tiếng Tiêu Linh thôi mà đã muốn khóc, cậu vẫn là một người nhát gan, đặc biệt là ở trước mặt Tiêu Linh.

Ngón tay mân mê xương sườn mò lên ngực, Tiêu Linh vuốt ve đầu nhũ đã nhươn nhướn, lẩm bẩm: “Dễ thương mà, em lúc ấy dễ thương lắm… Nhất là…” Giọng thấp dần, ngón tay vân vê càng nhiều thêm.

“A…” Chu Hoàn thở gấp, phát ra âm thanh giữa những động tác gian nan: “Hứng… thú… ác…”

Sáng hôm sau, tin đồn về phong thuỷ không tốt của tiểu khu Phú Cường đã lan truyền nhanh chóng.

Bởi vì có con ma men nào đó nửa đêm về nhà, nghe thấy tiếng động là lạ trong bãi đỗ xe.

TOÀN VĂN HOÀN