Hôm nay là ngày đầu tiên Chu Hoàn đi làm lại sau khi bình phục, cấp trên thương cậu, bố trí cho cậu làm ca sáng, 6 giờ chiều là có thể xong việc, thế nhưng đến lúc hết ngày, cậu cảm giác mệt cực kỳ, chỉ có điều ko phải thân thể mệt mà là tinh thần có phần không tốt.

Chuyện này có liên quan chút ít tới những lời Tiêu Linh nói.

Cậu bát tự yếu, làm công việc này không thu được kết quả tốt, hoàn cảnh này dễ thu dẫn uế khí… Khi Chu Hoàn núp trong bóng tối như mọi ngày, nhớ tới những lời này, không chỉ mất đi sức mạnh hăng hái bừng bừng khi xưa, trái lại rất buồn bực, khi bắt tay vào việc chỉ huy mấy con ‘quỷ’ kia cũng không còn dáng vẻ bình tĩnh như xưa. Cho dù Tiểu Lệ báo với cậu rằng việc đẩy khách rất thú vị, cậu cũng ko lấy đâu ra hứng thú, nghe tiếng kêu gào cách đó không xa mà chỉ cảm thấy ngột ngạt.

•••

Về đến nhà cũng sắp tới bảy giờ, không đợi cậu lấy chìa khóa mở cửa ra thì cửa nhà đã được mở ra trước, chào đón cậu là Tiêu Linh với nụ cười niềm nở: “Về rồi à!”

“A, về… về rồi.” Chu Hoàn chưa thích ứng với việc có người ở nhà chờ cậu, đối diện với gương mặt cười đến là trong sáng kia, cậu có hơi chậm chạp: “Cái kia, tôi không mua đồ ăn.”

Nói xong câu này, lại ngửi thấy mùi thức ăn bay tới.

Cậu kinh ngạc nhìn về phía phòng khách, trên bàn trà vậy mà lại bày ra chừng ba đến năm đĩa thức ăn, có xanh, có đỏ, vẫn còn bốc khói.

Tiêu Linh nói như tranh công: “Tôi đã chuẩn bị tốt rồi!” Tiếp theo nhanh chóng giải thích: “Là tôi mua ở dưới lầu, đoán rằng giờ này cậu sẽ về, vẫn còn rất nóng đấy.”

Bởi Tiêu Linh thúc giục, Chu Hoàn đi đến nhà vệ sinh rửa tay, đến khi vuốt lớp bọt xà phòng trên tay xuống thì cậu phát hiện có chỗ nào đó không đúng, ngẩng đầu nhìn mới phát hiện ra, ko thấy cái gương nữa rồi.

“Ban ngày tôi mua công cụ, rốt cục đã tháo xuống rồi.” Tiêu Linh ở ngoài cửa nói, còn không quên ghẹo cậu: “Cho cậu đỡ phải không dám vào WC.”

“Ai không dám vào WC chứ.” Chu Hoàn cũng không quên mạnh miệng, còn nói: “Vậy bây giờ cạo râu thế nào, nhìn không thấy mà.”

“Sửa sang bên cạnh.” Tiêu Linh như là biết cậu muốn làm khó dễ, đã chuẩn bị sẵn rồi, bèn nói, cũng tiện giơ tay chỉ.

Chu Hoàn nhìn theo hướng tay chỉ, chỉ thấy phía sau có một chiếc gương to đùng màu trắng bạc, trong gương có hình ảnh phản chiếu của cậu, cậu nhíu mày: “Anh, sao lại đặt ở bên cạnh, còn lớn như vậy nữa chứ…”

Đây là kiểu gương soi toàn thân, khảm trên vách tường đối diện vòi hoa sen, cái gương này không chiếu được hình ảnh cái cửa sổ ngoài phòng khách, ngược lại khi tắm có thể nhìn sạch trơn thân thể.

“Tôi thật không biết anh lại tự yêu mình như thế.” Chu Hoàn nói.

Tiêu Linh cười hì hì: “Đành chịu thôi, vị trí này hợp mà, cho cậu đổi vận.”

“Thực sự?” Chu Hoàn nửa ngờ nửa tin.

“Được rồi, rửa tay rồi đi ăn cơm nào, bằng không sẽ nguội mất.” Tiêu Linh dễ dàng chuyển chủ đề câu chuyện.

•••

Trong lúc ăn, Tiêu Linh đột nhiên gắp cho Chu Hoàn một miếng cá.

“Miếng này ngon đấy.” Nói xong, miếng thịt cá trắng như tuyết rơi vào trong bát.

Tay Chu Hoàn cầm chiếc đũa có hơi run lên, nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh nói tiếng cảm ơn, lại ăn mấy món khác mới không còn sự khó chịu của miếng thịt cá vừa rồi.

Cái này trước khi sống chung đúng là chưa từng có.

Lúc dùng cơm, Chu Hoàn bắt đầu thấy bất an và do dự.

Lúc này cậu đang lo có nên gắp lại cái gì cho Tiêu Linh hay không.

•••

Thế nhưng…

Động tác ban nãy của Tiêu linh vừa thành thạo lại tùy ý, tựa như đúng lúc thấy một miếng thịt cá ngon như thế nên mới đặt vào trong bát cậu, cậu nếu như tùy tiện ‘đáp lễ’ như thế, có phải rất là ghê hay không?

Rất là cái gì í nhỉ?

Rất là lập dị, rất là để ý.

Đúng vậy, Chu Hoàn chính là một người kỳ cục như thế đấy.

Cậu bắt đầu tóm lấy thơi cơ, cũng gắp cho Tiêu Linh một đũa thức ăn, thế nhưng nên gắp gì thì tốt đây? Cá? Thôi đi, người ta cho cậu miếng cá không có xương, mắt cậu cũng không tốt đến mức nhìn được miếng xương dăm nhỏ dưới lớp thịt cá đâu, ngộ nhỡ vướng vào cổ họng, không nuốt được cơm nữa, hoặc là lấy dấm bóp cá —— đó là chuyện bi kịch cỡ nào đây.

Lần đầu tiên, cậu định gắp cho người ta đũa rau, tự nhiên phải đảm bảo không xảy ra sai lầm gì.

Ánh mắt Chu Hoàn bắt đầu tìm kiếm trên bàn thức ăn, gà xào Cung Bảo(món ăn Tứ Xuyên…) Ko được, đều là xắt hạt lựu nhỏ quá, không gắp được bằng đũa, ngộ nhỡ chưa gắp được vào bát người ta đã rơi thì phải làm sao đây?

Sườn xào chua ngọt… Không được, nước đường dính quyện vào nhau, gắp lên rất mất công, nhỡ đâu nó rớt ra, thành cái kiểu gì chứ.

Đậu cô ve xào thịt bò dĩ nhiên là bởi vì quá đơn giản nên không ở trong phạm vi lo lắng rồi.

Lẽ nào chỉ còn món gà luộc sao?

Chu Hoàn do dự.

Đầu đũa dò xét qua rồi lại thu hồi, nếu không thì… vẫn cứ dùng miếng cá là được.

Tiêu Linh nhìn thấy hết sắc thái trên mặt của cậu, ***g ngực chỉ ngập một từ: đáng yêu!

Anh nhịn cười, nhanh như chớp gắp mỗi một món ăn một đũa vào bát Chu Hoàn: “Sao mà không ăn thế? Còn chờ tôi gắp cho cậu sao?”

Chu Hoàn đang cầm bát thế là ngẩn ra, nhìn món ăn ngập đầy bát, từ từ nhíu mày: còn chưa ăn hết mà…

•••

Sau đó, Chu Hoàn luôn cảm thấy Tiêu Linh đang nhìn cậu.

Cái nhìn ấy khiến cậu cảm giác rất là kỳ cục, cứ nhìn mãi như thế cho đến lúc cậu rốt cục nhịn không được, hỏi: “Anh nhìn lâu như vậy làm cái gì?”

Tiêu Linh rất chi là vô tội: “Trong phòng chỉ có hai chúng ta, tôi không nhìn cậu vậy nhìn ai đây?”

“…” Chu Hoàn không nói gì. Rõ ràng có TV, có sách, có máy vi tính, đều có thể xem mà, những lời phản bác này cậu quên mất, mãi mới nhớ ra, nhưng mà hình như đã chậm rồi, bởi vì người ta đang coi vi tính rồi, bây giờ mới nhắc thì có phần nhỏ mọn.

•••

Sau khi tắm rửa sạch sẽ xong, cậu đi ra ngoài, nhịn không được hỏi Tiêu Linh: “Rốt cục muốn ở đây bao lâu?”

Tiêu Linh ngẩng đầu khỏi máy vi tính, hỏi lại cậu: “Tôi làm phiền cậu sao?”

“È, không phải, tôi chỉ muốn có một con số cụ thể thôi.”

“À…” Đầu Tiêu Linh lại quay về phía máy tính, “Chỉ cần cậu không còn sợ, bất cứ lúc nào cậu cũng có thể không cần tôi.”

Chu Hoàn im lặng, cậu đã quên phản bác cái chữ ‘sợ’ kia.

Dù cậu có tỏ vẻ như thế nào, sợ hãi hay không sợ hãi, nhát gan hay không nhát gan, chính cậu rõ ràng nhất.

Từ lúc Tiêu Linh đến ở cùng cho đến nay, có rất nhiều vấn đề đã được cải thiện đi nhiều, như là bóng đè nè, như là mất ngủ, hay như là… Nửa đêm muốn đi vệ sinh.

Công việc của Tiêu Linh có phần xu hướng ngày thì trốn đêm thì ra, Chu Hoàn chưa từng hỏi thăm bao giờ. Nhưng không biết vì sao, mỗi tối, vào lúc đóng cửa phòng chuẩn bị đi ngủ, cậu chỉ cần thấy tia sáng nhàn nhạt len qua khe cửa truyền vào phòng, cậu cảm thấy rất an tâm, tựa như là cho dù toàn bộ thế giới đều yên lặng trong bóng đêm, cũng còn có một người, ở bên cậu giữ lấy một tia sáng ấm áp.

Không thể không thừa nhận rằng, Chu Hoàn là một người thiếu hụt cảm giác an toàn, bởi thế sự ngụy trang, cũng chỉ là phương pháp để bảo vệ bản thân cậu thôi.

•••

Đêm hôm đó, cậu ngủ không ngon lắm, cảnh trong mơ cũng chỉ lờ mờ, rất dễ tỉnh lại, mà sau khi tỉnh lại thì cậu có phần hỗn độn, thậm chí không rõ mình đã ngủ được chút nào hay chưa nữa.

Theo thường lệ, cậu trở mình một cái, hướng nằm đối diện với phòng khách, lại phát hiện tối nay không có tia sáng xuyên qua khe cửa.

•••

Tiêu Linh sớm như vậy đã ngủ sao?

Chu Hoàn đứng lên, đi tới cạnh cửa.

•••

Phòng khách không có ai, chiếc giường xếp nhỏ của Tiêu Linh vẫn chỉnh tề, không có dấu vết mở ra, máy vi tính cũng đã tắt, WC cũng không có người.

Chu Hoàn đứng đờ người trong phòng khách, cậu vẫn luôn sống một mình, nhưng lần đầu tiên cảm thấy không quen, người đàn ông vốn luôn vùi mình bên máy vi tính, mười ngón tay lướt như bay, đêm nay lại không làm như thế.

Ngay cả giường cũng chưa trải ra, là không về ngủ sao?

•••

Chu Hoàn đi tới trước chiếc giường xếp còn chưa mở, tay xoa nhẹ lên cái giá đỡ bằng kim loại, bỗng nhiên nghĩ cái giường này thật sự quá nhỏ, nhất là giờ đây, lúc nó còn chưa mở ra, quả thực còn không bằng một chiếc bàn vuông nhỏ, mở ra thì chắc cũng không to lắm đi?

Cậu còn nhớ rõ sáng sớm ngày đó, hơn phân nửa cái chăn của anh rơi trên mặt đất, hơn phân nửa cánh tay lộ ra ngoài, sau đó, còn không biết anh ta mơ tới cái gì, nắm ngón út của mình, dùng sức ấn, dùng sức ấn… Nhất định là ngủ rất quá khó chịu ha, ngủ không ngon mới gặp phải ác mộng, về điểm ấy không ai rõ bằng Chu Hoàn.

Hai người nằm một cái giường to đùng còn ngủ không ngon, nói chi đến chiếc giường xếp chật hẹp giản đơn này?

Đây quả thực chính là ngược đãi.

•••

Thế nhưng… Không phải là chính anh muốn tới sao?

•••

Từ ngày đầu tiên chạm mặt bên ngoài ‘hắc ám chi lữ’, đến bây giờ ăn cùng một bàn, sống cùng một chỗ, ngày hôm nay, anh còn gắp rau cho cậu… Coi như là bạn bè chứ?

Không, còn tốt hơn cả bạn bè, tính cách của Chu Hoàn đã định trước là cậu không có bạn bè thân thiết, trong cuộc sống của cậu đột nhiên xông vào một người như thế, từng chút một đến gần cậu, thân thiết với cậu còn hơn cả những người bạn học hay những người đồng nghiệp từ hồi cao trung đến đại học hay đến cả bây giờ – tất cả, cũng chỉ có duy nhất một người.

Nhưng đối phương có cho là như vậy hay không?

Chu Hoàn không thể xác định được.

•••

Chu Hoàn luôn nghĩ, bởi vì cái lý do hoang đường kia, giữa hai người bọn họ, càng giống bác sĩ và người bệnh, một người bác sĩ bát tự mạnh, và một người bệnh bát tự yếu.

•••

Lúc nửa đêm về sáng, Chu Hoàn muốn vào WC, thức dậy vẫn thấy phòng khách tối đen như cũ, cậu dụi mắt rồi lại nằm xuống ngủ.

───

Lời tác giả:

Qúa trình rất từ tốn, có cảm thấy phiền không?

.:Hết chap 13:.