Đàm Hồng Diệu vừa thấy Hứa Ước, nội tâm liền rõ ràng -- bọn Trình Diên Huy đại khái bị Hứa Ước kìm chân tại khu nhà giàu.

"Chưa có chứng cứ, lực lượng cảnh sát chỉ được phép thể giam giữ kẻ tình nghi nhiều nhất 72 giờ. Mà cho dù có, cũng có thể trả thù lao bảo lãnh, yêu cầu thả người" Đối phương nói.

"Bọn chúng không thể được bảo lãnh" Đàm Hồng Diệu rất nhanh tiếp lời, "Lục Thù Đồng và Triệu Di là kẻ khả nghi sát hại hơn mười cảnh sát, cộng thêm năm vị thượng cấp Lục thị. Phạm vào tội nghiêm trọng chẳng thể dung thứ, không thể bảo lãnh hậu thẩm."

*bảo lãnh hậu thẩm: trước thả người rồi điều tra kỹ càng, sau có lệnh từ toà án mới được bắt giữ.

"Vậy à, thế những cảnh sát lưu lại ở khu nhà giàu hẳn cũng không về được."

"..... Ngài uy hiếp tôi?!"

"Đúng" Hứa Ước ngẩng đầu, bình tĩnh mà nói, "Hiện tại luật sư của ta đã đến, được bảo lãnh rồi thả hay không chẳng phải do mình anh định đoạt. Trong tình huống bình thường, ta đều là người giảng đạo lý, hy vọng anh đừng để ta phải ra tay động thủ."

Nam nhân xem như ôn tồn, kỳ thực từng bước bức ép, lời nói vô cùng quyết đoán, nói một không hai. Đối mặt áp lực to lớn, Đàm Hồng Diệu hít sâu một hơi, trầm giọng: "Không thể."

Hứa Ước chẳng lên tiếng, nghiêng đầu ngó trợ lý bên cạnh. Anh lập tức gọi điện thoại -- "Lưu cảnh quan, phiền anh sang Long An cục một chuyến, ông chủ muốn gặp anh."

"Lưu cảnh quan?" Lời này của đối phương một nửa là muốn cho Đàm Hồng Diệu nghe. Hắn sửng sốt vài giây, thay đổi vẻ mặt -- "Lưu Dĩ Nam là người của ngài?!"

Nhìn ánh mắt nhất thời nhiều thêm mấy phần rét lạnh của Hứa Ước -- Lưu Dĩ Nam là cục phó Long An cục, quan hệ với hắn luôn rất kém. Đàm Hồng Diệu cảm giác mình thật tâm muốn cải thiện tình hình trị an, mà đối phương cứ đục nước béo cò, điển hình một chiếc gối thêu hoa chỉ biết a dua nịnh hót.

*gối thêu hoa: bình hoa di động, ở đây chỉ người nhờ vào cái miệng mà thăng quan tiến chức.

Thái độ Hứa Ước đối với hắn chẳng quá bất ngờ: "Gã không phải người của ta, nhưng chỉ cần ta cho nhiều tiền hơn, gã lập tức thoả mãn mọi yêu cầu của ta. Đàm sĩ quan, anh không đồng ý cũng chả sao, Lưu Dĩ Nam là cấp trên của anh, so với anh càng có phân lượng."

"..." Đàm Hồng Diệu theo dõi hắn, đột nhiên nhớ tới sự kiện – vụ án Tiểu Sửu bán ma tuý trong công viên trò chơi trước đây, khi hắn và Trình Diên Huy đuổi đến thương trường, kẻ tình nghi ẩn náu lại bị Lưu Dĩ Nam ngăn chặn, ngáng đường hớt tay trên.

Như vậy... "Vụ án công viên trò chơi kia, cũng do ngài thông báo với gã?"

"Xin lỗi, ngày hôm nay ta đến đây chỉ muốn mang Lục Thù Đồng và Triệu Di đi, những thứ khác không thể trả lời" Hứa Ước nói xong, hỏi trợ lý phía sau, "Lưu Dĩ Nam lúc nào qua?"

"Ngài ấy bảo 10 phút nữa."

"Được" Hứa Ước quay đầu, một lần nữa nhìn Đàm Hồng Diệu đứng trước mặt, "Anh kiên quyết không thả hai người bọn chúng đúng không? Vậy ta liền chờ đợi thủ trưởng của anh sang đây, 10 phút này tính toán với anh sau."

"Tính toán?" Đàm Hồng Diệu cười thành tiếng, trên mặt xuất hiện mấy phần dữ tợn. Hắn đến gần Hứa Ước, trợ lý đối phương tiến về trước, đem ông chủ che chắn bảo hộ. Đàm Hồng Diệu đối với cảnh giác của anh nhắm mắt làm ngơ, cao giọng khiển trách: "Vậy nó trước kia ở trận đánh sau núi giết người, thì nên tính toán thế nào? Tôi chưa rõ người chết trong tay nó rốt cục tổng cộng bao nhiêu, nhưng thêm hai nhóm ma tuý, chí ít năm mươi nhân mạng tại ngày đó chấm dứt sinh mạng!"

Hứa Ước vẫn duy trì im lặng cùng Đàm Hồng Diệu. Hắn mặt chẳng biến sắc, nói sang chuyện khác: "Hai ngày nay Trình Diên Huy ở khu nhà giàu làm rất nhiều chuyện, phá huỷ vài cứ điểm buôn ma tuý. Đàm sĩ quan, anh không đi hỗ trợ, trái lại ở đây cùng hai đứa nhỏ phân cao thấp, thích hợp ư?"

"Tôi tin tưởng Trình Diên Huy sẽ xử lý tốt sự tình."

"Xử lý tốt?" Hứa Ước cười gằn, hỏi ngược lại, "Long An cục các người mười mấy năm qua ở khu dân nghèo sa đoạ thành thế nào, tự bản thân chưa rõ ràng? Tập đoàn Lục thị mặc dù rắn mất đầu, nhưng còn lại cũng chẳng phải những con cờ ngu xuẩn. Trình Diên Huy chẳng gọi cho anh, một mặt liên can tới ta, mặt khác, là tự do không xong."

"Được rồi" Đàm Hồng Diệu lạnh giọng khảng khái, "Nói chung tôi hôm nay làm sao cũng không thả Lục Thù Đồng, nó nhất định phải vì chuyện mình làm chịu trách nhiệm trước Pháp luật."

"Ừ" Hứa Ước đáp, nghiêng đầu ngó người nãy giờ đứng kế bên trợ lý, "Chờ Lưu Dĩ Nam đến, anh cùng gã làm thủ tục."

"Vâng, ông chủ" Vị luật sư mang giày Tây cung kính trả lời.

Đàm Hồng Diệu nắm chặt tay, gân xanh bất ngờ nổi lên. Hắn nhìn ra Hứa Ước căn bản chẳng để hắn vào mắt. Đối phương có tiền có thế, thoáng dùng giao thiệp trong tay đều dễ dàng xử lý công bằng nhiều chuyện. Nếu Lục Thù Đồng bị mang đi, những đồng nghiệp hy sinh kia phải làm sao? Công bằng của Chung Phục ở đâu?!

Đàm Hồng Diệu phi thường rõ ràng, một khi Lục Thù Đồng rời khỏi Long An cục trở lại khu nhà giàu, hắn tuyệt chẳng cách nào định tội y nữa – đó là địa bàn thuộc sở hữu Hứa Ước!

Vô số ý nghĩ trong lòng hắn bay nhảy loạn xạ, tựa rừng cây lộn xộn quấn thành một đoàn. Sắc mặt hắn âm u, nghiêng đầu ra lệnh cho cấp dưới phụ cận đang lưu tâm lắng nghe: "Mang chúng đến phòng chờ!"

"Không" Hứa Ước lên tiếng phản bác, "Để Lục Thù Đồng và Triệu Di tự mình đi ra."

Hắn có chút lo lắng Đàm Hồng Diệu thừa dịp mình vào phòng chờ sẽ khoá cửa, đối với trợ lý cùng luật sư động thủ. Không phải Hứa Ước xấu tính -- vẻ mặt vị cảnh sát nọ hiển nhiên không đúng, vì cẩn thận, vẫn nên chờ Lưu Dĩ Nam qua đây, để gã cùng luật sư làm thủ tục bảo lãnh.

Đàm Hồng Diệu trừng mắt, nhanh chóng liếc hắn: "Vậy mang chúng ra đây."

"Được" Cấp dưới đáp.

Hai phút sau, Lục Thù Đồng cùng Triệu Di ra đến.

Hứa Ước lần này ngoại trừ mang theo luật sư, còn có bác sĩ tư của bản thân. Hắn âm trầm nhìn dáng vẻ đầy rẫy vết thương của hai người, thấp giọng nói với bác sĩ sau lưng: "Xem thương thế trên người chúng."

Trợ lý cùng bác sĩ đi qua. Triệu Di đã tự chữa thương cho mình trước, vì vậy thương tích nặng nề nhất chính là Lục Thù Đồng.

Nhưng Lục Thù Đồng đột nhiên lùi về sau, tránh thoát hai người họ, bước chân lảo đảo vòng qua mọi người, tới trước Hứa Ước.

Không nói gì.

Hứa Ước nhìn con trai nuôi của hắn, bị thương rất nặng, mắt phải giờ đây đỏ chót, hơn nửa người toàn máu.

Lục Thù Đồng trầm mặc nhìn thẳng hắn, đáy mắt chăm chú dị thường.

Dáng dấp này khiến Hứa Ước nhớ tới rất nhiều năm về trước Lục Tân chết rồi, hắn đến Lục gia đón Lục Thù Đồng về nuôi dưỡng. Mà đứa nhỏ 13 tuổi ấy, đứng ở cửa tê liệt nhìn hắn.

Nghĩ như thế, hắn thở dài, thả mềm giọng, hỏi: "Làm sao vậy?"

"Đau."

"Đau liền để bác sĩ giúp cậu xem một chút, chờ vết thương chữa khỏi sẽ hết đau" Hứa Ước chậm rãi nói, chính mình cũng chẳng phát hiện lời này mới nghe qua thực giống như đang hống một tiểu hài tử làm nũng không nghe lời.

"Không muốn....."

Lục Thù Đồng bước lên, ngồi xổm xuống ôm chân Hứa Ước. Tâm tình bất chợt mất khống chế, y nâng cằm: "Đau quá..... Hứa Ước, em đau quá....."

"..." Hứa Ước nhìn con trai nuôi nằm nhoài trên đùi mình. Mấy giây sau mới nói với bác sĩ đứng cách đó không xa: "Kéo, băng gạc, lấy tới cho ta" Lại dừng một chút, "Thuốc giảm đau cũng cầm vài miếng đi."

"..."

Bác sĩ chưa từng thấy Lục Thù Đồng, cũng chẳng biết chuyện giữa ông chủ và con trai nuôi, nhất thời ngốc tại chỗ không phản ứng kịp, bị trợ lý dùng cùi chỏ huých vài cái mới giật mình, vội vàng mở hòm chữa bệnh, đưa cho ông chủ vật hắn cần.

"Đứng lên" Hứa Ước vỗ vỗ vai Lục Thù Đồng, ngón tay lơ đãng chạm phải cổ y, gặp nhiệt độ cao kinh khủng, thấp giọng hỏi, "Phát sốt? Đàm Hồng Diệu đưa các ngươi hòm trị liệu, tại sao vô dụng?"

"Em không muốn những kẻ khác" Lục Thù Đồng chôn mặt nơi đũng quần hắn, nỉ non, "Em chỉ tiếp thu đồ vật của ngài."

"..." Đây là cái lời nói ám muội gì. Hứa Ước hít sâu: "Đứng lên hay không?"

"Em không khí lực" Lục Thù Đồng nhấc đầu.

"Vậy ta bảo trợ lý nâng cậu."

"Đừng" Lục Thù Đồng chán nản thoả hiệp, "... Em đứng."

"Ngồi trên ghế, chờ thủ tục xong xuôi liền đi."

"Về sòng bạc sao?"

"Không về đó thì về đâu? Phòng khám đã bị nổ, những phòng trống khác người có thể ở à?" Hứa Ước cố ý nói.

Lục Thù Đồng nhếch miệng, ngọn lửa vui vẻ nơi tròng mắt tựa hồ bất diệt. Y "ừm" một tiếng, lại duỗi tay muốn sờ mó Hứa lão bản.

Hứa Ước đẩy y, đuổi người: "Mau qua kia ngồi."

Lục Thù Đồng ngoan ngãn đáp: "Được."

Trừ bác sĩ, luật sư và mấy vị cảnh sát bị kinh diễm, mắt thấy toàn bộ quá trình làm cho tâm tình Triệu Di cùng trợ lý diễn biến phức tạp: một mặt vì cảm tình Lục Thù Đồng thật vất vả khổ tận cam lai đã có chút tiến triển mà hài lòng, một mặt không nghĩ thì ra hình thức ở chung của hai người họ lại như thế.....

Chẳng biết nên nói thế nào.

Đàm Hồng Diệu cúi đầu không nói gì, an tĩnh đứng một góc.

***

Lưu Dĩ Nam là một người đàn ông trung niên mập mạp, khuôn mặt chữ điền, da dẻ hơi đen, một thân Âu phục đúng quy củ.

Vừa thấy đám người Hứa Ước trong đại sảnh, gã lập tức chạy sang, vô cùng lễ phép chào hỏi: "Hứa lão bản khoẻ."

"Ừ, bảo vài lời với cấp dưới của anh, ta muốn đem Lục Thù Đồng đi" Hứa Ước lạnh nhạt. Hắn đã đợi ở đây 15 phút, làm thủ tục ít nhất cũng mất tròn 20 phút. Hứa Ước trong lòng thở dài, chẳng biết Lục Thù Đồng chống đỡ nổi hết lúc đó hay chăng. Người nọ quật cường như trâu nước, không chịu tiếp thu trị liệu tại đây.

May sao, gã đàn ông bị Đàm Hồng Diệu xưng là "gối thêu hoa" lại bò lên nổi chức vị phó giám đốc, đích xác Lưu Dĩ Nam nhiên mang bản lĩnh khác người thường. Gã nghe ra ý tứ trong lời nói Hứa Ước, rồi nhìn Đàm Hồng Diệu mặt mày tối sầm bên kia, thì nhất thời rõ ràng cục diện giằng co, nói: "Không sao, thủ tục bảo lãnh thả người cứ để tôi giúp ngài làm. Nếu ngài sốt ruột, có thể liền đưa hai vị kia rời khỏi."

Hứa Ước nhíu mày, lập tức "ừ" một tiếng, nhìn Lục Thù Đồng ngồi cạnh: "Vậy ta mang người đi trước, phải đóng bao nhiêu tiền?"

"Không cần không cần, quan hệ giữa tôi cùng Hứa lão bản thân thiết như vậy, dẫn ai đi còn dùng tiền ư, không có chuyện gì."

"Điều này không hợp quy củ!" Đàm Hồng Diệu mắt thấy đám người Lục Thù Đồng sắp đi, hô lớn.

Lưu Dĩ Nam căn bản chẳng để ý đến hắn, tới cửa khom người, như chó vẫy đuôi tươi cười với Hứa Ước: "Lần này thương tổn người của Hứa lão bản đây thật sai lầm, chắn chắn sẽ không có lần sau. Tôi đảm bảo Long An cục sẽ không ra tay với chúng nữa."

"Lưu Dĩ Nam!" Đàm Hồng Diệu vẫn đứng ở đại sảnh, khắc chế cơn giận đi tới cửa, khó chịu quát: "Anh không biết mình đang nói cái gì. Lục Thù Đồng và Triệu Di trên người cõng mười mấy nhân mạng, bao gồm cả Long An cục. Anh cứ thả chúng đi như vậy?! Trình Diên Huy trở về, anh làm sao hướng y bàn giao?!"

Hắn vừa nói vừa đi về phía trước, tựa hồ muốn đem người một lần nữa nắm lấy.

Lưu Dĩ Nam kéo hắn, lôi tới cạnh mình; ánh mắt chẳng còn hoà ái dễ gần như với Hứa Ước, trái lại mang theo vài phần hung tàn: "Tôi là cục phó giám đốc Long An cục. Đàm Hồng Diệu, đừng làm càn trước mặt tôi."

Lúc hai người tranh luận, Hứa Ước và Lục Thù Đồng đã ra tới cổng Long An cục. Họ chẳng muốn lãng phí thời gian dây dưa cùng Đàm Hồng Diệu nữa. Mà Lưu Dĩ Nam nói không sai, gã là cục phó Long An cục -- quyền lợi xếp đặt tựa kim tự tháp, ai nhiều quyền lực hơn liền nghe người đó.

Mặc kệ đúng sai phải trái.

Đàm Hồng Diệu nhìn chằm chặp hình bóng đám người dần nhỏ đi. Nghĩ đến con gái mình bị tiền dâm hậu sát ở nhà vệ sinh, con rể Chung Phục bị vứt xác đầu đường, mười mấy đồng liêu chết oan ở sòng bạc Davis, vô số đau đớn thê thảm từng cái lướt qua trong đầu. Mấy tuần trước Trình Diên Huy từng hỏi hắn sau khi biết tin dữ nghĩ thế nào, lúc đó..... Đàm Hồng Diệu trả lời cái gì?

Hắn nói hắn muốn kéo mấy trăm tên tội phạm ma tuý chôn cùng, để bọn chúng bồi táng cho tội lỗi chính mình!

Ngăn ngắn vài giây, ánh quang thất sắc nơi đáy mắt vị sĩ quan hơn năm mươi tuổi tích tụ lại, hiện rõ thù hận điên cuồng.

Hắn vụt khỏi Lưu Dĩ Nam, tay phải đưa đến eo cấp tốc rút khẩu súng lục, nhắm ngay Lục Thù Đồng --

"Ầm!"

Trên cây, mấy con chim nhảy lên một cái, tán loạn.

- ----------------------------------------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Xin lỗi