Mấy ngày sau đó Lục Thù Đồng đều đến phòng khám. Bão "san hô" chính thức hạ xuống mặt đất, mưa to gió lớn quét ngang một phương. Ngoài đường, cây cối ngã nghiêng tứ phía, làm cho bệnh nhân muốn chữa trị giảm đi nhiều. Tất cả mọi người đều đóng cửa tự nhốt mình trong nhà, e sợ gặp nguy hiểm.

Triệu Di nhặt về bảng hiệu treo trước cửa phòng khám bị thổi bay, khoá cửa, đi tới phòng trị liệu nhìn người thẫn thờ bên trong: "Làm sao? Bệnh rồi?"

Lục Thù Đồng ngây ngẩn ngồi trên ghế nhìn cô: "Không bệnh."

"Vậy vì sao chạy đến phòng trị liệu?" Triệu Di nói, "Mấy ngày nay gió thổi mạnh, anh không ở sòng bạc, ngốc tại đây làm gì?"

"Hai việc này có quan hệ à?" Lục Thù Đồng hỏi.

"Chẳng liên quan, nhưng khí trời bất ổn như thế, anh không sợ ngài ấy sẽ nóng sốt cảm mạo ư?"

Nhắc đến người này, Lục Thù Đồng liền xụ mặt: "Ngài ấy không cần tôi lo lắng."

Triệu Di tròn mắt đi tới: "Cãi nhau?"

"Không có" Lục Thù Đồng nhíu mày, "Cô nhiều chuyện quá."

"Quan tâm anh chút mà" Triệu Di phản kháng đòi công đạo, "Trước đây yêu thích người ta đến đòi mạng, hận không thể cả ngày dính vào ngài ấy. Tôi rất hiếm thấy anh mất tập trung như thế. Xảy ra chuyện gì, vụ video quản chế ở đường hầm chưa giải quyết được?"

"Không phải."

Triệu Di nhíu mày, thấy y thực sự không muốn trải lòng liền thôi dây dưa, suy nghĩ chốc lát rồi nói: "Tôi yêu rồi."

Lục Thù Đồng quay đầu lại: "Cô từ sáng đến tối bị tôi nô dịch, không phải ở phòng khám thì chính là ra ngoài làm việc, nhàn rỗi ở đâu ra quen biết người đàn ông khác?"

"... Anh cũng biết mình nô dịch tôi" Triệu Di lườm y, "Quen trên internet."

"Có hình chứ?"

"Ầy" Triệu Di đưa di động cho y, cong mắt: "Đẹp đẽ đi."

Lục Thù Đồng tiếp đón xem xét: mặt mày thanh tú, xem ra tuổi tác xấp xỉ Triệu Di, dáng vẻ rất đơn thuần: "Điều tra là ai chưa?"

"Rồi, vô cùng trong sạch" Triệu Di cầm lại điện thoại, "Anh ấy vừa gửi tin nhắn cho tôi, bảo muốn gặp mặt."

Lục Thù Đồng cau mày, nhìn thời tiết qua cửa sổ: "Trời mưa lại sấm chớp, cô muốn ra ngoài?"

"Chẳng phải có xe sao?" Triệu Di không để ý lắm.

Lục Thù Đồng nheo mắt: "Cô thật giống như... không hề có xe."

Triệu Di chẳng vội vã: "Lục thiếu nhiều xe như vậy, cho tôi mượn một chiếc rửa động cơ đi."

"....."

"Tôi thật vất vả đàm luận luyến ái, anh không thể ngăn cản tôi" Cô gái trẻ đàng hoàng trịnh trọng nài nỉ, "Trước đây toàn bị ép vô số lần nhìn anh cùng Hứa lão bản "show ân ái ", bây giờ nói gì cũng phải đến phiên tôi."

"..." Y và Hứa Ước nơi nào ân ái. Lục Thù Đồng chẳng lên tiếng, nhưng vẫn đi tới sảnh trước, từ trong ngăn kéo lấy ra chùm chìa khoá: "Xe ở phía sau, cô tự lấy đi."

Triệu Di: "Tôi lái nó, vậy lát nữa anh có ra đường không?"

"Chẳng muốn đi đâu cả" Lục Thù Đồng khe khẽ thở dài, ngồi vào hàng ghế sa lông trên hành lang, "Muốn tìm Hứa Ước, nhưng ngài ấy chắc không muốn gặp tôi."

Ngày đó ở trên giường hôn Hứa Ước xong, đối phương cũng chẳng làm gì, sau khi đẩy y ra chỉ nói một câu "Còn lại 14 ngày" liền xoay lưng không để ý y nữa. Lục Thù Đồng nằm đó, nghiêng người nắm lấy góc áo hắn, nhắm chặt mắt dần thiếp đi.

Sáng sớm hôm sau y rời sòng bạc, chẳng chèo kéo ăn điểm tâm với Hứa lão bản, liên tiếp mấy ngày chưa liên lạc lại -- y không chủ động, Hứa Ước tuyệt đối không gọi điện thoại tới.

Triệu Di đứng trước mặt y nhìn một hồi, nói sang chuyện khác: "Lục Ninh cùng Lục Nhân Sâm gần đây thế nào?"

"Đều đi thăm dò Sở Thanh. Nữ nhân này vẫn tính là phối hợp, biết cái gì nên nói, trong thời gian ngắn hẳn không hoài nghi chúng ta."

"Trong thời gian ngắn?"

"Còn ba thượng cấp chưa chết, không phải trong thời gian ngắn thì là gì. Tuỳ tiện giết thêm một sẽ khiến hai kẻ còn lại lần nữa đối với chúng ta nảy sinh nghi ngờ."

Triệu Di đăm chiêu: "Cũng đúng, nhưng Hứa lão bản chẳng phải muốn giết hai người một lần sao. Còn lại Lâm Dịch Hằng kia.... tôi cảm thấy vướng tay vướng chân, Lâm Thu Nghi quá kinh khủng."

Lục Thù Đồng cười nửa miệng: "Vậy mà cô còn đi yêu đương."

Triệu Di tăng cao âm lượng giọng nói: "Sự nghiệp ái tình hai tay đều bắt giữ được hay không."

Cô vô thức nói ra câu này, thậm chí còn mang ý tứ điều hoà bầu khí, nhưng Lục Thù Đồng cõi lòng đầy tâm sự tự động dán tình huống vào chính mình, nghĩ đến hai tuần sau chân chân chính chính "sự nghiệp ái tình hai tay trống rỗng."

"Chừng nào cô xuất phát?" Y hỏi.

"Bốn rưỡi" Triệu Di nhìn góc màn hình điện thoại, "Anh ấy hẹn xem phim."

"Vậy mau đi đi" Lục Thù Đồng xoa xoa mi tâm, "Hiện tại đã sắp bốn giờ, đến trung tâm thành phố bên kia à?"

"Đúng, anh tối nay ở lại phòng khám hả?"

"Ừ."

"Tôi mang chút gì về cho anh ăn nhé."

"Không cần, tôi chẳng phải đứa trẻ ba tuổi không thể tự lo cho mình."

"....." Lo lắng nhìn người mang tâm sự nặng nề, Triệu Di muốn nói thêm nhưng lại thôi. Cô nắm găng tay đến nhà sau hô to, "Vậy cũng tốt, tôi đi đây."

Lục Thù Đồng phất phất tay.

Cửa phòng khám mở ra rồi đóng lại, không gian bên trong ồn ào ngắn ngủi bỗng chốc trở về an tĩnh. Lục Thù Đồng co người trên sô pha, ngẩng đầu đờ đẫn nhìn trần nhà trắng toát.

Thật sự..... rất nhớ ngài ấy.

***

Sòng bạc

Hứa Ước hôm nay không làm việc, đọc sách tại thư phòng. Hắn bảo người kéo tới chiếc ghế sô pha loại nhỏ, ngồi phía trên hững hờ lật trang sách.

Trợ lý không ở cùng hắn. Nếu chẳng cần để ý công sự, đối phương tương đương sở hữu một ngày nghỉ. Tuy rằng anh vẫn ở sòng bạc, nhưng đang làm gì thì Hứa Ước không rõ ràng.

Một canh giờ trôi qua, Hứa Ước cảm thấy buồn ngủ. Nâng sách xem cũng chẳng vô nữa, hắn liền tiện tay thảy xuống sàn nhà, chậm rãi nhắm mắt.

Rất lâu chưa từng thả lỏng như vậy.

Cơn bão sáng nay khiến căn phòng âm u tối tăm, yên tĩnh không hề xuất hiện tiếng động. Hứa Ước thiếp đi đến mức an ổn dị thường.

Ai đó lặng lẽ bước tới, ngồi xổm cạnh hắn, eo thẳng tắp thăm dò qua như muốn hôn hắn, rồi miễn cưỡng dừng lại. Người kia nhặt cuốn sách Hứa lão bản thả xuống, miết lên mép trang giấy đọc dở.

Hứa Ước mở mắt, ngủ một giấc trên ghế sa lông mềm mại giúp thần kinh căng thẳng của hắn thư giãn đôi chút.

Dưới sàn truyền đến thanh âm cực kỳ nhỏ.

Hứa Ước nghi hoặc nhìn sang -- là con trai nuôi của hắn.

Tay Lục Thù Đồng còn cầm sách, vô cùng cẩn thận làm dấu lại tờ sách đang đọc nọ, nhìn Hứa Ước. Đầu óc y vốn luôn đầy ắp những lời biện hộ, biết trước mặt Hứa lão bản nói gì cho phải, nhưng bây giờ qua rất lâu mới dám nói: "Tôi nhớ ngài, vì vậy tới thăm ngài một lát."

"..."

"Ngài không nhận điện thoại, trợ lý bảo ngài đang ở thư phòng" Lục Thù Đồng ôn thanh nói, "Lạnh không, tôi mang thêm áo khoác đến nhé."

"..... Ra ngoài."

"Được" Con trai nuôi hắn đứng lên.

Lúc tới cửa, Lục Thù Đồng dừng lại: "Đứng ngay ngoài cửa được chứ? Tôi chẳng muốn rời xa ngài."

"..."

"Không" Lục Thù Đồng nghĩ nghĩ, quay đầu, "Tôi phải ở cùng ngài."

Y thay đổi chủ ý, lớn mật đi tới. Hứa Ước chẳng ngăn cản, hắn muốn chờ xem tên này muốn làm gì.

Lục Thù Đồng ngồi tại mặt sàn lạnh băng, hai tay quấn lấy hắn. Hình thể rõ ràng lớn hơn Hứa lão bản một vòng, bắp thịt toàn thân cân xứng tinh tráng, thế nhưng ngây ngẩn thể hiện ra bộ dạng mềm nhũn không xương mang ý tứ làm nũng.

"Còn lại hai tuần lễ."

"Có thể cho phép tôi một lần không?"

"Hứa Ước, tôi yêu ngài."

Y nghiêng người qua, tay chống hai bên ông chủ Hứa, vây khốn hắn trong sô pha; cúi đầu, vừa thấp kém lại cường ngạnh hôn lên môi.

- - đây chẳng phải lần thứ nhất cả hai hôn nhau, nhưng lần này Hứa Ước không chống cự như dĩ vãng. Ý thức điểm ấy, hắn đầu tiên sợ hãi, tiếp theo lập tức bất an, so với mấy ngày trước phát hiện xe Lục Thù Đồng bị video quản chế ghi lại còn nghiêm trọng bội phần.

Có cái gì đó từ từ biến hoá.....

Một giây sau, hắn tỉnh rồi.

... Thứ này thế mà lại là giấc mộng.

Hứa Ước ngơ ngẩn vài giây, đem hết thảy mộng mị dị hợm khiến tâm tình trở nên bất thường dằn xuống đáy lòng, cầm lên di động đã đặt trên bàn trà -- có tận mười lăm cuộc gọi nhỡ, tất cả đều do Lý Tuân Ngọc. Hắn vừa muốn gọi lại thì đột nhiên có cuộc trò chuyện truyền tới -- là của con trai nuôi hắn.

Do dự hồi lâu, Hứa Ước ấn phím trả lời: "..... Chuyện gì?"

Bên kia Lục Thù Đồng tựa hồ không ngờ hắn sẽ nhận cuộc gọi nhanh như thế, mờ mịt mở miệng: "Tôi..... có chút nhớ ngài..... Hứa Ước, ngài đang làm gì?"

"Đọc sách ở thư phòng" Ông chủ Hứa nhìn quyển sách bị vứt trên sàn, nhặt lên tuỳ ý lật qua lật lại: "Người truy tìm dấu vết, xem qua chưa?"

"Vẫn chưa....."

"Ừ" Hắn thuận miệng đáp. Cả hai không lý do trở nên trầm mặc khiến Lục Thù Đồng hoang mang. Hứa Ước bình thường cùng y ở chung đều giương cung bạt kiếm, chưa nói vài câu liền ầm ĩ. Ngày hôm nay thái độ lại ôn hoà như thế -- khác biệt. Bọn họ chừng mấy ngày chẳng liên lạc, đêm đó Lục Thù Đồng lại "đại nghịch bất đạo" ép trên người hắn bộc bạch những câu nói kia.

"Hứa Ước..... Chúng ta đã thật nhiều ngày chưa gặp mặt" Ngàn vạn câu chữ bốc lên từ đáy lòng Lục Thù Đồng, cuối cùng chỉ cẩn thận truyền ra từng li từng tí.

"Thì sao?"

"Tôi.... đêm nay trở lại sòng bạc, cùng ngài ăn tối được hay chăng?" Lục Thù Đồng xiết chặt điện thoại, đứng tại sô pha phòng khám, nói.

Hứa Ước nghe ra căng thẳng trong lời nói đối phương. Hắn đoán được đứa con nuôi mấy hôm nay không tìm hắn là bởi vì cảm thấy đêm ấy ở trong phòng nói quá mức, sợ hắn càng tức giận mới lựa chọn "rời đi". Nghĩ tới đây, Hứa Ước không báo trước hắng giọng, hiếm thấy nhả lời vàng ngọc: "Tuỳ cậu."

"Thật... có thật không?" Ánh mắt Lục Thù Đồng sáng rực, "Tôi muốn uống canh cá, bảo đầu bếp làm được chăng?"

"Có thể" Hứa Ước làm bộ cao giọng, "Cậu biết ta đại khác lúc nào ăn cơm chứ?"

"Biết, tôi biết!" Lục Thù Đồng giống như lo hắn đổi ý, mừng rỡ đan xen ôn nhu đáp, "Hứa Ước, tôi rất vui vẻ..... Tôi... còn tưởng rằng ngài đang tức giận."

"Vẫn còn" Hứa lão bản hừ một tiếng trả lời, "Bất quá cậu cũng chẳng phải lần đầu tiên như vậy". Lần này còn sợ mình tức giận, ngoan ngoãn chạy về phòng khám tận mấy ngày - Hứa Ước buồn cười nghĩ ngợi.

"Vậy tôi lát nữa trở về... bồi tội với ngài nhé" Lục Thù Đồng ngập ngừng nói.

"..... Là cậu muốn thế" Tình cảm quái dị trong Hứa Ước lại xuất hiện.

Nói xong, Hứa Ước cũng không trao đổi thêm gì với Lục Thù Đồng. Lúc lâu sau, hắn nhớ tới Lý Tuân Ngọc trông thực gấp gáp gọi cho bản thân thì nhấc máy gọi lại, nhưng chẳng ai tiếp đón. Hứa Ước đợi rất lâu, mãi tận khi di động bị tự chuyển sang chế độ hộp thư thoại mới cắt đứt.