Editor: Trà Đá.

Trương Ba ôn hòa nhìn Tô Dịch, hơi không hiểu nói: “Đúng! Mỗi lần vào lớp đều ngồi ở dãy ghế đầu tiên.”

Ánh mắt sắc bén của Tô Dịch xẹt qua khuôn mặt Mục Tiểu Tuệ, sau đó quay đầu lại nói với Trương Ba: “Em ấy cũng ngồi dãy ghế đầu tiên ở trong tiết học của tôi.” Dãy đầu tiên từ dưới đếm lên.

Mục Tiểu Tuệ hơi lúng túng, cô thật sự là oan uổng! Ô Thiến Hàm mới là người muốn ngồi dãy ghế đầu, rồi chuyện hăng hái xung phong còn oan uổng hơn nữa. Trương Ba muốn sinh viên tự do phát biểu ý kiến, trong lớp chỉ có mười mấy hai mười người, phân nhóm thì mỗi người đều được phát biểu!

Nhưng chuyện gì xảy ra với Tô Dịch vậy? Cô ngồi dãy thứ nhất lúc nào chứ? Thật là nói láo trắng trợn mà.

Trương Ba hỏi cô: “Em muốn ăn món gì?”

Đôi môi cô ngọa nguậy còn chưa mở miệng thì đã nghe thấy Tô Dịch nói: “Thầy xem tướng tá của em ấy cũng không phải dạng kén ăn gì, trong khay có một phần trứng xào cà chua, một phần cá nấu cải chua.”

Mục Tiểu Tuệ trợn mắt trừng trừng, cái gì mà nhìn tướng tá cũng biết không kén ăn? Cô còn chưa tới 100 cân, mập chỗ nào? Tô Dịch đứng dậy đi về phía quầy, để cô ở lại đang nổi trận lôi đình trừng không khí, cuối cùng cô nghe Trương Ba nói: “Giáo sư Tô khi dạy học thì như thế nào?”

Cô sững sờ, lúng ta lúng túng trả lời: “Như thế nào là sao ạ?”

Nụ cười bên môi Trương Ba vẫn yếu ớt, anh ta nói: “Em có cảm thấy thầy ấy giống một vị giáo sư hay không?”

Cô lắc đầu mãnh liệt: “Không giống không giống, tuyệt đối không giống.” Làm gì có giáo sư nào mà miệng mồm khiến người khác chán ghét chứ, nếu không phải tâm lý cô vững vàng, thì có thể đã đến thư viện nhảy lầu rồi.

Người đó chính xác là đóa hoa độc hại của tổ quốc.

“Vậy em làm cán bộ môn thì ráng sức giúp đỡ thầy ấy một chút, nếu không bởi vì thầy thì thấy ấy không đến trường dạy học đâu, hai ngày nữa thầy sẽ mang chương trình học qua, chỗ nào không được, thì em và các bạn giải thích một chút, linh hoạt một chút.”

Cô sợ hãi trợn tròn hai mắt: “A? Giáo sư Tô sẽ dạy môn thương mại quốc tế?”

Trương Ba gật gât đầu nói: “Bắt đầu cuối tuần này thầy xin nghỉ một tháng, muốn giáo sư Tô dạy thay. Bạn đầu thầy ấy chỉ dạy thay môn thương mại quốc tế, nhưng cũng vừa vặn giáo sư môn thống kê nghỉ phép, nên thầy ấy nhận dạy thay lớp đó luôn.”

Cô rùng mình một cái, lúc này mới đầu tháng mười một mà sao cô lại có cảm giác giá rét lạ thường!

Trương Ba nói tốt cho Tô Dịch: “Hôm nay là lần đầu tiên thầy ấy đứng trên bục giảng, khó tránh khỏi phạm sai lầm, các em cũng cần phải khoan dung nhiều hơn. Mặc dù ngoài miệng thì thầy ấy không bỏ qua cho bất cứ ai, nhưng trong tâm lại rất tốt, tiếp xúc thời gian dài em sẽ thích thầy ấy thôi.”

Thich lão giáo sư đó? Nhảm nhí!

Nhiệt huyết cô sôi trào xắn tay áo chuẩn bị nói ra hình tượng Tô Dịch trong lòng mình ra, sau đó sẽ khóc lóc kể lể nỗi nhục cô gặp phải, cuối cùng sẽ ôm chân Trương Ba mà hét lớn thầy bị gạt, thật ra thì lão giáo sư kia chỉ là sói đội lốt cừu non thôi.

Nhưng ông trời vĩnh viễn không để cho người ta được toại nguyện, cô còn chưa mở miệng thì đã thấy Tô Dịch ở đằng xa đang đi về phía này!

“Hai người đang trò chuyện gì vậy? Nhìn có vẻ thú vị quá.” Tô Dịch đặt ly nước trước mặt cô, rồi giải thích: “Bên kia không có ống hút, uống tạm vậy đi.”

Đây là Tô Dịch cô biết sao? Được rồi, thật ra thì bọn họ cũng mới biết nhau thôi.

Trương Ba vội vàng tiếp lời: “Bạn học Mục Tiểu Tuệ nói em ấy rất sùng bái thầy!”

“Khụ khụ khụ…. Khụ khụ…………..” Cô đang uống nước, nhìn chằm chằm Trương Ba không thể tin được, sặc đến nước mắt chảy ròng.

Khóe môi Tô Dịch cười càng sâu, ngón tay thon dài lấy khăn giấy đưa cho cô rồi nói: “Bạn học Mục, mặc dù đây là sự thật, nhưng em không cần đụng ai cũng nói ra, lỡ như thời gian làm em đổi ý thì sao.”

Cô muốn chết quá, gặp phải người tự yêu chính mình như vậy sao? Thật đúng là chưa từng thấy, mà Tô Dịch cũng chẳng phải là siêu sao gì?

Xưa đến giờ cô chưa bao giờ ăn một bữa cơm bị hành hạ đến như vậy, nhưng cô thành công biến bi phẫn sang thức ăn, quét sạch thức ăn. Cô thỏa mãn sờ bụng một cái rồi ngẩng đầu lên chỉ thấy còn lại một mình Tô Dịch, a, Trương Ba đâu?

Tô Dịch cười khúc khích quan sát cô, giống như đã hiểu ra suy nghĩ của cô: “Em vùi đầu vào ăn điên cuồng đến nỗi không biết thầy ấy đã đi rồi sao.”

Cô chùi chùi khóe môi còn dính dầu mỡ, “A” một tiếng rồi kết thúc.

Buổi chiều thứ năm không có tiết học, bởi vì giáo sư đi họp, cho nên cô cũng không gấp gáp, nhưng cô có cảm giác ở chung một chỗ với Tô Dịch phải kìm nén đến sợ, cái loại muốn đánh nhưng không thể đánh được, cực kỳ nhột, giống như con mèo không ngừng dụi dụi ở trong lòng mình.

“Bạn học Mục, thầy vừa phát hiện ra một vấn đề rất nghiêm trọng.”

Cô chờ nửa ngày cũng không thấy đoạn sau, nên đành hỏi: “Chuyện gì ạ?”

“Tôi quên mang ví tiền.”

“Phụt.” Mục Tiểu Tuệ thiếu chút nữa là phun ngụm nước lên mặt anh, sau đó cũng không bình tĩnh, vội hỏi: “Nguyên một bàn này hết bao nhiêu tiền?”

“98.”

Cô sờ sờ cái phiếu ăn trong túi, hỏi: “Thầy có một đồng trong người chứ? Phiếu ăn của em chỉ có 97 đồng.”

Tô Dịch xách cái cặp đứng lên, nở nụ cười nồng đậm: “Em thật đáng yêu, tôi không mang tiền, nhưng mà tôi có mang theo thẻ mà.”

Mục Tiểu Tuệ đi theo phía sau anh xuống lầu, hai tay nắm chặt thành quyền, cô muốn một ngày nào đó cô sẽ in quả đấm lên trên mặt anh.

Tô Dịch đột nhiên quay lại thấy diện mạo cô dữ tợn, không thèm để ý nói: “Bạn học Mục, vào tiết học của tôi em phải lên hàng ghế đầu tiên ngồi.”

“Sao?”

Anh giải thích tỉ mỉ: “Bắt đầu từ tiết sau, lúc tôi vào lớp phải thấy em ngồi ở dãy ghế đầu tiên đó.” Anh nói xong xoay người, vung vung ống tay áo, để lại cô ngây ngốc đứng đó.

Mục Tiểu Tuệ bực mình, đây là chuyện gì? Bề ngoài thì sáng sủa mà lại khoe khoang khoác lác, rồi cô phải mang vạ, tại sao! Tại sao!

Hừ, cứ không ngồi hàng ghế đầu, xem giáo sư cặn bã có thể làm gì đây?

Mục Tiểu Tuệ chờ Tô Dịch đi xong mới đột nhiên nhớ lại lời Trương Ba nói lúc nãy: lần đầu đi dạy học?