“ Tô tiểu thư, tôi là Minh Cung”, aaaaa, Tô Tố nhấc điện thoại lên, để ra xa khỏi tai, tôi không nghe thấy, không nghe thấy gì hết, sóng ở đây quá yếu.

“Tô-tiểu—-”

“Xin lỗi, tôi-không-nghe-rõ, tín hiệu không tốt lắm…” bộp, Tô Tố dập điện thoại xuống. Mùa xuân hoa sẽ nở, nhưng nụ hoa này thì tuyệt đối không thể nở. Lúc cô quay người lại phát hiện ra sếp tổng đang say sưa vui vẻ nghe ngóng.

“Tô Tố, đội ngũ xem mắt của cô quả thật mạnh mẽ, không tệ, không tệ.”

Tô Tố đen mặt, sếp à, nhìn trộm cũng không cần phải như thế chứ, làm ơn kĩ xảo chuyên nghiệp chút có được không?

“Còn nữa, trong giờ làm không được nói chuyện yêu đương” nhiều chuyện là vô tội, sếp đương nhiên là có lý rồi.

= =|||, nói nhỏ, về sau nhất định phải nói nhỏ đi mới được.

“Cô Tô, có người tìm cô.”

Hả? Trong lúc làm việc, ai dám tìm cô chứ? Đôi mắt Tô Tố trừng giống như chuông đồng, trừ tiền lương thì ai chịu trách nhiệm đây????

“Cô Tô, là tôi, tôi thực sự có việc gấp.” Lại là tên Minh Cung.

“Hả, anh tại sao lại biết được nơi làm việc của tôi?”

“Tôi hỏi Thúy Ti, cô ấy nói cho tôi, tôi thật sự có việc cần tìm cô.”

Mẹ nó, hay cho một Thúy Ti, dám tiết lộ nơi làm việc của bà cô nội đây. Tô Tố bộc phát tức giận, tạch tạch tạch, gõ ra một chuỗi số điện thoại.

“Cậu quá hấp tấp rồi đó, dám tiết lộ nơi làm việc của tớ hả?”

Điện thoại truyền đến một tiếng hét chói tai “Tớ nghe không rõ, nghe không rõ, tín hiệu không tốt, tớ dập máy đây” tút tút tút một tràng âm thanh báo máy bận.

Tô Tố hoàn toàn hóa đá.

Đồng chí Minh Cung gật gù “Tô tiểu thư, hai ngày nay tín hiệu điện thoại quả thật không tốt, lúc nãy tôi gọi cho cô cũng như vậy.”

“Sếp à, tôi muốn xin nghỉ.”

“Đi làm việc gì?”

“Giải quyết vấn đề cá nhân” Tô Tố ánh mắt sáng rực, có thể đốt cháy cả một thế giới nhỏ.

“Phê chuẩn, tôi đi cùng cô.”

Hả, lại tiếp tục tiếp sức nữa sao? Tô Tố liếc nhìn Boss, khóc không ra nước mắt.