Cúp máy xong cô lật đật chạy đi thay đồ. Cô mặc chiếc váy cổ vuông ôm sát body đen loang. Tóc được xõa xuống phần đuôi tóc được uốn nhẹ.

Chuẩn bị xong xuôi cô định đi ra ngoài thì quên điện thoại nên quay lại bàn lấy.

"Đưa cậu chủ về phòng nhanh lên."

"Thiếu gia sao vậy?"

"Đừng...để Y Na...gặp tôi."

"Nhanh lên có nghe không hả, mau đưa vào phòng."

Nghe thấy tiếng ồn ào ở dưới đó cô tò mò. Có chuyện gì vậy, sao mà có vẻ nghiêm trọng. Chắc là anh ta về. Mở cửa he hé thì thấy người của anh đem anh đi về phòng, cô ra ngoài xem sao.

"Thiếu phu nhân, cô định đi đâu sao?"

Bất ngờ Yến Vương đứng sau lưng cô, làm cô giật mình. Âu Dương Hàn Thiên có hai người trợ lý, một người là Trần Hiệp còn người đang đứng sau cô là Yến Vương.

"Không tôi chuẩn bị đi chơi với anh trai. Mà có chuyện gì xảy ra vậy?

"Không có gì đâu, xin thiếu phu nhân đừng quan tâm."

"Hình như anh ấy bị gì phải không?"

"Lão đại ổn không sao đâu ạ, ngài ấy chỉ là vừa đi bàn công việc về mệt nên mới nghỉ ngơi thôi ạ."

Lão đại? Đây chẳng phẳng là trong giới hắc đạo sao? Không thể ngờ được, giống trên truyền hình vậy chứ.

"Vậy à."

Cô vẫn nghi ngờ, có vẻ như Yến Vương muốn giấu cô chuyện gì đó, không cho cô biết, nhưng cô vẫn cứng đầu muốn biết, thứ càng không muốn biết cô càng muốn biết bởi vì cái tính hay tò mò vẫn không bao giờ bỏ được.

"Tôi muốn thăm anh ấy, xem chồng yêu-dấu thế nào."

"Thiếu phu nhân không được đâu ạ. Ngài ấy chắc hẳn đã ngủ cô không nên làm phiền ngài ấy."

"Thế thôi."

Cô rời đi thấy bóng lưng cô khuất đi Nam mới yên tâm sau đó rời đi. Sau khi Yến Vương rời khỏi biệt thự cô chạy vào.

"Không cho tôi biết tôi vẫn muốn biết."

Bước lên lầu sau đó đi đến phòng anh, đứng trước cửa phòng anh cô khẽ đẩy cửa đi vào, trong phòng rất tối cô không thể thấy gì kể cả cả anh. Bất ngờ có ai đó kéo cô vào trong cửa thì đóng lại.

"Hàn Thiên!"

Anh ôm cô từ phía sau, biết là anh nhưng anh có vẻ lạ không giống như mấy ngày thường, cơ thể anh đột nhiên nóng lên hơi thở thì có vẻ gấp gáp.

"Vô đây làm gì?"

"Tôi muốn xem anh thế nào. Trông anh có vẻ không ổn lắm."

Hít hương thơm quen thuộc từ cô khẽ cắn vành tai của cô.

"Lẽ ra... Em không nên vào đây!"

"Là s..."

Chưa kịp nói hết câu thì cô đã bị anh đẩy xuống giường. Còn chưa kịp định hình thì hắn đã nhảy lên giường khóa cô vào lòng.

"Anh muốn làm gì? Âu Dương Hàn Thiên?"

Thấy anh lúc này không khác với 1 con sói đói như muốn ăn tươi nuốt sống mình cô hơi sợ hãi.

"Làm gì đương nhiên em biết. Tôi nói rồi lẽ ra em không nên vào đây."

"Anh không được làm gì tôi. Không được động vào tôi. Chẳng phải anh nói sẽ không làm gì tôi hay sao."

Bây giờ cô đang trong trạng thái sợ hãi, run rẩy còn hơn là lần đầu cầm dao kéo trong phòng mổ.

"Phải đúng là tôi có nói như vậy nhưng tôi cũng có nói. Tôi sẽ không kiềm chế bản thân mình lại được khi em quyến rũ tôi."

Anh càng ngày càng áp mặt lại gần mặt cô, bốn mắt nhìn nhau, ánh trăng chiếu vào cửa sổ soi thẳng vào mặt anh lúc này nhìn anh lúc này thật đẹp, vẻ đẹp này không khiến các cô gái khác điên đảo nhìn anh.

"Là em quyến rũ tôi trước."

Cúi người ngậm lấy đôi môi anh đào kia mà hôn ngấu nghiến. Nụ hôn quyến rũ dần trở nên mạnh bạo. Anh đưa chiếc lưỡi của mình vào khoang miệng của cô, rút hết dịch ngọt. Cô khó chịu dùng tay đánh vào ngực anh ý muốn anh dừng lại. Anh nắm lấy 2 cánh tay của cô giữ chặt lên đầu giường.

Cô không thở được rất khó chịu, thấy cô không thở được anh mới luyến tiếc rời đôi môi cô ra. Cô thở hổn hển, anh vẫn không dừng, chuyển xuống cổ và quai xương hàm mà hôn, tay kéo dây khóa áo sau lưng cô xuống, sau đó cho tay lần mò vào trong váy cô.

"Dừng lại."

Phía dưới phòng khách, Y Dương Triết đi vào trong.

"Cái con bé này thật là..."

"Thiếu gia cậu tìm thiếu phu nhân sao?" Quản gia Kha bước ra tiếp đón.

"À phải, tôi đến tìm con bé, con bé đâu rồi?"

"Thiếu phu nhân đang trong phòng ạ."

Y Dương Triết gật đầu định đi thì có giọng nói từ đằng sau.

"Y thiếu gia."

"Cậu là người của Âu Dương Hàn Thiên?"

"Phải, anh tới tìm thiếu phu nhân sao?"

"Ừm."

"Xin lỗi nhưng thiếu phu nhân không có ở đây. Cô ấy đã ra ngoài rồi."

"Ra ngoài? Chính ông ấy đã nói Y Na đang trên phòng kia mà."

"Chính mắt tôi thấy thiếu phu nhân ra ngoài sau đó tôi cũng ra ngoài theo."

"Việc này là sao? Rốt cuộc con bé đã ra ngoài hay đang ở trong phòng."

"Ông nói đi. Quản gia Kha."

"Chuyện là tôi có thấy thiếu phu nhân ra ngoài sau đó Yến thiếu cũng có ra ngoài theo, sau khi cậu ấy ra ngoài 3 phút sau thì thiếu phu nhân quay trở về lại còn chạy 1 mạch lên lầu."

"Thôi rồi lão đại."

Yến Vương hối hả chạy lên lầu, Y Dương Triết cũng chạy nhanh theo.

"Hàn Thiên!" Đứng trước cửa phòng của anh.

"Lão đại à ngài không sao chứ? Lão đại."

"Na Na em có trong đó không. Có nghe anh nói không hả?"

Y Dương Triết gõ cửa mãi thì giọng của cô vang lên: "Anh hai..."

Y Dương Triết mở cửa nhưng không được cửa đã bị khóa. Yến Vương vội đạp cửa, cánh cửa bị đạp mở ra. Trên giường hiện giờ cô đang ngồi khóc, phần trên của bộ váy đã bị anh xé toạt ra chỉ còn lại chiếc áo ngực ở trên. Anh vẫn đang điên cuồng mà chiếm đoạt cô.

Tay của cô bầm tím do anh giữ chặt trên đầu giường. Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt Y Dương Triết không ngừng nóng giận đi tới thật nhanh nắm lấy cổ áo của anh mà lôi anh ra đấm 1 phát thật mạnh lên mặt khiến anh té xuống đất mép miệng thì ứa máu. Yến Vương chạy tới đỡ anh lên.

"Y thiếu gia xin cậu bình tĩnh lại!"

"Cậu im đi!"

Vẫn còn tức giận định đi tới đánh anh thêm như cô vẫn khóc và cất tiếng.

"Anh...hai...dừng lại đi..."

Y Dương Triết nghe cô nói thế cũng bình tĩnh lại, Y Dương Triết đi tới cởi bỏ chiếc áo khoác của mình ra và khoác lên người cô.

"Em muốn về nhà."

"Được anh đưa em về."

Đứng dậy dìu cô đi, đi ngang qua anh cô vẫn còn chút sợ. Cô áp mặt mình vào người Y Dương Triết, ôm chặt lấy Y Dương Triết. Sau khi cô và Y Dương Triết đi anh cũng đã không sao nữa, thuốc đã hết tác dụng.