Lúc này, Chu Tử Hạ đang phân tâm suy nghĩ nên khi nghe tiếng Uyển Nhi gọi làm Chu Tử Hạ giật cả mình. Uyển Nhi thắt mắc hỏi anh.
"Anh quen người đó sao?"
"Không. Tôi không quen anh ta!" Chu Tử Hạ lắc đầu, anh nghĩ một lúc sau đó nhìn Uyển Nhi: "Bác sĩ Y có quan hệ gì với người đó vậy?"
Uyển Nhi ngơ ngác, lắc đầu: "Em cũng không biết. Vừa nãy, anh ta có tới tìm giáo sư Y rồi nói gì đó, em không biết chi tiết."
"Vậy sao?" Chu Tử Hạ cau mày, lẩm bẩm. Anh gật đầu với Uyển Nhi:" Cô đem bản hồ sơ này tới phòng chụp X-Quang giúp tôi. Một lát tôi sẽ tới đó sau."
Chu Tử Hạ đưa bản hồ sơ trên tay mình cho Uyển Nhi.
Nhận lấy bản hồ sơ, Uyển Nhi lập tức rời đi.
Chu Tử Hạ chỉ mới trở về nước, viện trưởng bệnh viện có đề nghị với anh, cho phép anh nghỉ ngơi vài hôm rồi hẳn đi làm. Nhưng anh lại từ chối, viện trưởng cũng không cách nào ngăn cản nên đành gật đầu đồng ý.
----------
Phòng chụp X-Quang
Chu Tử Hạ bước tới phòng chụp X-Quang, cậu ngồi xuống chiếc ghế, ánh mắt chăm chú dán lên người Y Na, đột nhiên anh mỉm cười, anh cũng không biết cảm xúc lúc này của mình thế nào nữa.
Y Na khoanh tay nhìn vào bản chụp X-Quang được treo lên màn ảnh chiếu, cô xoay người nhìn bác sĩ Minh và Chu Tử Hạ: "Hai người cảm thấy thế nào?"
Sau khi quan sát được một hồi, Chu Tử Hạ đứng lên đi tới gần màn ảnh chiếu tay chỉ chỉ lên bản chụp X-Quang.
"Bệnh nhân này có một khối u tên u nguyên bào tủy, khối u này được hình thành ở thùy nhộng tiểu não và não thất thứ tư thường hay gây đau nửa đầu, buồn nôn kể cả rối loạn loại vận động."
"Đúng thế, bệnh nhân này trước khi được đưa đến đây, có lần ngất đi, tư thế đi loạn choạng, người nghiêng về một phía." Bác sĩ Minh gật đầu, cầm lấy tập hồ sơ của người bệnh nhân rồi nhìn mọi người thông báo.
Y Na gật đầu: "Trước tiên phải tiến hành một ca mổ để cắt bỏ khối u rồi sau đó sẽ xạ trị và điều trị bằng thuốc." Cô quay sang nhìn Chu Tử Hạ: "Bác sĩ Chu! Tôi thấy anh rất nhanh hiểu về tình trạng này hay là anh nhận ca này đi!"
Chu Tử Hạ gật đầu mỉm cười: "Tôi cũng có ý định đó."
----------
Trong phòng phẫu thuật, Chu Tử Hạ bắt đầu tiến trình ca mổ, cử chỉ vô cùng nhanh nhẹn, đôi khi vài động tác còn nhanh hơn cả cô. Đứng trên ban công của phòng phẫu thuật, Y Na chăm chú nhìn từng cử chỉ, hành động của anh qua tấm kính trong suốt, cô mím môi đánh giá năng lực của anh theo hướng rất tích cực.
Ca mổ lần này của Chu Tử Hạ đảm nhiệm, bệnh nhân là một đứa trẻ nên họp sọ khá nhỏ, việc cắt bỏ khối u khá là phức tạp, nhưng anh đã hoàn thiện nó khá là nhanh chóng.
Sau khi thay đổi đồng phục, Chu Tử Hạ cùng Uyển Nhi đi tới hành lang trước sảnh.
Nhìn thấy Y Na, Uyển Nhi chạy tới bên cô, cất tiếng gọi: "Giáo sư Y!"
"Ừm..." Y Na mỉm cười, gật đầu: "Chuyện gì vậy?"
"Chúng tôi tính chuẩn bị đi ăn ở dưới canteen. Giáo sư đi cùng không?"
"Không, tôi không đói nên mọi người đi đi!"
Chu Tử Hạ thấy thế liền lên tiếng: "Hay là cô đi cùng mọi người đi, dù sao tôi cũng là thành viên mới, trưởng khoa Y cũng nên đón tiếp tôi chu đáo chứ?"
Việc này nghe cũng có lý, thế là cô gật đầu cùng Chu Tử Hạ và mọi người đi xuống dưới canteen. Cô đáng ra vẻ mặt thân thiện chung với Chu Tử Hạ. Phải rồi mở đầu tốt đẹp thì càng về sau sẽ hoàn hảo hơn như những thứ sắp đặt.
-------------
Tập đoàn Đăng Kỳ.
Âu Dương Hàn Thiên ngồi trên chiếc ghế làm việc, đang chăm chú xem xét lại một sấp tài liệu đặt trên bàn thì nghe tiếng người mở cửa đi vào.
Anh không cần nhìn lên người đó thì cũng biết là ai, bởi vì trước giờ người được tự do ra vào phòng anh chỉ có mỗi Trần Hiệp.
Trần Hiệp bước tới đặt một bưu kiện màu vàng lên bàn cho anh, Tân Trạch cúi đầu nói: "Âu Dương tổng, đây là những thông tin mà anh cần!"
Gác lại công việc, Âu Dương Hàn Thiên đặt cây bút xuống, cầm lấy bản bưu kiện mà Trần Hiệp đưa, anh lấy ra xem xét rồi gật đầu: "Được rồi, cậu ra ngoài giải quyết nốt công việc còn lại đi."
Trần Hiệp đứng nghiêm, gật đầu rồi liền rời đi.
Âu Dương Hàn Thiên cầm những sấp hình còn lại trong bưu kiện ra, ánh mắt vừa chăm chú vừa suy tư nhìn vào hình ảnh một người trong ảnh, khóe môi mấp máy gọi tên một người con gái: "Y Na!"
Âu Dương Hàn Thiên đặt tấm hình xuống bàn, anh đứng dậy quay người ra sau, tay bỏ túi quần, hướng ánh mắt ra cửa kính ngắm nhìn toàn bộ thành phố xinh tươi như hoa.
Tiếng gõ cửa phòng vang lên.
Một người đàn ông trạc tuổi Trần Hiệp, khuôn mặt vô cảm xúc, cùng khí sắc lạnh lùng bước vào trong.
Anh ta nhìn bóng lưng Âu Dương Hàn Thiên, cúi đầu chào: "Âu Dương thiếu!"
Âu Dương Hàn Thiên không quay lại, ánh mắt vẫn hướng ra ngoài, anh lạnh giọng lên tiếng: "Nói!"
"Phúc tổng đã tự động nhường mảnh đất ở Nhị Lâm lại cho anh."
Âu Dương Hàn Thiên nhếch cười, hài lòng rồi nói tiếp: "Còn mảnh đất bên Úc?"
"Đã được bàn giao, khoảng 3 giờ chiều nay sẽ chính thức vào tay của mình."
"Năm nay bên phía mình có thể dùng những mất đó xây dựng khách sạn, hoặc casino,... đều là những địa điểm tốt cả. Nhân cơ hội này chúng ta kiếm được một ít. Cho người chuẩn bị theo những bước đó đi."
"Vâng." Người đàn ông đứng nghiêm, nghe anh nói xong, anh ta liền gật đầu nghe lệnh rồi ra ngoài.
Người nói chuyện với Âu Dương Hàn Thiên vừa rồi là Lục Triết, ngoài Bạch Doanh Thần và Trần Hiệp ra thì Lục Triết cũng chính là một cánh tay đắc lực của anh.