Bãi biển Caribe, đã từng là thiên đường.
Xuất Vân nhớ rõ, bờ cát lãng mạn nơi ấy, con sóng say đắm lòng người; nhớ rõ khi dùng số tiền của một viên chức nhỏ mà mình đã phải khổ cực tích góp rất lâu, cắn răng tham gia vào chuyến lữ hành ngắn ngày tới biển Caribe lần ấy, nhớ rõ một nụ cười nhàn nhạt.
Còn nhớ rõ cái tên đã ép chính bản thân mình phải quên đi suốt hai năm qua.
Cái tên này đại biểu cho ngọt ngào và hạnh phúc, đáng tiếc chính là, cũng đại biểu cho một người không thể phai mờ trong sinh mệnh của Xuất Vân.
—- ◇ ◆ ◇ —-
“Bạn anh đã bị liệt vào danh sách những người mất tích trên hải dương.
Anh là bằng hữu của cậu ấy, có thể theo chúng tôi đến cảnh cục một chuyến, cung cấp chút tư liệu được không?”
“Cần gì tư liệu, tôi biết cậu ấy ở đâu.
”
“Anh biết?”
“Đúng.
” Xuất Vân khe khẽ cười: “Ở biển Caribe.”
Nhân gian có thể có thiên đường?
Có thể có bờ cát lãng mạn, con sóng say lòng người?
Nếu tương ngộ bất quá chỉ là một lần ngẫu nhiên, vậy hủy diệt có phải chỉ là một trò vui đùa?
Là lúc mặt trời lặn, khi tiếng thủy triều bồi hồi bên tai,
Bọn họ đã gặp gỡ, nơi biển Caribe.