Rời xa người gần gũi với mình nhất, cũng có lẽ là để cho người đó càng biết cách quý trọng hơn.

Thần thả lỏng người, trọng lượng cả người anh dồn hết lên người tôi.

Tôi nhẹ nhàng nói: “Thượng đế nhất định sẽ rất vui, vì có một cô bé đáng yêu như em gái anh cùng bầu bạn. Có lẽ bây giờ cô bé đang sống trên một ngôi sao nào đó, nếu anh cười với cô bé, cô bé cũng sẽ rất vui và cười với anh, như vậy tất cả các vì sao trên trời đều sẽ mỉm cười vui vẻ”.

Tôi dừng lại một lát, rồi nói tiếp: “Nhưng nếu anh buồn, em gái anh cũng sẽ buồn, như vậy tất cả các vì sao trên trời cũng vì thế mà buồn theo đấy. Thần, anh phải biết cô bé rất yêu anh. Nếu như có thể quay lại quá khứ, cô bé vẫn sẽ đi vớt máy bay giấy cho anh. Nếu như anh có thể gặp lại cô bé, cái mà cô bé muốn nhìn thấy chính là nụ cười của anh”.

“Hy Nhã...” Thần đau khổ nói. “Anh ước là thà rằng anh...”

Anh không nói tiếp nữa, những nỗi xót xa, đau thương đã làm cổ họng anh nghẹn ứ lại.

Tôi có thể hiểu được tâm trạng của anh, nước mắt không biết từ đâu cứ thế trào ra.

“Thần, em hiểu được nỗi lòng anh. Nhưng sao anh lại không nghĩ ngược lại, anh có thể thay em gái anh tiếp tục sống thật hạnh phúc. Cố gắng sống hạnh phúc hơn, cố gắng sống có ích với tuổi thanh xuân hơn, cố gắng có được càng nhiều hạnh phúc... giống như sau khi mẹ em qua đời, bố luôn thay mẹ quan tâm, chăm sóc cho em, dành cho em một tình yêu gấp đôi.”

Tôi nghĩ đến người mẹ đã ở trên thiên đường, nước mắt lại trào ra, nhưng ngay lập tức tôi đã nghĩ theo một chiều hướng tốt đẹp hơn.

“Có lẽ ở trên thiên đường, em gái anh lại gặp mẹ em, như vậy mẹ em có thể chăm sóc em gái anh đấy. Ha ha...”

Nhìn thấy tôi khóc, Thần vội đứng thẳng dậy, giống như trước đây, vội vàng lấy khăn mùi xoa nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi.

“Hy Nhã, cảm ơn em.”

Cuối cùng, anh đã nở một nụ cười rất tự nhiên.

“Tốt quá rồi, Thần đã cười rồi.” Tôi vui mừng reo lên.

“Ha ha...”

Sau một trận cười to, những nỗi đau buồn cũng rời bỏ chúng tôi mà đi.

Tôi nhìn những màn hình kỳ quặc xung quanh, không hiểu nổi, nên hỏi: “Vừa rồi em đã xem hết quá khứ của anh, thật là kỳ diệu. Thần, thế “Từ trường thời gian” rốt cuộc là thứ gì vậy?”.

Nếu như vừa rồi, màn hình này chiếu những ký ức của Thần, thế thì chắc cũng phải có ký ức của tôi chứ? Còn có cả của bố nữa? Còn cả của Triệt Dã, Hứa Dực... thậm chí là của mẹ nữa chứ?

“Từ trường thời gian thực ra giống như một cục nam châm, cũng có cực dương và cực âm, cực dương thì ở trong não của chúng ta, còn cực âm thì ở đây, lực hấp dẫn giữa chúng thì có thể vượt qua được khoảng cách thời gian và không gian. Bất kể là thời điểm nào, bất kể ở đâu, chỉ cần đó là những ký ức của em, đều có thể bị hút vào đây, cho nên ở đây giống như một kho dữ liêu về ký ức.” Thần giải đáp những thắc mắc của tôi.

Tôi vừa nghe vừa thở dài.

“Thật là kỳ diệu! Thế vừa rồi anh xem ký ức của ai vậy?”

Nét mặt của Cố Hạo Thần đột nhiên thay đổi, anh lắc đầu không chịu nói gì hết.

Nhưng tôi có thể ngầm đoán được, có lẽ anh ấy đã xem ký ức của em gái mình, vì có quá nhiều nỗi nhớ nhung đè nén trong lòng, vì thế không thể chờ đợi được nữa nên đã xem quá khứ của em gái.

Hoặc... anh ấy muốn biết, trong ký ức, em gái có oán giận anh ấy không.

Tôi không hỏi thêm nữa, nhưng cảm thấy vô cùng thích thú với thứ gọi là từ trường thời gian này.

“Thần, anh có biết ký ức của bố em ở đâu không? Em muốn xem ký ức của bố Triệt Dã, Hứa Dực, và cả... mẹ em nữa.” Khi tôi đang định đi tìm, Cố Hạo Thần đã kéo tôi lại, lắc lắc đầu.

“Sao vậy?” Tôi không hiểu ý của anh.

“Mỗi lần chỉ được xem của một người thôi.”

“Hả?” Mỗi lần chỉ được xem của một người? Tôi thần người.

“Nhà từ trường thời gian không phải ai cũng tìm thấy được. Em cũng biết, lúc nãy chúng ta đến đây, hai bên đường đều có sương mù mù mịt, nếu em dừng sai chỗ, thì lối vào nhà từ trường thời gian sẽ không xuất hiện. Nhưng sau khi em vào nhà từ trường thời gian, cũng chỉ có thể xem ký ức của một người thôi. “

Như vậy có nghĩa là tôi sẽ không thể xem ký ức của bố và mọi người sao?

Nhưng... ký ức mà trong lòng tôi muốn xem nhất có lẽ là của Triệt Dã. Khi cậu ấy ra đi, tâm trạng cậu ấy thế nào, tôi rất muốn biết điều đó. Bất kể là phải dùng cách gì, tôi đều muốn được gặp Triệt Dã một lần nữa.

Nhìn thấy tôi có vẻ thất vọng, Thần nói: “Hy Nhã, em có muốn cùng anh đi đến một nơi không?”.

Tôi gật đầu.

Trên thế giới này, bất kể đi đâu đều không quan trọng, phải không?

Được gặp Thần là điều hạnh phúc nhất rồi.

Sau khi ra khỏi nhà từ trường thời gian, tôi không kiềm chế được, cố quay đầu lại nhìn, muốn ghi nhớ lối vào của nhà này. Như vậy lần sau tôi lại có thể tìm thấy nhà này, có nghĩa là tôi có thể xem ký ức của mọi người rồi.

Nhưng rất nhanh, lối vào nhà từ trường thời gian đã bị hết làn sương này đến làn sương khác che phủ, dần dần chỉ còn lại một bóng đen lờ mờ.

Còn tôi và Cố Hạo Thần lại len lỏi trong những làn sương mờ mịt nhưng hình như Thần đã biết phương hướng cần đi. Anh rất thông thạo và nắm rõ chỗ nào rẽ trái, chỗ nào rẽ phải. Anh đi nhanh hơn lúc trước, giống như để kịp chuyến xe cuối cùng. Dần dần, tôi phải chạy bước nhỏ mới đuổi kịp anh.

Kỳ lạ thay, chạy một đoạn đường dài như thế đáng lẽ tôi phải thấy mệt, nhưng tôi không cảm thấy mệt mỏi chút nào.

Bỗng nhiên, bên tai tôi lại vang lên tiếng thủy triều.

Ở phía trước, Thần đã dừng lại. Tôi nhìn theo hướng anh đang nhìn, lại thấy bờ biển với màu xanh xám.

Cố Hạo Thần nhìn chăm chú vào đụn cát được đắp trên bãi biển, nhìn ánh mắt anh tôi biết anh đang cố gắng kìm nén nỗi đau thương.

Chăng lẽ anh ấy lại đang tự trách mình sao?

“Anh đã từng ước rất nhiều lần, chỉ cần con bé trở lại, thì bắt anh làm gì anh cũng sẽ làm. Chỉ cần để con bé trở lại, anh sẽ cố gắng hết sức để làm một người anh tốt, sẽ không làm con bé buồn nữa, sẽ luôn quan tâm đến con bé. Anh nhất định sẽ dành thật nhiều thời gian để chơi cùng con bé.”

Anh nói rất chậm, từng câu nói của anh đều chứa đựng một tình cảm rất sâu nặng. Còn ánh mắt anh chỉ chăm chú nhìn vào đụn cát cao cao.

Từ trước tới giờ, tôi chưa bao giờ thấy một Cố Hạo Thần như vậy. Trước đây Thần giống như một siêu nhân có thể giúp tôi giải quyết tất cả mọi vấn đề, bây giờ anh lại giống như một đứa trẻ đang không biết bâu víu vào đâu.

Tôi cảm thấy đau lòng khi thấy Thần như vậy.

“Thần ...” Tôi cố an ủi anh, vừa định nói thì bị cắt ngang.

“Anh thường nằm mơ, mơ thấy em gái khóc ở biển, con bé nói: “Anh ơi, em sợ lắm”, con bé nói: “Anh ơi, sao anh không đến cứu em”. Giấc mơ đó giống như thật, rất thật, rất thật…”

Giọng nói của Cố Hạo Thần hơi khàn, nỗi đau hiện lên trong mắt anh khiến tôi không cầm được nước mắt.

Tôi không nén nổi, tiên lại gần phía anh, nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, hy vọng có thể an ủi và tiếp thêm sức mạnh cho anh.

Bao nhiêu năm nay, anh ấy luôn tự trách mình như vậy sao?

Thần, anh có thể tha thứ cho chính mình được không?

Lúc này Thần lại nhìn về phía đằng sau tôi.

“Thần?” Tôi không kiểm chế được cũng nhìn theo hướng anh nhìn, phát hiện ra anh đang chăm chú nhìn vào đụn cát đó. Đây có phải là đụn cát mà Thần đắp cho em gái không? Tại sao anh lại chăm chú nhìn đụn cát đến như vậy?

“Em có nhìn thấy con bé không?” Thần bỗng cất tiếng hỏi.

“Cái gì?”

“Em gái anh.” Khi nói hai từ “em gái”, nụ cười trên khuôn mặt anh trở nên rạng ngời.

Em gái?

Tôi nghi ngờ quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy một cô bé với mái tóc ngắn ở phía sau đụn cát. Còn có một cô bé nữa, đó là Tiểu Anh. Hình như hai cô bé đã ở đó từ đầu, đang chơi trò trốn tìm.

Trong tầm nhìn của chúng tôi, hình ảnh của hai cô bé cứ rõ dần lên.

Kỳ lạ, Thần nhìn thấy bọn chúng từ lúc nào vậy?

Vì đã trải qua hàng loạt những sự việc khó giải thích, cho nên lần này tôi cũng không lấy làm bất ngờ cho lắm. Nhìn hai cô bé vui vẻ như vậy, đột nhiên tôi cũng rất muốn được vui đùa với chúng.

“Chúng ta cũng chơi đi!” Tôi hồ hởi đưa ra ý kiến với Cố Hạo Thần, nhưng anh lại hơi do dự.

Chắc anh ấy đang lo lắng có thể em gái không muốn chơi cùng mình.

“Yên tâm đi, khi em gái anh ra đi, hai người còn nhỏ như vậy, bây giờ anh thay đổi nhiều rồi, nói không chừng có khi em gái anh còn không nhận ra anh ấy chứ.”

Tôi không để cho anh kịp phân trần, vội vàng kéo tay anh chạy về phía Tiểu Anh.

“Chúng tôi cũng muốn chơi cùng, có được không?”

“Chị Hy Nhã, chị đến thăm em đấy à?” Nhìn thấy tôi, Tiểu Anh liền nở nụ cười vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ. Cô bé vui vẻ chạy lại phía tôi, ôm chặt lấy tôi.

“Tiểu Anh...” Tôi cũng ôm lấy cô bé, vui đến nỗi suýt khóc. Không thể ngờ được rằng tôi còn có thể gặp lại Tiểu Anh.

Còn cô bé kia thì nghiêng đầu nhìn chúng tôi, đôi mắt trong sáng như pha lê, đẹp tuyệt trần. Tuy vẫn còn nhỏ, nhưng cũng có thể nhận ra được các nét trên mặt cô bé cũng có phần hao hao giống Thần.

Sau này lớn lên, nhất định cô bé cũng sẽ là một người dịu dàng giống Thần.

“Em tên là Cố Khả Tinh, anh chị có thể gọi em là Tinh Tinh.” Cô bé còn tự hào nói. “Em có một người anh trai vô cùng tốt bụng, anh ấy tên là Cố Hạo Thần. Chữ cuối cùng trong tên của hai anh em em ghép lại thành chữ “Ngôi sao sớm mai”. Thế nào ạ? Rất đẹp đúng không ạ? Bố mẹ đã từng nói với em, ngay từ đầu bố mẹ đã thông nhất với nhau, sẽ để Tinh Tinh luôn đi bên cạnh, làm người bạn đồng hành cùng anh trai.”

Khả Tinh? Một cái tên thật đẹp.

Nhìn thấy cô bé hồn nhiên, ngây thơ như vậy, trong mắt Thần lấp lánh những giọt nước mắt và cả... nỗi đau.

“Chúng ta chơi trò gì bây giờ?” Tiểu Anh băn khoăn.

Tinh Tinh giơ tay đầu tiên, nói to: “Công an bắt kẻ trộm, em muốn chơi trò công an bắt kẻ trộm”.

Ánh mắt của Thần bỗng tối sầm lại, tôi thoáng xót xa, nhưng có một số việc không thế trốn tránh mãi được, chúng ta cần phải học cách đối mặt với nó.

Vậy thì, để giải tỏa nỗi lòng của Thần, nên bắt đầu từ trò chơi công an bắt kẻ trộm vậy.

Trò chơi đã bắt đầu, tôi và Tiểu Anh một nhóm, đóng vai công an. Còn Thần và Tinh Tinh một nhóm, đóng vai kẻ trộm.

Hai nhóm đều chỉ định lấy đụn cát làm đại bản doanh, nhưng “tên trộm” Tinh Tinh khôn ranh cứ ở lỳ tại đại bản doanh, chỉ có Thần chịu ra bên ngoài đi làm ăn, thế nên tôi và Tiểu Anh chỉ có thể đi bắt Thần.

Nhưng mãi mà chúng tôi vẫn không tóm được anh, vì anh chạy rất nhanh, dường như muốn làm cho tôi kiệt sức, anh cứ vờn trước mặt tôi để tôi phải chạy theo. Thật không thể ngờ được rằng, Thần cũng lại có những lúc ranh ma đến thế.

Tôi đuổi theo anh rất lâu, nhưng vẫn không có kết quả gì, còn Tiểu Anh thì đã bỏ cuộc từ lâu, ngồi nghỉ trên bãi cát.

Chính vào lúc cùng đường, hơi thở thì dồn dập, đột nhiên tôi lại nghĩ ra một phương án khá hay, tôi giả vờ như không còn hơi sức nữa, nên phải đứng một chỗ để nghỉ. Quả nhiên, Tinh Tinh đã mắc lừa bẫy của tôi, đến cục công an để trộm đồ, liền bị tôi tóm ngay tại trận!

Còn Thần thì quá bất ngờ nên không kịp phản ứng gì.

Tôi cất tiếng cười vang.

“Vừa rồi tôi đã giả vờ để đánh lừa mọi người đây. Ha ha.”

Tinh Tinh tuy bị bắt, nhưng vẫn cố vùng vẫy. Cô bé hét to: “Anh, anh cứu em, mau đến cứu em...”.

Anh cứu em?

Những từ nhạy cảm đó vừa vang lên đã khiến tim tôi đập thình thịch, còn Thần thì ngẩn mặt đứng nguyên một chỗ, trong mắt anh ánh lên sự áy náy và xót xa.

Chắc anh đang cảm thấy vô cùng hối hận vì đã không cứu em gái mà để em bị nước biển cuốn đi mất.

Nhưng Thần, việc này không thể trách anh được, xin anh đừng tự trách mình nữa, hãy tự mình bước ra khỏi chiếc lồng giam do anh tự tạo ra, được không?

Bỗng nhiên, trên cả bãi biển, những giọng nói, tiếng cười đuổi bắt không còn nữa, chỉ còn lại tiếng sóng biển rì rào, nặng nề nhưng lại khó mà rời xa nó, dường như nó muốn nuốt chửng tất cả những thứ trên biển.

Sóng biển đập mạnh đến nỗi khiến người ta phải khiếp sợ.

Tiểu Anh kéo kéo vạt áo của tôi, tôi cười đưa ngón tay trỏ lên môi.

“Suỵt!”

Thời khắc yên lặng này nên thuộc về Thần.

“Anh cứu em! Anh, chị đang không chú ý, anh mau đến cứu em đi!” Tinh Tinh nhìn Thần và lại hét to lên, trong mắt cô bé ánh lên sự mong đợi sâu sắc.

Thần nhìn Tinh Tinh, nở một nụ cười ấm áp. Trên khuôn mặt tuân tú điển trai ấy toát lên vẻ can đảm. Tôi bỗng cảm thấy thật nhẹ nhõm, thoải mái, vì tôi biết, Thần trong ký ức của tôi đã quay trở lại.

“Em, em đừng sợ, anh đến cứu em đây!” Anh hét to.

Thần chạy thật nhanh đến chỗ Tinh Tinh.

Thần, có phải là anh đã nghĩ thông suốt rồi không?

Có phải những áy náy, day dứt đã đè nén trong đầu anh bấy lâu nay khiến anh có lúc còn không thể thở được, bây giờ đã tan theo mây gió cùng câu nói: “Em, em đừng sợ, anh đến cứu em đây” rồi không?

Bỗng nhiên tôi thấy thật cảm động, cảm động đến ứa nước mắt.

Đúng thật là hơi tí đã khóc, sao mà mềm yếu thế này!

“Chị Hy Nhã, chúng ta thua rồi.” Tiểu Anh kéo kéo tay tôi.

“Hả? Cái gì?” Hình ảnh khiến tôi cảm động trước mắt đâu rồi.

“Chúng ta thua rồi.” Mặt Tiểu Anh buồn rầu.

“Thua cái gì cơ?”

“Trò chơi ấy chị.”

Trò chơi? À! Bây giờ tôi mới nhớ ra. Vừa rồi, vừa rồi... tôi ngớ người ra quay lại, chỉ nhìn thấy Cố Hạo Thần đang rất vui vẻ ôm Tinh Tinh, trên mặt hai người đang nở nụ cười chiến thắng. Còn Tiểu Anh bên cạnh tôi lại có một khuôn mặt như đưa đám.

Nhưng...

“Không được! Không tính! Vừa xong là vì...” Tôi biện bạch.

“Vì chị không chú ý.” Cả ba người cùng đồng thanh lên tiếng.

Tiểu Anh nhìn tôi vẻ oán trách.

Sao lại trách tôi được, vừa rồi tôi cứ cho rằng trò chơi đang tạm nghỉ ít phút.

“Vẫn không đúng!”

“Không đúng chỗ nào?”

“Chúng tôi là công an, chúng tôi đại diện cho chính nghĩa, cho nên bất kể thế nào, chúng tôi cũng phải là bên thắng chứ.” Tôi tự tin tuyên chiến.

“Được, nếu em có bản lĩnh, thì đến bắt bọn anh đi.” Cố Hạo Thần vừa nói, vừa cầm tay Tinh Tinh chạy thật nhanh.

“Ha ha, được, chúng tôi sẽ bắt được hai tên trộm đáng ghét này.” Tôi và Tiểu Anh lại đuổi theo.

Cả bãi biển đều vang lên tiếng cười rộn ràng của chúng tôi, sự ấm áp này khiến cả bầu trời đột nhiên chuyển thành màu xanh sáng ngời.

Biển và chân trời dường như hòa vào làm một, khiến người ta không xác định được ranh giói.

Chơi được một lúc, cả bốn người chúng tôi đều cảm thấy mệt, cùng nhau nằm dài trên bãi biển ngắm trời mây. Nhưng vẫn chưa kịp lấy lại sức, Cố Hạo Thần đột nhiên đứng dậy, nhìn mặt biển xanh thẫm và nói: “Đến lúc phải đi rổi”.

“Hả?” Mệnh lệnh đột xuất như vậy khiến tôi không kịp phản ứng.

Anh nói xong liền quay người đi thẳng về phía trước, không ngoái lại đến một lần.

“Thần?” Tôi vội vàng chạy đuổi theo. “Anh định đi đâu vậy?”

Anh chỉ nhìn thẳng về phía trước, không trả lời.

“Thế còn Tinh Tinh thì sao? Anh không nói cho con bé biết anh là ai sao?”

Mắt anh bỗng sáng lên, nhưng anh vẫn không nói gì.

“Thế thì... cũng nên nói một câu từ biệt với con bé chứ.”

“Anh, anh đi đâu vậy?” Tinh Tinh và Tiểu Anh cũng ngồi dậy, chạy về phía chúng tôi.

Cố Hạo Thần quay người lại, cười và nói với Tinh Tinh: “Anh... anh phải đến một nơi rất xa”.

“Một nơi rất xa?”

Chắc cô bé không biết được rốt cuộc nơi đó xa đến thế nào, nhưng tôi thoáng thấy, có lẽ nơi đó xa đến nỗi... sẽ không bao giờ gặp lại được nữa!

Cho nên Thần, anh không thể cứ thế đi mà không nói gì với con bé.

Lúc này tôi mới phát hiện ra, trong lòng anh vẫn chưa hoàn toàn được giải tỏa. Tuy anh đã nói lên được câu nói mà anh ấp ủ trong lòng bấy lâu, đã làm được việc mà đến trong mơ anh cũng mong ước được làm, “cứu” Tinh Tinh, nhưng anh vẫn không đủ dũng cảm để tìm hiểu suy nghĩ của em gái, vẫn không đủ dũng khí đối mặt với phản ứng của Tinh Tinh sau khi biết anh là anh trai.

Cố Hạo Thần, anh ấy vẫn còn sợ hãi! Anh ấy vẫn đang trốn chạy!

Đúng thật là... ngốc nghếch!

“Tinh Tinh, em có biết anh ấy là ai không?” Tôi phá vỡ sự im lặng giữa họ, nói. “Đây là ai? Em nói cho chị biết, em có nhận ra ai đây không?”

Tinh Tinh từ từ nhìn về phía Cố Hạo Thần, chăm chú nhìn anh.

“Hy Nhã, em...” Thần sợ hãi ngăn không cho tôi nói.

“Anh!” Tinh Tinh do dự cất lên một tiếng cắt ngang câu nói của Thần.

Tiếng “anh” này và bao nhiêu tiếng “anh” cô bé gọi ban nãy không giống nhau. Tôi đã hiểu, Cố Hạo Thần đương nhiên còn hiểu rõ hơn tôi.

Giống như xác nhận lại, Tinh Tinh lại cất tiếng gọi một lần nữa: “Anh!”.

Người Cố Hạo Thần hơi run lên, anh bị kích động, không dám thừa nhận. Anh căng thẳng đến nỗi hai tay đang buông thõng bên người, bàn tay cứ nắm lại rồi thả ra, thả ra rồi nắm lại.

Cố gắng lên, Thần!

Tôi thầm cổ vũ cho Thần.

“Anh!” Tinh Tinh lại cất tiếng gọi một lần nữa.

“Tinh Tinh, là anh đây.” Cuối cùng anh đã lên tiếng, giọng nói của anh khàn khàn, giống như đang cố gắng hết sức để dồn nén một thứ cảm xúc nào đó.

Tinh Tinh, là anh đây.

Trong câu nói này, giọng nói vô cùng dịu dàng, ẩn chứa bao tình cảm sâu nặng.

Một câu nói đẹp đẽ êm tai, giống như một cơn gió dịu dàng thổi qua. Ngay cả nơi mềm yếu nhất trong lòng cũng bị chạm tới.

Nét băn khoăn, do dự trên mặt Tinh Tinh bỗng chốc tan biên, cô bé nở một nụ cười tươi, cố gắng hết sức lao vào lòng Cố Hạo Thần. Còn Thần thì lại cố tỏ ra thật vững chắc để đón nhận cơ thể bé nhỏ của em gái.

Tinh Tinh nũng nịu trong lòng Thần, sau đó ngửa mặt lên vừa cười vui vẻ vừa hỏi: “Anh, sao bây giờ anh mới đến? Em cứ chờ anh đến đón em về. Anh không tốt, làm em phải chờ anh bao lâu”.

Tuy là trách móc, nhưng trong giọng nói của cô bé lại không có chút trách cứ nào, mà giống như đang làm nũng.

Trong giây phút đó, nước mắt của Thần cứ thế trào ra. Tinh Tinh thấy vậy lo lắng, vội vàng đưa đôi bàn tay bé nhỏ lên lau nước mắt cho anh.

“Anh, sao anh lại khóc? Anh, anh đừng khóc, có phải Tinh Tinh đã làm sai điều gì không? Anh...” Cô bé giống như đứa trẻ mắc lỗi cứ lo lắng không yên. “Em không vớt được máy bay giấy cho anh, có phải vì thế mà anh vẫn giận em không?”

Cố Hạo Thần vội vàng lắc đầu.

“Không, là do anh không tốt, đáng lẽ anh không nên bực mình với Tinh Tinh, anh không nên...”

“Trên đời này, anh là người anh tốt nhất.”

Tinh Tinh không cho anh nói những câu không tốt về mình. “Anh sẽ đắp các đụn cát thật cao, anh sẽ cùng em chơi trò công an bắt kẻ trộm, anh sẽ gấp nhưng chiếc máy bay giấy mà bay được rất cao rất xa... Anh của Tinh Tinh là người giỏi nhất!” Cô bé vừa vội vàng nói vừa dùng đôi bàn tay bé nhỏ đáng yêu không ngừng lau nước mắt cho Cố Hạo Thần.

“Tinh Tinh... cũng là cô em gái tốt nhất trên đời này.” Cố Hạo Thần ôm chặt Tinh Tinh vào lòng, cố hết sức ôm thật chặt.

Đó là cái ôm của sự nhớ nhung bao tháng ngày qua.

Nhưng một điều kỳ diệu đã xảy ra, sau khi ôm em xong, hình ảnh của Thần cứ thế mờ dần đi, giống như một bức tranh cát lóng lánh...

“Thần!” Tôi hốt hoảng cất tiếng gọi.

Cố Hạo Thần nhìn tôi cười, cả cơ thể anh từ những hạt cát biến thành một làn sương mù nhẹ.

“Hy Nhã, cảm ơn em. Tuy thời gian đầu anh luôn thương yêu chăm sóc em giống như em gái mình, nhưng sau này lớn lên, anh biết rằng em gái anh sẽ không bao giờ quay về được nữa, đối với Hy Nhã, cả đời này anh luôn muốn được bảo vệ em, đó là điều không bao giờ thay đổi.”

Thần đưa tay ra, anh muốn xoa đầu tôi, nhưng những ngón tay anh lại xuyên qua tóc tôi. Nhưng tôi vẫn cảm nhận được tình cảm của anh, một tình cảm vô cùng ấm áp.

Thực ra, người nên nói lời “cảm ơn” phải là tôi mới đúng. Được gặp Thần ở đây, quả là một điều tuyệt diệu.

“Thần ...”

Tôi rất muốn nói cho anh nghe những tình cảm của tôi, nhưng hình ảnh của Cố Hạo Thần đã tan biến vào trong không khí mất rồi.

Trước mặt tôi giờ đây là khoảng không, giống như anh chưa từng xuất hiện vậy.

Tôi giật mình quay đầu lại, Tinh Tinh và Tiểu Anh cũng đã biến mất.

Mặt nước biển xanh thẳm, bãi cát vàng óng, ánh mặt trời cũng dần tan biến.

Tiếng sóng biển càng lúc càng xa, càng lúc càng xa..