Bánh Đậu có rất nhiều hình chụp, từ khi sơ sinh cho tới hiện tại. Thẩm Diễm in ra những tấm ưng ý nhất làm thành album, đặt tên là "Dấu ấn khi con khôn lớn," còn lại thì cất vào máy tính và điện thoại di động để cô có thể xem mọi lúc, thậm chí tất cả các tài khoản xã hội đều là ảnh của Bánh Đậu. Tất nhiên, những tài khoản đó chỉ đăng nhập khi Thẩm Diễm rảnh rỗi vài năm trước, gần đây cô không còn cập nhật hình ảnh gì nữa.

Ảnh màn hình của điện thoại di động là một bức ảnh gần đây của Bánh Đậu.

Thẩm Diễm dùng ngón tay sờ sờ, không khỏi bĩu môi mà hướng về phía màn hình, hôn hai lần, sau đó mãn nguyện đi vào giấc ngủ.

Bốn giờ chiều, Mạn Phỉ đến gọi Thẩm Diễm. Thẩm Diễm tỉnh dậy chóng mặt, trong người có chút mơ hồ vì bị đánh thức.

Thẩm Diễm có mái tóc dài xoăn rất đẹp, khi vừa mới ngủ dậy, thay vì trông rối bù lại trở nên bồng bềnh tự nhiên, Mạn Phỉ kinh ngạc khi nhìn thấy.

Thẩm Diễm được Mạn Phỉ đưa đi trang điểm. Chuyên viên trang điểm cao cấp, mỹ phẩm sử dụng cũng là loại thượng hạng.

Thẩm Diễm yêu cầu trang điểm thật nhẹ, cô có làn da trắng sáng mịn màng, chỉ thoa một chút kem lót, cuối cùng là đánh má hồng nhẹ, cả khuôn mặt tươi tắn và sinh động hơn hẳn.

Mạn Phỉ kinh ngạc nhìn Thẩm Diễm trước tấm gương cao từ trần đến sàn, cô để tóc dài ngang lưng, nét mặt sáng sủa, chiếc váy tôn lên ưu điểm của dáng người.

Giờ phút này, Mạn Phỉ không thể đoán ra được ý đồ của Cận Diệc Hàng, anh ta ăn mặc cho Thẩm Diễm đẹp như vậy, anh ta ... muốn làm gì?

Hay ... chỉ vui thôi?

Mạn Phỉ thầm đổ mồ hôi, Thẩm Diễm chuẩn bị xong liền được đưa về khách sạn.

Trên thực tế, Thẩm Diễm không thường xuyên đến những nơi cao cấp ở thành phố Bình Giang, sau khi kết hôn, tuy làm Thiếu phu nhân của Cố gia, nhưng vì quan hệ của Cố Thừa Minh nên cô rất ít khi xuất hiện vào những dịp này.

Thẩm Diễm không muốn nghĩ tới nữa, có chút lo lắng bước vào nơi buổi tiệc diễn ra. Công việc đệm đàn piano không khó, căn bản là lãng phí tiền bạc, cũng không giống buổi biểu diễn của một dàn nhạc giao hưởng.

Sau khi đưa Thẩm Diễm đến bên người đệm đàn để giao tiếp, Mạn Phỉ rời đi.

Thẩm Diễm trầm mặc một hồi, cũng may hôm nay cô ở đây với tư cách nghệ sỹ đệm đàn cho buổi tiệc.

Nhưng mà Thẩm Diễm đã đánh giá thấp năng lực não bộ của Cận Diệc Hàng, sau khi chính thức bắt đầu chiêu đãi, Thẩm Diễm đang thả mình vào âm nhạc thì đột nhiên bị một cánh tay kéo lên.

Bởi vì có tới hai người đệm đàn nên khi Thẩm Diễm bị kéo ra ngoài thì người đồng sự vẫn tiếp tục chơi nhạc.

Cận Diệc Hàng vẫn mang khuôn mặt cười ngây ngô và dịu dàng như vậy.

Thẩm Diễm không nói nên lời mà nhìn hắn chằm chằm.

Cận Diệc Hàng cười nói: "Không gian đêm nay đẹp như vậy, Thẩm tiểu thư, đừng có đóng cọc ở đây, cùng tôi thưởng thức không khí này đi."

"Không phải Cận tổng trả tiền cho tôi ở đây để đệm đàn sao?"

Cận Diệc Hàng cười nói: "Đương nhiên là vậy, nhưng tôi nghĩ thật đáng tiếc nếu không cùng Thẩm tiểu thư thưởng thức không gian ở đây, vì vậy mong cô tha lỗi cho sự đường đột này."

Thẩm Diễm âm thầm nhíu mày thở dài: "Cận tổng là người trả tiền, nên đương nhiên nói gì thì nói."

Cận Diệc Hàng cười càng rạng rỡ: "Tôi rất thích sự thẳng thắn của Thẩm tiểu thư, vậy cùng nhau hợp tác tốt là được."

"Hợp tác?"

Cận Diệc Hàng nheo mắt cười, khom người xuống, nháy mắt nói: "Thẩm tiểu thư không phải rất mong đợi chúng ta hợp tác nhiều hơn nữa trong tương lai sao?"

Thẩm Diễm khoác tay, Cận Diệc Hàng dẫn cô vào trong đám người, nói: "Tôi rất mong chờ."

Thẩm Diễm: "..."

Cô không thể giao tiếp với người này nữa, được rồi, nếu anh ta trả tiền, thì không phải là không thể.

Thẩm Diễm nhanh chóng nhập vai. Dù sao tối nay cũng nhận lương của Cận Diệc Hàng, không đánh đàn thì đành phải làm theo chỉ thị khác của ông chủ thôi.

Thẩm Diễm nhanh chóng điều chỉnh bản thân, tự lẩm bẩm một mình, chợt nghe Cận Diệc Hàng nói: "Thẩm tiểu thư khiêu vũ với tôi được không?"

Thẩm Diễm sửng sốt, sau đó ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt tươi cười của Cố Diệc Hàng.

Thành thật mà nói, Cận Diệc Hàng rất ưa nhìn, khác với vẻ đẹp trai của Cố Thừa Minh, sự đẹp trai của Cận Diệc Hàng toát ra từ khí chất nhu hòa và mềm mỏng.

"Được."

Không biết vì sao, Thẩm Diễm lại cảm thấy nụ cười trên mặt kia càng rạng rỡ, càng ... khó hiểu.

Chẳng lẽ Cố Diệc Hàng đang yêu mình sao?

Thẩm Diễm cảm thấy rối như tơ vò, bàn tay đặt trên eo cô bỗng trở nên nóng cháy. Sau đó cô cảm thấy như có đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.

Thẩm Diễm lẩm bẩm, Cận Diệc Hàng cười cúi đầu, đột nhiên tiến đến bên tai cô, môi anh ta gần như lướt qua má cô.

Thẩm Diễm giật mình vội vàng tránh ra, Cận Diệc Hàng khẽ cười một tiếng, từ tính nói: "Sao vậy?"

Thẩm Diễm hơi đỏ mặt, xấu hổ nói: "Không sao"

Nụ cười của Cận Diệc Hàng đêm nay dịu dàng lạ thường khiến Thẩm Diễm càng chắc chắn rằng đối phương đã yêu mình, chuyện này cũng quá là đường đột đi.

Thẩm Diễm mải suy nghĩ nên không để ý đến những hành động "thân mật" của Cận Diệc Hàng hết lần này đến lần khác, ví dụ như ôm eo cô, cúi đầu sát mặt cô, dùng động tác xoay người kinh điển trong phim truyền hình thì từ những góc độ khác cứ như thể anh đang hôn má cô vậy.

Thẩm Diễm không để ý đến xung quanh đã có những cuộc trò chuyện bàn tán sôi nổi. Thiếu gia của Cận thị không phải là người vô danh ở thành phố Bình Giang, anh ta cũng chính là người chủ trì buổi tiệc chiêu đãi tối nay. Hiện giờ anh ta đang khiêu vũ với một người phụ nữ xinh đẹp, thậm chí hai người còn thân mật đến mức đáng ngờ.

Cảm giác bị nhìn chằm chằm mọi lúc mọi nơi làm Thẩm Diễm có thấy bản thân mình sắp bốc cháy đến nơi.

Cô càng mờ mịt, không hiểu chuyện gì xảy ra với cô đêm nay. Lúc xoay người, ánh mắt cô chợt thấy bóng dáng Cố Thừa Minh đang chăm chú nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lẽo. Cô cảm thấy thế giới này quả thật quá nhỏ rồi.

Thời điểm nhìn thấy Cố Thừa Minh, nụ cười trên mặt Cố Diệc Hàng càng thêm rạng rỡ.

Thẩm Diễm mặc kệ Cố Thừa Minh mặt đen, "tập trung" cùng Cận Diệc Hàng khiêu vũ cho xong nhiệm vụ.

Sau khi bài hát kết thúc, Cận Diệc Hàng vòng tay qua eo Thẩm Diễm, tỏ ra lưu luyến. Thẩm Diễm không tự chủ nhìn sang Cố Thừa Minh.

Anh vẫn đẹp trai như ngày nào, sống lưng thẳng tắp đứng ở một góc, bộ vest sẫm màu trên bờ vai rộng và vòng eo hẹp, đôi lông mày cương nghị, ánh mắt sắc lạnh nhưng trong trẻo.

Đột nhiên Cố Thừa Minh đặt ly xuống, đi thẳng về phía này.

Nụ cười trên mặt Cận Diệc Hàng càng sáng đến mức Thẩm Diễm muốn đánh chết anh ta.

Cố Thừa Minh vẻ mặt không chút biểu cảm đi tới, Cận Diệc Hàng lập tức buông tay đang ôm eo của Thẩm Diễm ra, vươn tay bắt tay Cố Thừa Minh, cười nói: "Cố tổng rốt cuộc cũng tới rồi. Tôi còn đang suy nghĩ, sợ Cố tổn, dạo này bận quá, không thể đến tham dự. "

Cố Thừa Minh cười nhạt: "Cận tổng quá khách sáo rồi. So với Cận tổng, sự bận rộn của tôi vẫn nhẹ hơn rất nhiều."

Ánh mắt anh nhìn Thẩm Diễm đầy ẩn ý, ​​Thẩm Diễm tức giận, này, anh nhìn như vậy là có ý gì.

Thẩm Diễm nín thở, từ trong cổ họng ậm ừ ậm ừ, Cận Diệc Hàng đang ở gần cô, cư nhiên nghe thấy.

Không hiểu vì sao, anh đột nhiên cảm thấy người phụ nữ này có chút dễ thương.

Cận Diệc Hàng tươi cười nói chuyện phiếm với Cố Thừa Minh, hai người đều mang theo ý cười nhưng trong mắt lại không có chút ấm áp nào. Thẩm Diễm đang buồn chán định quay đi nhưng lại nghe thấy giọng nói ấm áp của Cố Thừa Minh: "Không biết tôi có thể mượn bạn nhảy của Cận Tổng một lát được không?"

Cận Diệc Hàng cười lớn: "Đương nhiên là được! Haha, rất vinh hạnh khi anh chiếu cố bạn gái của tôi."

Thẩm Diễm không khỏi nôn ra máu, chắc chắn, thế giới của những người giàu có này không phải là thứ mà cô có thể dễ dàng hiểu được. Bọn họ tùy ý coi người ta như đồ chơi sao, thật đáng chết.

Thẩm Diễm muốn từ chối nhưng khi ngẩng lên lại thấy xung quanh Cận Diệc Hàng có rất nhiều phụ nữ vây quanh.

Thẩm Diễm gần như sững sờ, có trời mới biết những người phụ nữ này ở đâu rơi xuống. Có lẽ bọn họ cũng đã chờ đợi thời cơ này từ lâu rồi cũng nên.

Gia thế của Cận Diệc Hàng, Thẩm Diễm mấy ngày nay cũng đã được biết đến nên không có gì ngạc nhiên khi những người phụ nữ này lại liều mạng tiếp cận anh ta như vậy.

Thẩm Diễm không ngừng nhìn Cố Diệc Hàng cầu cứu nhưng lại làm người đàn ông đứng trước mặt cô hiểu lầm. Cố Thừa Minh tiến lên, nắm lấy eo cô, kéo người cô về phía ngực anh.

Thẩm Diễm đột nhiên bị anh kéo vào trong vòng tay, khi chạm vào lồng ngực rắn chắc của anh, cô ngây người mất một lúc.

Cố Thừa Minh rất hài lòng với phản ứng của cô, khóe miệng nở nụ cười, anh nói: "Hóa ra em không chấp nhận việc tái hợp vớ tôi là vì anh em đã tìm được bến đỗ mới rồi."

Thẩm Diễm ngẩng đầu nhìn: "Anh cho rằng ai cũng giống như anh sao?"

Cố Thừa Minh thật ra không tin Thẩm Diễm và Cận Diệc Hàng lại ở bên nhau chỉ sau một thời gian ngắn như vậy. Anh có lòng tin với Thẩm Diễm, cô sẽ không bỏ rơi anh mà chọn Cận Diệc Hàng.

Âm nhạc bắt đầu, hai người tiến vào sàn nhảy. Thẩm Diễm càng cảm thấy nóng hơn lúc trước, đặc biệt là bàn tay ôm lấy eo cô khiến cô choáng váng như bị bỏng, hai chân mềm nhũn, suýt chút nữa quỵ xuống, ngã vào lòng anh.

Đó là giấc mơ của cô.

Thẩm Diễm niệm A Di Đà Phật trong lòng...

Cố Thừa Minh: "Em nói gì vậy?"

Thẩm Diễm ngẩng đầu: "Σ (° △ ° |||)"

Thẩm Diễm vẻ mặt ủ rũ: "Sắc đẹp đúng là hại người."

Cố Thừa Minh sững sờ một chút, cười thành tiếng, "Em đang nói về vẻ đẹp của tôi à?"

"Thì sao? Tôi không được nói như thế à?"

Cố Thừa Minh liếc cô một cái, Thẩm Diễm hờ hững nhướng mày.

Cố Thừa Minh bật cười: "Không phải em luôn thích những món đồ đẹp đẽ sao?"

Thẩm Diễm sững sờ, khó có thể tin được lời này sẽ thốt ra từ miệng anh. Thời gian đã trôi qua quá lâu rồi, người đàn ông trước kia không nói nổi với cô ba câu giờ đã biết đối đáp qua lại với cô cơ đấy.

Thẩm Diễm bối rối, nhíu mày suy nghĩ.

Cố Thừa Minh đột nhiên lộ vẻ không kiên nhẫn: "Được rồi, khó quá thì không cần trả lời."

Thẩm Diễm kinh ngạc nhìn anh, chỉ thấy khuôn mặt lạnh lùng vô cảm của nam nhân.

Một lúc sau, hai người đều không lên tiếng.

Thẩm Diễm có chút mệt mỏi, thở dài một hơi, quyết định sau khi khiêu vũ xong sẽ yêu cầu Cận Diệc Hàng để cho cô trở về đệm đàn, hoặc là trở về khách sạn, sau đó cô sẽ bay về lại thành phố Hoài Nam.

Điều khiến Thẩm Diễm kinh ngạc và suy sụp là sau khi khiêu vũ với Cố Thừa Minh, cô chạy vội trở về tính nói chuyện này với Cận Diệc Hàng thì vẻ mặt Cận Diệc Hàng còn kinh ngạc hơn cô, nói: "Mạn Phỉ không nói với cô đêm nay không về sao?"