Trương Dạ Yến...Trương Dạ Yến "gọi mấy tiếng mà nàng vẫn nhắm mắt, mặt thì tái nhợt, y phục đã cỏi quá nữa lưng, vết thương trước ngực thì vẫn đang chảy máu. Tứớc Thiên hắn lẹ tay điểm huyệt cầm máu cho nàng, vội bế nàng sang giường lớn của hắn, vội vàng chạy ra cửa phòng gọi lớn: " biểu đệ!đệ sang đây ngây đi".

Đang nằm ngã lưng trên giường nghe tiếng gọi mình Kỳ Lôi bật dậy nhanh chân chạy sang qua phòng.

_"Vương huynh có việc gì vậy? "

_Biểu đệ nàng ngất rồi, máu chảy ra nhiều quá, huynh đã điểm huyệt cầm máu lại rồi.

_Đệ vào xem lại cho nàng ngay đi.

_ "Vâng để đệ bắt mạch cho nàng.

_Huynh đừng lo lắng quá, dứt lời Kỳ Lôi để hai ngón tay lên bắt mạch cho Dạ Yến.

Một khắc trôi qua Kỳ Lôi nhẹ gật đầu, mắt nhìn Tứớc Thiên nói:

_Không sao rồi, mạch đã ổn, nàng ngất là vì quá đau và do mất máu nhiều quá, giờ trước tiên huynh cho nàng ấy uống hai viên dược quý này đi, để giúp nàng khỏe hơn và giảm bớt đau ở vết thương cho nàng, tay cầm dược Tước Thiên nhẹ nhàng nâng đầu nàng lên, hắn đưa hai viên dược vào miệng,nâng càm đẩy nhẹ lên viên dược chảy xuống cổ họng Dạ Yến.

Hắn quay sang Kỳ Lôi hỏi: giờ phải làm sao đây biểu đệ?.

Không sao giờ đệ thay băng vết thương cho nàng trước đã, và thay cả y phục cho nàng, máu đã ướt cả rồi.

Tứớc Thiên nghe biểu đệ nói đôi mục quang châu lại, nét mặt lạnh lùng nói: để huynh thay cho nàng, đệ đưa thuốc đây cho huynh! Và đệ ra ngoài gọi người mang nước ấm và y phục mới của nàng vào dùm ta nhé!.

_Mà biểu đệ hãy sang phòng bên cạnh nghĩ ngơi đi, lát dùng cơm với huynh.

Lời nói hắn như ra lệnh, gương mặt lạnh lùng nhìn Kỳ Lôi.

Một cơn lạnh chạy từ sống lưng lên tới đỉnh đầu Kỳ Lôi nhìn vương huynh của mình nói: sao huynh lại như vậy đệ chỉ là giúp nàng ấy thôi mà, sao mặt huynh giống như uống phải hủ dấm chua vậy chứ?

Tước Thiên liếc mắt nhìn Kỳ Lôi: sao đệ chưa đi nữa vậy?

_"Rồi rồi để đệ đi là được rồi chứ gì" nói xong Kỳ Lôi quay lưng bước ra khỏi phòng.

Ánh mặt trời đã mọc lên trên mái tướng phủ, một ngày mới lại bắt đầu.

Quay đầu hắn nhìn người nằm trên giường lòng hắn đau như ai cắt, một thân mỏng manh trắng xanh vì mất máu quá nhiều, gương mặt cũng gầy đi vài phần.

Gia nhân bước vào đem những thứ hắn cần đặt lên bàn, rồi cuối đầu thi lễ với hắn rồi liền lui ra, hắn nhẹ nhàng bước đến bên chậu nước và y phục sạch tay hắn nhúng khăn vào nước ấm, vắt khô lau mặt cho nàng.

Gương mặt xinh xắn đáng yêu của nàng thật làm hắn rung động, đầu chợt cuối xuống hôn lên môi nàng, lưỡi nhẹ liếm môi nàng mút lấy vị thơm ngọt của riêng nàng, hôn thỏa mãn, hắn vội nhúng khăn lần nữa rồi cỏi bỏ y phục trên người nàng lau từng tấc da của nàng, lau từ từ xuống đến trước ngực, mắt hắn nhìn chổ nàng bị thương, lòng hắn một cổ chua xót dâng lên, hắn nhẹ nhàng lau đi vết máu chung quanh vết thương cho nàng, rắc thuốc vào vết thương thổi nhẹ cho nàng bớt đau, rồi liền băng lại cho nàng.

Cỏi bỏ hết y phục dính đầy máu ý thay cho nàng y phục sạch, nhưng khi tất cả cái đẹp của người con gái lộ ra trước mắt hắn thì làm cho sự ham muốn của một người nam nhân trong hắn trỗi dậy hắn xém phụt cả máu mũi hắn thầm khen:

_" Ôi nàng thật là đẹp! "

Nước da trắng mịn màng, đôi gò bồng trắng trẻo mềm mại đầy đặn, đôi chân thon thả trắng không tì vết, lại thêm nơi tư mật của nàng, ôi thật đẹp!

Thảm cỏ mượt mà, mịn màng, cổ họng Tứớc Thiên trở nên khô hốc, máu huyết xôi trào chạy thẳng lên não, mồ hôi trán hắn ra đầm, nhịp tim lúc này đang đập nhanh, mắt hẳn đã nhiễm đầy dục vọng,và muốn chiếm hữu, từ trước đến giờ chưa một lần nào gần nữ sắc, giờ đây trước mắt là người hắn lại là người hắn yêu, mà nàng trong mắt hắn là quá xinh đẹp, lòng hắn đã không cầm được dục vọng, mà đã ngủ quên bao lâu rồi.

Tước Thiên lầm thầm: " nàng là của ta! Ta không thể để ai cướp đi nàng từ trong tay ta, hắn lại suy nghĩ: nhưng lỡ nàng không đồng ý gả cho mình thì sao đây? rồi lỡ nàng gặp nam nhân khác, nàng đem lòng yêu người đó thì ta phải làm sao?.

Tứớc Thiên trầm lặng suy nghĩ hồi lâu, bổng ánh mắt hắn sắc lạnh,một suy nghĩ chợt lóe lên, hắn nhìn nàng khẻ nói: " không nàng phải là người của hắn".