Tước Thiên nhìn thấy Dạ Yến ngồi yên, mắt nàng nhìn vào chén cơm nhưng lại không có ý định ăn, đôi mày kiếm hắn chợt châu lại nhìn nàng giọng không vui hỏi:

_ Sao nàng không ăn cơm? nàng đang đói bụng mà?.

Trương Dạ Yến bài ra gương mặt tội nghiệp nhìn hắn đáp: " Đầy như vậy làm sao mà thiếp ăn hết được chứ? ".

Nghe nàng nói vậy gương mặt hắn hiện lên nụ cười tươi nhìn nàng yêu thương nói:

_ Nàng phải ăn nhiều mới tốt, từ khi nàng bị thương đến giờ ngoại trừ cháo thì nàng có ăn gì đâu?.

_ Thôi ngoan ngoãn nàng mau ăn đi kẽo ngụi hết.

Lời nói của hắn nhẹ nhàng nhưng phần nhiều là ra lệnh cho nàng, Trương Dạ Yến liếc nhìn hắn cũng không nói gì liền cuối đầu xuống ăn.

Tước Thiên hình như nhớ ra việc gì chợt dừng đủa, quay sang nàng lên tiếng hỏi:

_ Lúc nãy nàng gọi ta là gì vậy?

Nghe hắn hỏi mình, Dạ Yến ngượng ngùng đỏ mặt im lặng.

Nàng gọi lại lần nữa cho ta nghe đi, hắn thúc giục nàng, Trương Dạ Yến bối rối ngước nhìn mặt hắn giọng ngọt ngào khẻ gọi

_ "phu quân! "

_ Ha.ha.ha, nàng gọi ta là phu quân......là phu quân!.

_Ta vui lắm đó nàng có biết không?.

_ Nương tử của ta! Đôi mục quang của hắn giờ đây tràn đầy niềm hạnh phúc, trên môi nỡ nụ cười xinh đẹp.

_ Phu quân à chàng ăn đi sao mà ngồi đó cười mãi như vậy?

Trương Dạ Yến khẻ lây cánh tay hắn,

_ Tước Thiên giật mình liền lên tiếng nói:

_ Ừ ta ăn đây, nàng cũng ăn đi, hắn lại mỉm cười với nàng rồi cầm chén cơm lên ăn ngon lành.

_ Phu quân chàng ăn cái này đi, Dạ Yến gắp thức ăn bỏ vào chén của hắn, nụ cười hạnh phúc cứ vang mãi trong buổi ăn cơm của hai người.

Năm ngày trôi qua giờ đây vết thương của Trương Dạ Yến đã liền da hẳn, sức khỏe nàng cũng đã hồi phục lại như trước.

Một buổi sáng thức dậy Dạ Yến không thấy người bên cạnh đâu cả, nàng ngồi dậy sắp xếp mềm gối ngăn nắp theo thói quen, rồi đi vệ sinh cá nhân, thay y phục chỉnh tề, buộc tóc cao cho mát nàng mở cửa phòng bước ra.

Vừa ra khỏi phòng Dạ Yến thấy hai người đứng đó, nàng nở nụ cười xinh đẹp khẻ cuối đầu nói:

_ Muội xin chào hai ca ca.

Hai hắc y vệ nghe nàng chào mình, trong lòng rất cảm kích nàng, vì nàng không đối xử với bọn họ như một nô tài, cả hai cũng cười và gật đầu chào lại, Thanh Uy lên tiếng hỏi:

_ Thế giờ tiểu muội định đi đâu sao?.

Dạ Yến nhìn họ đáp:

_ Hai ca ca thấy vương gia đâu không? Thanh Phong nhanh miệng trả lời:

_Vương gia vào triều chầu từ sớm rồi, mà muội muốn gặp vương gia sao?.

_ Không... không có, tại muội không thấy nên tiện hỏi vậy thôi.

_ Chỉ có vậy thôi à tiểu muội? Thanh Phong nhìn nàng hỏi kỉ lại.

_ Thật là không việc gì mà, muội có việc nhờ các huynh giúp muội đây.

_ Việc gì muội nói đi cả hai đồng lược lên tiếng trả lời.

Dạ Yến làm ra vẻ mặt ngu ngơ nói:

_ Muội từ khi đến nơi này, suốt ngày chỉ quanh quẩn trong phủ, chưa có ra chợ lần nào cả, đến hôm nay thương tích đã khỏi muội muốn đi dạo quanh trong kinh thành cho biết, các huynh đi với muội nha?

_ Nghe Dạ Yến nói cả hai nhìn nhau bối rối, không biết trả lời sao với nàng.

Trương Dạ Yến thấy sự bối rối của hai người nàng lẹ làng nói:

_ Hai huynh an tâm đi, muội sẽ chịu trách nhiệm không để các huynh bị liên lụy đâu, nếu các huynh lo lắng thì gọi thêm người đi cùng với mình như vậy có được không ca ca?.

Dạ Yến bài ra vẻ mặt tội nghiệp trước mặt họ, làm cho hai người không cách nào từ chối vị tiểu muội này cả.

_ Được vậy theo ý muội đi, để ta gọi thêm người, dứt lời thanh uy lớn tiếng gọi về khoản không lớn tiếng gọi:

_ Khắc Trí, Đặng Minh các huynh ra đây mau! Lời gọi vừa dứt hai thân ảnh to lớn, khôi ngô thi triển khinh công lướt gió đến bên nàng, ôm quyền thi lễ.

_ Chúng tiểu nhân ra mắt phu nhân.