Trong lúc này tại sương phòng Trương Dạ Yến đã tỉnh, giờ này cũng đã là giờ ngọ, Dạ Yến nhìn lên cánh tay mình, toàn là dấu vết màu hồng nó chứng minh lúc sáng tên vương gia khốn khiếp đó đã điên loạn hành hạ trên người nàng đến cở nào.

Dạ Yến tức giận nghiến răng ken két, nàng suy nghĩ " mình không thể để tên khốn khiếp đó toại nguyện được, mình phải rời khỏi đây thôi " nghĩ là làm, Dạ Yến liền rời khỏi giường, mở tủ lấy bộ y phục nam của Tước Thiên, nàng đi vào bên trong tắm sạch sẽ những thứ nhớt nhát trên người nàng, thay y phục sạch sẽ, cột cao tóc lên gọn gàng, nàng lấy từ tủ của hắn một cây chủy thủ, cùng ít ngân lượng, trong lúc tìm kiếm vô tình cô thấy được đồ của mình nằm trong tủ hắn, đó là cây súng ngắn, một băng đạn, và cái đồng hồ màu vàng kim lúc xuyên qua nàng có đeo trên tay.

Dạ Yến nhanh nhẹn nhét súng vào sao lưng cùng với cây chủy thủ, đeo chiếc đồng hồ vào tay, mọi việc đã xong nàng nhẹ nhàng mở cửa sỗ phòng mà phóng ra, rồi khéo léo đóng lại cửa sổ, Dạ Yến men theo bờ tường cao mà đi, thật may mắn nàng thấy được một người đẩy một xe củi đi vào, Dạ Yến liền núp vào lùm cây chờ đợi người đó quay trở ra nàng sẽ đi theo chắc chắn sẽ ra được cửa thôi.

Gần một khắc trôi qua người giao củi đã đẩy chiếc xe không ra, nàng nhẹ nhàng bám theo sau, đi một khoản thì nàng thấy một cái cửa nhỏ, người giao củi đi ra bằng cánh cửa đó.

Khi thấy người đó đã rời khỏi Dạ Yến liếc mắt nhìn ngó trước sau, thấy không có người nàng nhẹ nhàng lách người đi qua cửa đi theo con hẻm nhỏ đi ra phố chợ, nàng thở nhẹ và vui mừng khi đã ra được ngoài này, không chần chừ chân nàng bước nhanh về phía cổng thành.

Đã ra khỏi cổng thành nàng hỏi thăm chỗ bán ngựa, Dạ Yến chọn một con ngựa đen, cũng may hồi ở hiện đại nàng có được học cưỡi ngựa nên lúc này thật hữu ích, Dạ Yến trèo lên lưng ngựa thúc mạnh vào mông nó, con hắc mã liền chạy nhan về phía trước.

Tước Thiên tiễn nhủ mẫu ra về, hắn ghé sang thư phòng giải quyết công việc cho xong, khi hắn xong việc cũng đã gần quá giờ ngọ, Tước Thiên vội vàng rời khỏi thư phòng về lại sương phòng xem nữ nhân bé nhỏ của mình đã dậy chưa.

Tước Thiên tâm trạng nôn nóng muốn ôm thân hình mềm mại, bé nhỏ của nàng vào lòng, hắn bước vào bên trong giường lớn, nét mặt liền tái nhợt, lòng hắn đang hồi hộp, không có nàng trên giường, Tước Thiên tự trấn an chính mình " chắc nàng đi tắm " hắn liền quay lại đi vào bên trong, chỗ tắm cũng trống không, bước ra hắn gọi lớn:

_"Người đâu! "

Hai hắc y vệ nghe tiếng chủ nhân gọi liền nhanh chân chạy vào trong, hai tay ôm quyền thi lễ: "chủ nhân cho gọi chúng tiểu nhân có gì căn dặn ạ?"

Gương mặt Tước Thiên giờ đây đầy sát khí, cùng hàn khí, đôi mục quan sắc lạnh nhìn hai y vệ nghiến răng nói:

_" Phu nhân đâu? "

Hai hắc y vệ nghe hỏi hai người giật mình, cùng ngạc nhiên một y vệ tên Thanh Uy đáp: " dạ hồi chủ nhân, từ sáng đến giờ phu nhân không rời khỏi phòng ạ ".

Tước Thiên không nói gì, hắn nhìn biểu hiện của hai y vệ hắn biết họ không có nói dối, Tước Thiên liếc mắt nhìn qua từng ngóc ngách trong sương phòng, khi nhìn đến cửa sổ hắn liền dừng lại, chân đi đến gần cửa sổ nhìn, đôi mày kiếm hắn châu lại khi nhìn thấy dấu giày trên bệ cửa sổ Tước Thiên nghiến răng nói thầm " Trương Dạ Yến! Nàng giỏi lắm muốn trốn khỏi ta sao, nàng đừng có mơ tưởng ".

Hắn nhìn qua hai y vệ ra lệnh: " phong tỏa các cổng thành, lục xoát hết tất cả các nơi, không được bỏ xót chỗ nào cả! ".

Hai y vệ cuối đầu nhận lệnh, liền phóng nhanh mà làm việc.

Tước Thiên giận dữ chạy ra khỏi phòng, lấy ngựa phóng nhanh rời khỏi phủ.