Joseph là người đầu tiên đến, đúng là anh ta thuộc kiểu người nói là làm, ban nãy bảo tắm xong sẽ chạy qua ngay, thì giờ anh ta đang mặc đồ ngủ, xỏ đôi dép ướt, nước còn nhỏ giọt từ trên tóc xuống, trên người vẫn tỏa ra hơi nóng hầm hập, đứng gõ cửa bên ngoài.

Có vẻ tâm trạng của anh ta vô cùng tốt, tay cầm hai lon bia bước vào: “Morning, sweet chili.” (Chào buổi sáng, ớt ngọt.)

Vừa nghe thấy biệt danh này, gáy tôi lập tức đổ mồ hôi. 

Joseph đã đặt biệt danh này cho tôi ngay lần gặp đầu tiên.

Khi tôi đang mở cửa giúp anh ta, anh ta đã hỏi tôi tên gì, tôi nói tôi tên Chi Li, anh ta phát âm nhiều lần nhưng toàn nói sai từ Chi, vì vậy mới hỏi hai chữ đó viết như thế nào. Tôi viết cho Joseph xem, anh ta chợt ngộ ra rồi gật đầu: “It’s chili.” (Thì ra là ớt.). Nói xong thì nhìn tôi từ đầu đến chân, cười hì hì nói: “ But you do not look ‘spicy’, you should be the sweet pepper, oh no, sweet chili is right.”  (Nhưng trông cậu không hề ‘cay’ một xíu nào, cậu nên là ớt chuông ngọt ngào mới đúng, à không, ớt ngọt ngào là chuẩn rồi.)

Tôi ngẩn người, không biết phải trả lời anh ta thế nào, chỉ có thể cười gượng nói thank you.

Tôi – Trì Lê, tên tiếng anh đầu tiên trong đời lại là ớt ngọt, tim tôi đau lắm nhưng tôi không nói ra thôi.

“Thơm quá đi, vừa nhìn đã đoán được cậu nấu ăn rất giỏi rồi.” Joseph ngửi thử món trứng chiên còn đang ở trên chảo, anh ta nói.

“Tôi nấu ăn không giỏi đâu, chỉ có khả năng làm sandwich thôi.”

Joseph cười khúc khích, tôi không hiểu tại sao lời nói của mình lại chọc anh ta cười ha ha ha không ngừng như thế, một lúc sau, anh ta nói: “Cậu thú vị thật đấy.”

Tôi không tiếp lời Joseph, bởi vì tôi chẳng rõ anh ta thấy tôi thú vị chỗ nào, mấy bạn trẻ người nước ngoài mới thú vị ấy, với họ mọi thứ đều interesting.

Nhưng tôi không dám nói ra suy nghĩ này trước mặt Joseph.

“Joseph, anh ăn đầy đủ hả?”

Joseph gật đầu: “Đầy đủ nhé, nếu được thì cho thêm nhiều cà chua đi, cà chua chua chua ngọt ngọt kết hợp với bia là tuyệt nhất.”

Tôi hơi buồn bực: “Mới sáng sớm mà anh đã uống bia?”

Anh ta nháy mắt, bướng bỉnh nói: “Thói quen thôi. Nhưng sweet chili à, cậu nướng thêm bánh mì, nghĩa là có thêm người ăn chung với chúng ta hả?”

Tôi vừa định trả lời là có, thì chợt nghe thấy tiếng gõ cửa.

“Ra ngay!” Tôi lau tay vào tạp giề rồi đi mở cửa, nhưng chắc lau mạnh quá, nên dây thắt đằng sau bị bung ra.

Joseph thấy thế mới nói: “Cậu đi mở cửa đi, tôi giúp cậu thắt lại.” Thế là anh ta lẽo đẽo sau lưng tôi, vừa đi vừa thắt dây cho tôi..

Vì thế lúc tôi mở cửa ra, Lục Kha Tri đã thấy ngay một cậu chàng cao hơn “mực nước biển”, mặc đồ ngủ, trông rất đẹp trai, đang dính sát vào người tôi để buộc dây.

Hừmmmm hình như cảnh tượng này hơi tế nhị thì phải?

Chắc Lục Kha Tri cũng cảm thấy kì lạ, hắn rụt chân lại, rồi im lặng nhìn tôi một lúc lâu,  sau đó hắn nhả từng chữ vào mặt tôi: “Tôi quấy rầy hai người à?”

Tôi chưa kịp phản bác, Joseph, người luôn tỏ ra thân quen với mọi người, đã tiến tới choàng vai Lục Kha Tri, lôi hắn vào nhà: “Chào người anh em, tôi là Joseph, anh cũng tới tận hưởng bữa sáng ngon lành của Sweet Chili đúng không?”

Lục Kha Tri dừng bước, hất cái tay ở trên vai mình ra, sau đó quay lại nhìn tôi chằm chằm, tôi đoán không ra suy nghĩ của hắn từ vẻ mặt đó. 

“Sweet... Chili?”

“Do Joseph không đọc được tên tôi thôi. Ăn sáng nào, xong hết rồi.”

Tôi đẩy cả hai về phía trước: “Sandwich nhiều cà chua của cậu.” Tôi đưa cho Joseph một cái.

Sau đó đưa một cái khác cho Lục Kha Tri đang bày ra vẻ mặt khó ở: “Còn anh, cho anh hai cái trứng chiên.”

Lục Kha Tri rất thích ăn trứng chiên, lúc trước mỗi buổi sáng đến căng tin, hắn đều sẽ mua hai cái trứng chiên, rồi đặt một cái ở trên một cái ở dưới, tiếp đến gập nó lại, cuối cùng thỏa mãn cắn một miếng.

Tôi vốn ghét trứng gà, nhưng thật sự nhìn Lục Kha Tri ăn rất ngon, vì vậy tôi mới học hắn, kẹp hai miếng trứng lại, cả hai sẽ ngồi đối diện nhau rồi thầm đếm 1,2,3, sau đó cắn một miếng to, động tác gọn gàng lưu loát như đang thực hiện một nghi thức quan trọng nào đó.

Nhưng không biết giờ hắn còn thích ăn trứng chiên nữa không.

Lục Kha Tri cầm lấy miếng sandwich, mắt chớp chớp, rề rà không chịu cắn.

Tôi nghi hoặc hỏi: “Sao vậy, không ngon hả?”

Hắn nghiêng đầu nhìn tôi: “Tối qua tên đó...  Ngủ ở phòng em sao?”

Hả?? Trong đầu Lục Kha Tri chứa cái gì vậy?

Tôi lườm hắn một cái: “Tôi đi tìm anh mượn dầu thì gặp Joseph vừa mới chạy bộ về, anh ta giống anh như đúc, mặt dày tới ăn chùa.”

Có vẻ Lục Kha Tri cảm thấy sự thật khác xa với tưởng tượng của hắn, hắn lúng túng cười, rồi ngoạm ra hình trăng khuyết trên bánh sandwich, không trả lời lại.