Sau khi ngồi trên bờ sông được một lúc, chúng tôi cũng hết hứng đạp xe luôn, nhắn tin cho hội trưởng câu lạc bộ xong thì quay lại trung tâm thành phố trả xe. Tất nhiên chúng tôi không về ngay mà kiếm nơi nào đó vắng người để đi dạo.

Trước đây lúc ở trong nước, hành động thân mật nhất khi tản bộ của chúng tôi là bá vai choàng cổ, nhưng ở đây, chắc do mọi người đều không ngạc nhiên mấy nên chúng tôi cũng chẳng cần lo lắng gì, cứ tự nhiên nắm tay nhau rảo bước.

Trên đường đi, tôi kể chuyện của Vương Tranh cho Lục Kha Tri nghe.

Ai ngờ hắn không giận tôi vì đã giấu hắn đến giờ, mà chỉ giận năm đó Vương Tranh dám chặn tôi ngoài cửa, không cho tôi gặp hắn. Lục Kha Tri bảo khi nào về chắc chắn sẽ tính sổ với anh ta.

Phát tiết xong thì hắn bắt đầu hối hận vì chẳng đến tìm tôi giảng hòa lúc liên lạc được với tôi, còn nói nếu hắn chịu vứt mặt mũi đi, biết đâu chúng tôi đã làm lành từ lâu rồi.

Tôi nói vài câu an ủi Lục Kha Tri, giơ cả đôi bàn tay đang nắm lấy nhau lên, lắc trước mặt hắn: “Nhưng quanh đi quẩn lại cuối cùng người có tình cũng về chung một nhà thôi.”

Lục Kha Tri mím môi, im lặng nhét cả hai cái tay đó vào túi áo của mình.

Tôi trêu hắn: “Mắc cỡ hả?”

Hắn lắc đầu, dẫn tôi ngồi xuống ghế đá công viên, rồi nghiêm túc nói: “Anh cũng có mấy lời muốn nói với em.”

Tôi hơi lơ mơ, nhưng nhìn nét mặt của hắn, tôi cũng nghiêm túc nói: “Hả? Anh nói đi.”

Lục Kha Tri vừa nhìn tôi chăm chú vừa nói: “Chúng ta… sau khi chia tay, ban đầu anh rất giận do em tự ý ra nước ngoài mà không nghĩ đến cảm nhận của anh, sau đó lại cảm thấy hổ thẹn vì đã lén lút từ chối offer của em, thế nên không dám gặp em. Đến khi ổn định được cảm xúc của mình, định qua gặp em mới phát hiện không thể liên lạc với em. Khi đó anh nghĩ, chắc em thất vọng về anh lắm, không muốn gặp anh nữa. Anh đã cố gắng quên em, nhưng chợt nhận ra mình không làm được, trong đầu anh chỉ nhớ tới em. Mặc dù em chẳng dịu dàng tí nào, chúng ta cũng hay cãi nhau, nhưng anh biết, nếu đánh mất em thật, có lẽ anh sẽ chẳng bao giờ tìm được ai khác đối xử tốt với anh, còn khiến anh thích như thế.”

Đây là lần đầu tôi nghe Lục Kha Tri nói những lời dịu dàng và chân thành đến vậy.

Tôi cảm thấy mũi hơi chua, mắt cũng rơm rớm, đành giả vờ như không có chuyện gì mà quay đầu lau bớt.

Lục Kha Tri nói tiếp: “Về sau, cuối cùng ba mẹ cũng chấp nhận tính hướng của anh, còn đồng ý cho anh từ bỏ thi nghiên cứu sinh trong nước để đi du học, mẹ anh nhấn mạnh nếu ra nước ngoài vì em, thì lúc về phải đưa em về cùng. Dù đã dọn xong chướng ngại trong nhà, nhưng nước Y lớn như vậy, vốn dĩ anh không biết em học trường nào. Thế nên anh mới mạnh dạn đến gặp mẹ em, dì ấy tốt bụng lắm, nói cho anh biết luôn, sau đó anh nghĩ, chỉ cần dạo loanh quanh bên ngoài mỗi ngày, kiểu gì cũng đụng mặt em ở trường. Ai ngờ ông trời thương anh thế, ngay ngày đầu tiên đã cho anh gặp được em.”

Tuy trước đó, nhờ mẹ mà tôi đã biết cuộc gặp gỡ của chúng tôi không phải trùng hợp ngẫu nhiên, đó là cơ hội do Lục Kha Tri nỗ lực tạo ra, nhưng sau khi nghe xong bản hoàn chỉnh từ hắn, tôi vẫn cảm thấy đau lòng, còn hơi sợ hãi và tự trách.

Nếu Lục Kha Tri không cố gắng, thì mai này có lẽ chúng tôi sẽ mỗi người một nơi thật.

Tôi không biết phải nói gì, chỉ biết ôm lấy Lục Kha Tri, luôn miệng nói xin lỗi.

Lục Kha Tri vỗ lưng tôi: “Nhưng nghĩ theo hướng tích cực, hai năm chia xa đó đã giúp chúng ta trưởng thành hơn, em xem không phải lâu rồi chúng ta không cãi nhau sao.”

Tôi dựa vào hắn, rầu rĩ nói: “Sau này chắc chắn em sẽ sửa tính nết, không cãi nhau với anh nữa. Nếu ngọn lửa muốn hủy hoại tình cảm của chúng ta manh nha bùng lên, em sẽ dập nó ngay.”

Lục Kha Tri nghiêm túc nói: “Ừ, sau này hằng năm anh đều sẽ phong tặng cho em danh hiệu người chữa cháy giỏi nhất.”

Tôi vốn đang buồn thì bị câu này của hắn chọc cho bật cười.

“Vui chưa? Vậy chúng ta dạo thêm chút nữa rồi hẵng về.”

Tôi: “Chúng ta mua một cái bánh ngọt chúc mừng nhé?”

Lục Kha Tri sờ bụng tôi, hơi do dự: “Được thôi, anh cũng phải cố gắng vì danh hiệu tấm gương chăn heo của mình.”

Trở về ăn bánh xong, chúng tôi lại ngồi chơi game với nhau một hồi, đến lúc nghỉ ngơi, Lục Kha Tri cứ nằm lỳ trong phòng tôi không chịu đi, còn nói tối nay muốn ngủ với tôi.

Nhưng mọi người biết đấy, giường này nhỏ lắm, nên tôi từ chối lời mời ngủ chung của hắn.

Nhưng Lục Kha Tri không nghe, kiên quyết đòi ngủ với tôi, hắn nói không cho ngủ cùng giường thì phải cho ngủ trên sàn.

Tôi hỏi Lục Kha Tri sao phải làm như vậy, hắn nói: “Anh muốn trước khi ngủ và sau khi dậy, mở mắt ra là thấy em đầu tiên.”

Được rồi, lời thổ lộ này có cho tôi quyền được từ chối không?

Tất nhiên là không.

Vì thế Lục Kha Tri bèn vội vàng chạy về phòng hắn tháo drap giường, rồi ôm gối đến phòng tôi trải ra sàn, may mà sàn phòng ký túc xá đều được trải thảm, nếu không tôi đoán tỉnh dậy hắn sẽ lại mỏi lưng đau eo giống hồi trước.

Lúc sắp ngủ, Lục Kha Tri cứ vuốt ve cánh tay tôi đang buông thõng xuống giường mãi, tôi chịu hết nổi, đành thở dài nói với hắn: “Anh lên đây đi.”

Hình như Lục Kha Tri đoán được tôi sẽ nói câu này, nên vừa nghe xong đã bật người nhảy lên giường ngay, động tác quá mạnh khiến tôi xém nữa bị chiếc nệm mềm bắn ra ngoài.

Cái giường này nhỏ thật, nếu cả hai đều nằm thẳng thì sẽ chật cứng, vì thế chúng tôi đành nằm nghiêng, tôi chỉ lo lúc ngủ, lỡ mà xoay người là rớt xuống giường luôn.

Lục Kha Tri ôm tôi, vùi đầu vào cổ tôi, không ngừng hít hà, còn thờ dài đầy thỏa mãn.

Tôi vỗ bàn tay đang đặt trên eo mình của hắn rồi hỏi: “Cún Lục, anh đang ngửi gì đó?”

Hắn dừng lại, im lặng hồi lâu, sau đó bắt đầu hôn phớt qua cần cổ tôi, hôn liên tục, khiến tôi cảm thấy rất nhột.

Tôi không nhịn được, bèn rụt cổ nói: “… Anh làm gì thế?”

Lục Kha Tri kéo tôi lại, rồi cắn tôi một cái: “Em thơm quá.”

Tôi lườm hắn trong bóng tối: “Hôm nay anh cũng dùng sữa tắm của em đấy, anh tự cắn mình đi.”

Lục Kha Tri siết chặt vòng tay trên eo tôi, lại vùi đầu vào cổ tôi, hít sâu một hơi. Hồi lâu sau, hắn mới nằm xuống gối mình, nhưng cơ thể vẫn dán sát người tôi.

Hắn thì thào: “Em biết trên người mình có mùi gì không?”

Tôi: “Không phải vừa nói là mùi sữa tắm sao?”

Lục Kha Tri kéo áo ngủ của tôi xuống, bắt đầu hôn vai tôi: “Trên người em có mùi bảo bối của anh.”

Giọng hắn vô cùng dịu dằng, khiến tôi nghe mà đỏ cả mặt, may là đã tắt đèn nên không thấy được.

Đầu có hơi choáng, bị say “ngọt” rồi.

“Anh… Anh đừng hôn chỗ đó nữa.”

Lục Kha Tri cười: “Vậy anh hôn chỗ này được không?”

Nói xong, hắn bèn xoay người tôi qua rồi ôm vào lòng, bờ môi chầm chậm di chuyển từ cổ tôi xuống dưới, cái tay vòng sau lưng tôi cũng bắt đầu táy máy.

Tôi bị Lục Kha Tri làm cho nóng cả người, vừa phát hiện mình “nổi hứng” thì đẩy đầu hắn ra ngay: “Dừng lại, em muốn ngủ, ngày mai còn phải dậy sớm.”

Nào ngờ Lục Kha Tri ngừng thật, hắn rướn đầu lên hôn bẹp một cái lên miệng tôi rồi ngoan ngoãn nằm xuống, không quậy nữa.

Tôi im lặng một lát mới nói: “Hôm nay anh nghe lời ghê.”

Lục Kha Tri trả lời như đúng rồi: “Chưa chuẩn bị gì hết, sợ em bị thương “

Tôi: “…”

Lục Kha Tri cười hì hì, siết chặt vòng tay đang ôm tôi: “Ngủ ngon nhé, yêu em.”

Tôi dựa vào người hắn, cảm nhận hơi thở ấm áp của đối phương: “Ừ, ngủ ngon, em cũng yêu anh.”