Trước khi nhập học mọi người sẽ có hai tuần lễ để nghỉ ngơi, làm quen với môi trường mới, hoặc đi mua sắm ít đồ dùng thường ngày.

Ngày mai, tôi định đến siêu thị và trung tâm thương mại để mua đồ ăn và nhu yếu phẩm hằng ngày, nhưng một cánh tay bị thương thì khá bất tiện, nên dời lại hôm khác.

Do chưa quen với chênh lệch múi giờ giữa hai nước, vào lúc ba giờ sáng tôi chợt choàng tỉnh rồi không ngủ lại được nữa, chỉ có thể nằm trên giường chơi điện thoại, mệt thì thiếp đi một lúc, sau đó lại mở mắt tiếp tục chơi.

Mãi đến lần thứ ba điện thoại rớt trúng mặt, tôi mới hoàn toàn tỉnh táo.

Tôi quay đầu nhìn đồng hồ, đã sắp mười giờ trưa rồi.

Đói quá đi.

Ngáp một cái đứng lên, rửa mặt rồi thay đồ, chuẩn bị đi dạo tìm một quán ăn.

Ra khỏi phòng, tôi nhìn thấy một thanh niên người da trắng cao lớn đứng mở cửa phòng bên cạnh.

Tôi thấy anh ta quẹt thẻ mấy lần cửa cũng không mở, sốt ruột đến mức vò đầu bứt tai, anh ta nhìn thấy tôi thì cực kì kích động, đi đến hỏi tôi cách mở cửa.

Thật ra cửa rất dễ mở, chỉ cần quẹt thẻ một cái là được, nhưng khu kí túc xá của trường bọn tôi cũng  “có tuổi” rồi, không còn nhạy nữa, muốn mở phải vừa quẹt vừa kéo tay nắm cửa, hôm qua tôi cũng loay hoay mãi mới mở được.

Tôi nhận lấy thẻ của anh ta, thực hiện thao tác như trên, cửa mở ra ngay.

Thấy tôi mở cửa một cách dễ dàng, thanh niên da trắng giơ ngón tay cái với tôi, toét miệng cười, rồi thân thiện ôm tôi.

Nói chứ, tôi thật sự hâm mộ ưu điểm của người da trắng, một thanh niên bình thường cao 1m78 như tôi đứng trước mặt người có chiều cao 1m90+, trông chả khác gì con gà bệnh.

Anh ta giới thiệu tên mình là Joseph, nghiên cứu sinh ngành địa chất. Tôi chỉ nán lại nói mấy câu với anh ta, rồi bảo mình phải đi ăn cơm, Joseph gật đầu, còn nháy mắt với tôi một cái, anh ta nói người Châu Á nấu ăn rất ngon, lần sau sẽ không khách sáo đến nhà tôi ăn chùa.

Nói đến đề tài này, tôi chỉ biết cười trừ để giấu đi sự khó xử.

Chắc tôi là một trong số ít người không thừa hưởng gien nấu nướng của Trung Quốc.

Ở nhà thì ba mẹ nấu cho, lên đại học thì có căn tin, thỉnh thoảng thèm cái gì lại ra ngoài ăn cho đã ghiền, không thì nói Lục Kha Tri nấu giúp.

Nói mới nhớ, Lục Kha Tri rất giỏi nấu ăn. Đừng thấy hắn luôn bày dáng vẻ cậu ấm ngồi tít trên cao mà lầm, khi vào bếp cũng rất ra dáng đó, mỗi lần hắn nấu cơm tôi đều phải mang theo một hộp thuốc tiêu hóa làm “món tráng miệng”.

Ủa, sao tự dưng lại nhớ tới hắn vậy?

Tạm biệt Joseph, mới đi chưa được mấy bước đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc gọi tôi từ đằng sau.

“Trì Lê.”

Não tôi được khai sáng rồi hả, sao nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới ngay thế.

Mỉm cười xoay người, định lễ phép chào hỏi Lục Kha Tri.

Vừa quay đầu tôi đã trợn tròn mắt.

Sao áo của Lục Kha Tri lại giống áo tôi đang mặc vậy?

Cả hai đều ngây người, sau đó đứng nhìn áo của nhau.

Nhìn một lúc, tôi rút ra kết luận: “Mẹ nó, giống như đúc.”

Đây là một cái áo màu đen, tay lỡ, trước ngực in hình thánh ăn.

Kiểu áo nhìn bệnh như vậy mà cũng có thể đụng hàng?

Ông trời thấy tôi chưa đủ khổ hả?

“Ha ha...  Khéo ghê.” Tôi chủ động nói trước, tuy rằng tôi đang cười đó, nhưng trong lòng lại không ngừng văng tục.

“Khéo thật.”

Lục Kha Tri bước tới, nhìn khắp người tôi, tự dưng bật cười.

Tôi hơi cáu nói: “Anh cười cái gì?”

Lục Kha Tri duỗi tay vỗ đầu tôi: “Em vẫn lùn như vậy.”

“Giề? Hai mươi mấy tuổi rồi, ai còn cao thêm được nữa?”

“Anh nè!” Lục Kha Tri nhướng mày: “Em không thấy anh cao hơn sao?”

Lúc này, tôi mới nhìn kỹ hắn, giờ hắn cao hơn tôi một cái đầu lận, trước kia chỉ là nửa cái đầu thôi.

“Ờ.” Tôi liếc mắt xem thường, xoay người: “Tìm tôi chi? nếu không có chuyện gì thì tôi đi ăn cơm đây, tạm biệt.”

Lục Kha Tri vờ như không nghe thấy giọng điệu đuổi người đó, vẫn sải bước đi cạnh tôi: “Vậy đi cùng đi, đúng lúc anh cũng đang đói. Ăn xong, đợi đến buổi chiều hai chúng ta đến siêu thị mua đồ.”

“Xin lỗi, tay tôi đau, mấy ngày nữa mới đi.”

“Không sao, anh sẽ cố xách giúp em.”

“Cái đó không phải trọng điểm, trọng điểm là sao anh cứ quấn lấy tôi hoài vậy?”

Tôi không hiểu được luôn, có ai lại tán dóc, ăn cơm, rồi đi dạo phố với người yêu cũ không?

Lục Kha Tri không nghĩ thế: “Dù gì thì em và anh đều sinh ra ở Trung Quốc, vậy cũng tính là người một nhà rồi, người một nhà giúp đỡ lẫn nhau có gì sai?”

Thôi được, do tôi thiếu hiểu biết, đến hôm nay mới trải nghiệm được tinh thần lá lành đùm lá rách của người Trung Quốc.