Chúng tôi hẹn nhau lúc chín giờ rưỡi, cuối cùng lại kéo dài đến gần mười một giờ mới đi.

Do tôi ăn sáng xong thì muốn nghỉ ngơi một lúc, nên mới lên giường nằm nghịch điện thoại, không ngờ lại thiếp đi lúc nào không hay, Lục Kha Tri gọi điện tới tôi cũng không tỉnh, mãi đến khi hắn đập cửa.

Tiếng đập cửa thô lỗ dọa tôi sợ run cả người, vội tỉnh giấc, sau đó chân tôi va vào vách tường, không hiểu sao bắp chân lại bị chuột rút.

Tôi chửi tục một tiếng rồi xoa bóp bắp chân trong phòng, ngoài kia Lục Kha Tri vẫn đập cửa rầm rầm đập.

“Mở cửa, mở cửa, mở cửa ra lẹ lên!”

Cộc cộc cộc, cộc cộc cộc, cộc cộc cộc cộc cắc cộc cộc.

Còn gõ theo nhịp điệu nữa chứ.

Tôi khập khiễng xuống giường, ngay giây phút đó tôi rất muốn đánh Lục Kha Tri đang ở bên ngoài nằm nhoài ra đất.

“Trì Lê, em đừng trốn rồi giả vờ im lặng, anh biết em…”

Tôi cộc cằn mở cửa, giọng Lục Kha Tri chợt im bặt.

Hắn buông tay đang gõ cửa xuống, cười híp mắt với tôi: “Gần mười giờ rưỡi rồi đó, anh còn tưởng em lén đi trước một mình chứ.” Nói xong, hắn còn vươn đầu vào nhìn phòng tôi: “Không làm phiền em chứ?”

Tôi lắc lắc tay, xoa xoa khuôn mặt cho tỉnh ngủ, dựa người vào cửa, để Lục Kha Tri đi vào.

“Vừa nãy tôi ngủ quên, anh vào đợi tôi một lát, tôi rửa mặt, thay đồ rồi chúng ta đi.”

Lục Kha Tri ừ một tiếng, có lẽ hắn thấy được dáng đi kì lạ của tôi, nên hỏi: “Chân em sao vậy?”

Tôi liếc hắn: “Bị anh dọa.”

Lục Kha Tri nhướng mày bật cười: “Anh nhờ hồi trước lúc em bị chuột rút…”

Hắn nói được một nửa thì dừng lại, có vẻ hắn đã kịp nhận ra chuyện mình suýt lỡ miệng nói sẽ khiến cả hai lúng túng, lỗ tai dần ửng đỏ.

Tôi còn đang ngơ ngác không hiểu gì hết, chợt thấy lỗ tai hắn đỏ lên, nhắc tôi nhớ về một chuyện, vì vậy mặt tôi cũng đỏ lên theo.

Lần duy nhất tôi bị chuột rút trước mặt Lục Kha Tri, là lần... đầu tiên của hai chúng tôi.

Nói ra thì hơi xấu hổ, tóm lại là dù chúng tôi đã ở bên nhau, nhưng tôi vẫn chưa sẵn sàng để lên giường, hôm đó Lục Kha Tri ghen bởi vì có một em gái khóa dưới tỏ tình với tôi, nên đã ra ngoài uống một ít rượu. Vừa về đến nhà, mặt hắn hầm hầm đi tới bế tôi ném lên giường, sau đó thô bạo cởi quần tôi ra, rồi thở hổn hển nói bên tai tôi là muốn tôi.

Tôi bị dọa sợ, đến khi tỉnh táo lại, thì thấy Lục Kha Tri vừa hôn vừa lột quần lót tôi ra.

Tôi quýnh lên, muốn đạp hắn một cái, nhưng lại đạp hụt vào tường, đầu ngón chân lập tức tê dại, không biết đã đụng tới cái gân nào, mà cơn đau nhức nhanh chóng lan từ đùi xuống bắp chân, chẳng thể nhúc nhích nỗi.

Nước mắt tôi ứa ra vì đau, ôm chân rồi mắng hắn.

Đến lúc này Lục Kha Tri mới tỉnh táo, nhìn tôi áy náy rồi bắt đầu xoa bóp chân cho tôi.

Tôi còn nhớ trong lúc hắn xoa bóp chân cho tôi còn nói: “Quả Lê xin lỗi em, anh không nên ép em.” Vừa dứt lời đã nói tiếp, giọng còn hơi tủi thân: “Anh thích em như vậy, không muốn em phải khó chịu vì anh.”

Không biết là do lúc đó kỹ thuật xoa bóp của hắn tốt đến mức xoa vào trong tim tôi, hay là do không chịu nỗi lời tỏ tình bất ngờ này, mà tôi lại nhắm mắt nói với hắn: “Chân em ổn rồi, anh... làm đi,”

Tiếp đến chúng tôi đã làm chuyện mà ai cũng biết là chuyện gì.

Đó là nguyên nhân tại sao tôi đỏ mặt, còn hắn thì đỏ tai.

Tôi ho nhẹ: “Anh... anh đừng có đoán mò!”

Lục Kha Tri vội nói: “Do em suy nghĩ bậy bạ thôi!”

“Anh!...Thôi quên nó đi.”

Tôi biết nhưng tôi không thể nói ra.

Tôi cứng họng, lết người đến tủ quần áo tìm đồ, sau đó vào nhà vệ sinh thay quần áo.

Đến lúc tôi đi ra, Lục Kha Tri đang đứng trước bàn đọc sách của tôi, có vẻ đang nhìn giấy note được dán trên giá sách.

Do ở trên máy bay quá chán nên tôi đã ngồi chép lại công thức nấu ăn, chỉ có hai món, là cà chua xào với trứng và canh cà chua trứng.

Hắn thấy tôi đi ra, chỉ vào giấy note hỏi tôi: “Em định ăn hai món này mỗi ngày hả?”

Tất nhiên là không rồi.

Nhưng tôi không nói thế, mà trả lời theo ý Lục Kha Tri: “Đúng vậy, nếu ngán thì có thể đổi qua cơm hấp cà chua.”

Lục Kha Tri chặc lưỡi lắc đầu: “Nể tình chúng ta vừa là bạn học vừa là đồng hương, anh sẽ gắng gượng cho em tới cọ cơm.”

Tôi cười ha ha ha, không tin lời hắn: “Được, nhưng chờ tôi ăn ngán đã, tôi chuẩn bị xong rồi, chúng ta đi thôi.”