Tên Cát lão của Black Eyes đang ngồi trong phòng bao thưởng thức rượu ngon và gái đẹp thì đột nhiên cửa phòng bị ai đó đạp mạnh vào, ông ta tức giận lên tiếng quát: “Là kẻ nào dám ngang nhiên kiếm chuyện với ông đây, không biết đây là địa bàn của ai à?”.

Vừa dứt câu thì một viên đạn bay tới ghim thẳng vào giữa trán của ông ta, từ cái lỗ tròn trên trán máu chảy xuống thành dòng nhìn rất chói mắt, Cát lão gục người xuống đất chết ngay tại chỗ.

Vân Hạ đứng ngay cửa đưa khẩu súng còn bốc khói trắng lên môi thổi một cái, vẻ mặt ai oán: “Cmn, thằng nào nói mấy thằng già nguyên lão của BE ghê gớm bà đây tán một cái dính vách chết liền, chơi chẳng đã gì hết”.

Vân Hoàng xử lý mấy đứa canh cửa đi vào sau, vẻ mặt cũng ai oán không kém Vân Hạ là mấy, anh chàng nhảy đong đỏng lên: “Chời má, sao cô lẹ tay vậy ít ra phải tôi chơi với hắn một chút chứ”.

Vân Hạ hừ mũi: “Một viên đạn nhanh gọn lẹ đỡ phải tốn công sức…tôi là sư tỷ của cậu đấy nhé”.

“Nói cái gì hả?” Vân Hoàng tỏ vẻ không cam tâm.

Thế rồi chẳng biết vì sao Vân Hoàng và Vân Hạ trở mặt đánh nhau kịch liệt, nhân lúc kẻ thù đang phân tâm một tên thuộc hạ trong tổ chức BE nhấn chuông báo động.

Tiếng chuông vừa vang lên thì cả Mị Tình cũng loạn lên, ai ai ở đây cũng biết Mị Tình là địa bàn của Black Eyes tiếng chuông báo động vừa rồi hẳn là có biến, người đến chơi qua đường thì lo tìm cách thoát thân, người trong tổ chức Black Eyes thì sẵn sàng chiến đấu.

Khi nghe tiếng chuông báo động vang lên, người người náo động như bầy ông vỡ tổ, Hàn Vân Hy cũng hoang mang lên, cô nhíu mày thầm nghĩ “Múa mở màn chưa xong mà sao mọi thứ cứ loạn cào cào lên vậy cà???”.

Một cô gái từ đâu chạy lên sân khấu rồi chỉ tay vào người Hàn Vân Hy hét lên: “Cô ta là kẻ giả mạo…cô ta không phải là tân vũ hậu của Mị Tình…”.

Hàn Vân Hy liền nhận ra cô gái vừa lên tiếng chính là tân vũ hậu bị mình đánh ngất đi trong phòng trang điểm, Hàn Vân Hy tự mắng chính mình: “Biết vậy đã trói cô ta lại rồi… này thì cho hết cái tội thương hoa tiếc ngọc…”.

Những vũ công trên sân khấu cũng không đơn giản là vũ công mà hơn một nửa số đó là sát thủ chuyên nghiệp của Black Eyes rồi, cả đám người quay lại nhìn Hàn Vân Hy bằng ánh mắt lạnh lẽo như băng rồi bắt đầu tấn công cô.

Hàn Vân Hy từng trãi qua nhiều lần thập tử nhất sinh những hoàn cảnh trước còn nguy hiểm hơn bây giờ nhiều nên cô không hề nao núng mà vẫn điềm tĩnh đối phó với từng người một.

Ở tầng hầm bí mật của Mị Tình có một nhóm sát thủ chuyên nghiệp đột nhập vào người dẫn đầu chính là Lục Thần Không, anh và những thuộc hạ của mình xử lý nhanh gọn lẹ người canh hàng của BE rồi cướp lại lô vũ khí bị họ đánh úp lấy đi trên đường vận chuyển mấy ngày trước.

Kiểm tra lô vũ khí còn nguyên vẹn không có vấn đề gì khác Lục Thần Không liền hạ lệnh toàn bộ rút lui.

Hàn Vân Hy một mình đối đầu với cả trăm người trên sân khấu, cô rút phi tiêu ra ném 10 cái là dính hết 10 cái, lốc phi tiêu trên người của Hàn Vân Hy vơi dần, cô rút ra một khẩu Beretta 92 tùy tiện giơ tay bắn mà không hề nhắm bắn gì hết, bộ dáng cứ như đùa giỡn nhưng mỗi viên đạn của cô đều ghim vào người kẻ địch một cách chuẩn xác, một viên đạn là lấy một mạng người.

Băng đạn thứ ba của Hàn Vân Hy cũng đã sử dụng đến viên cuối cùng, cô cau mày đưa tay lau mồ hôi trên trán, bọn BE đã có đủ thời gian để tập hợp lực lượng có trang bị vũ khí đánh vào Mị Tình.

Hàn Vân Hy nhíu mày rồi  khẽ mắng: “Mẹ kiếp, anh chơi được lắm đó thủ lĩnh”.

Hàn Vân Hy vừa mới chửi dứt câu thì thấy từ trên cao một chàng trai mặc vest đen đeo mặt mạ bạc được trang trí bằng những viên kim cương màu xanh biển lấp lánh tay anh nắm lấy một sợi dây thừng được móc vào chùm đèn pha lê treo kiên cố giữa sàn nhảy của Mị Tình đang bay tới chỗ của mình.

Lúc chàng trai lạ mặt bay ngang qua người Hàn Vân Hy đã tiện tay ôm lấy eo cô rồi cả hai cùng bay lướt trên không dưới con mắt ngỡ ngàng của mọi người.

Hàn Vân Hy vừa tính phản kháng thì nghe giọng nói lạnh lẽo vang lên: “Ngoan một chút đi mèo con à”.

Khi nghe giọng nói đó vang lên Hàn Vân Hy kinh ngạc ra mặt có nằm mơ cô cũng không dám tin được là Lục Thần Duệ lại đích thân đi cứu mình, do mất cảnh giác nên suýt nữa Hàn Vân hy bị trúng đạn vẫn là anh nhanh nhẹn lách người qua nên cả hai không bị thương.

Vào khoảnh khắc này Hàn Vân Hy cảm nhận rõ ràng là tim cô đang đập lỗi nhịp trước sự tiêu soái của Lục Thần Duệ.

Lục Thần Duệ và Hàn Vân Hy đáp xuống trước cửa của Mị Tình kết thúc màn bay lượn trên không của mình, chẳng biết thế quái nào lại có một chiếc xe thể thao Bugatti màu đỏ đậu ngay ở đó.

Hàn Vân Hy vẫn chưa hoàn hồn cô cứ đưa mắt nhìn chằm chằm vào Lục Thần Duệ tâm mi cau chặt vì suy nghĩ mông lung.

Tiếng của Lục Thần Duệ vang lên: “Em còn đứng ngây ra đó làm gì, bộ tính chờ anh mở cửa xe mời em vào rồi làm tài xế cho em luôn đó hả???”.

Hàn Vân Hy liền lắc đầu cô vội đưa tay mở cửa xe ra: “Mời thủ lĩnh lên xe”.

Sau khi Lục Thần Duệ ngồi vào xe, Hàn Vân Hy liền đi bọc qua bên kia ngồi vào ghế lái chính, cô nhấn ga lái xe ra khỏi Mị Tình.

Người của BE đuổi theo ra đến cổng đều bị thuộc hạ mà Lục Thần Duệ cử đến chặn lại.

Lục Thần Không, Vân Hoàng và Vân Hạ cũng đã rút lui trong êm xui, bọn họ đang ngồi trong phòng khách của một toàn biệt thự sang trọng, cả ba cùng đứng dậy cúi đầu chào khi thấy Lục Thần Duệ và Hàn Vân Hy bước vào: “Thủ lĩnh”.

Lục Thần Duệ gật đầu hỏi: “Nhiệm vụ hoàn thành không?”.

Lục Thần Không đáp: “Đã lấy lại được lô vũ bị cướp đi mấy hôm trước”.

Lục Thần Duệ nở nụ cười hài lòng: “Tốt lắm”.

Vân Hạ vẫn còn ấm ức chuyện kế hoạch nên liền lên tiếng: “Này thủ lĩnh tại sao anh lại không làm theo kế hoạch gì hết vậy hả??? Lỡ như tiểu sư muội vì không biết sự thay đổi này mà nguy hiểm đến tính mạng thì biết làm sao đây???”.

Vân Hoàng cũng tỏ vẻ tán đồng: “Phải đó thủ lĩnh, thay đổi kế hoạch như vậy không ổn chút nào, cứ như bỏ con giữa chợ vậy”.

Lục Thần Duệ cũng không hề tức giận anh ngẩng đầu lên nhìn Vân Hạ rồi nghênh ngang đáp: “Kế hoạch là cái quái gì chứ??? Bộ cái kế hoạch đó là tôi nghĩ ra chắc, tôi là thủ lĩnh tôi thích làm gì thì làm”.

Vân Hoàng cũng bị ánh mắt lạnh lẽo của Lục Thần Duệ đóng băng: “Hàn Vân Hy cũng đâu phải con của tôi sao nói là bỏ con giữa chợ được”.

Lục Thần Duệ đánh mắt nhìn qua Hàn Vân Hy rồi nói tiếp: “Nếu cô ấy không giữ được mạng của mình thì chỉ có thể trách bản thân cô ấy quá yếu ớt mà thôi sao có thể đổ lỗi cho tôi được…ba năm qua tôi đã dốc sức đích thân đào tạo cho cô ấy chuyện nhỏ như vậy cũng làm không xong thì sao mà xứng đáng ở trong tổ chức được”.

Vân Hạ xù lông lên quát: “Anh là thủ lĩnh là nói vậy được sao đúng là vô trách nhiệm quá mà”.

Lục Thần Duệ nhìn Vân Hạ bằng đôi mắt sắc lạnh con người âm lãnh cả người anh tỏa ra hàn khí khiến người khác thấy lạnh sống lưng: “Hôm nay tôi đã phá lệ cứu lấy cái mạng nhỏ của Hàn Vân Hy, cô còn bảo tôi vô trách nhiệm, nếu tôi thật sự vô trách nhiệm như lời cô nói thì bây giờ tiểu sư muội của cô đã bỏ mạng ở địa bàn của BE rồi”.

Lục Thần  Không kéo tay của Vân Hạ một cái, anh khẽ thì thầm với cô: “Đủ rồi, muội nói ít lại một chút không nên làm loạn lên nữa”.

Hàn Vân Hy thấy không khí căng thẳng nên liền cúi đầu nhận lỗi: “Thủ lĩnh là năng lực của tôi yếu kém lần sau sẽ cố gắng hơn”.

Lục Thần Duệ quay sang Lục Thần Không, Vân Hoàng và Vân Hạ rồi lên tiếng: “Hôm nay mọi người làm rất tốt, tất cả được nghỉ ngơi ba ngày tự do”.

Mắt của Vân Hoàng sáng rỡ lên: “Cảm ơn thủ lĩnh”.

Vân Hạ nghe được nghỉ liền vui mừng nói với Hàn Vân Hy: “Ê Vân Hy, được nghỉ ba ngày chúng ta đi biển chơi đi lâu rồi tỷ chưa tới đó, nhân tiện kiếm anh chàng đẹp trai nào đó cho muội luôn”.

Hàn Vân Hy cũng tỏ vẻ thích thú liền gật đầu: “Tỷ đặt vé máy bay muội chuẩn bị hành lý”.

“Được, chúng ta về thôi”.

.