Mọi người trên chiến hạm A7 bắt đầu hoảng loạn bỏ chạy, Hàn Vân Hy cũng bị thương tích khá nghiêm trọng, cô cố gắng di chuyển đến chỗ thuyền cứu sinh.

Lâm Thiệu nhìn thấy Hàn Vân Hy bị thương ở chân di chuyển khó khăn liền đi tới đỡ cô: “Chỉ huy Hàn cô ổn không để tôi cõng cô đến thuyền cứu sinh nha”.

Hàn Vân Hy liền xua tay: “Không cần đâu tôi có thể tự mình đi đến đó được còn một số đồng đội bị thương khá nặng cậu giúp đỡ họ xuống thuyền trước đi”.

Lâm Thiệu cau mày rồi gật đầu: “Dạ chỉ huy, cô phải tranh thủ thời gian bởi vì chỉ trong vài phút nữa thôi cả chiến hạm sẽ nổ tung đó”.

Hàn Vân Hy đặt tay lên vai của Lâm Thiệu cho anh một ánh mắt trấn an rồi lên tiếng: “Tôi nhất định sẽ sống sót mà”.

Những người chiến sĩ còn lành lặng đang giúp đỡ những người bị thương xuống tàu cứu sinh để tìm đường sống.

Lục Thần Duệ đưa con người âm lãnh nhìn chiến hạm A7 đang bốc cháy đỏ rực trên biển thì liền nhếch môi mỉm cười đắc ý: “Chết dưới tay của Tartarus xem như cũng quá vinh dự cho mấy người rồi”.

Vân Hạ thì tỏ vẻ phấn khích ra mặt: “Trời ơi đánh như thế này mới gọi là đánh chứ trước giờ tôi chỉ toàn nhận nhiệm vụ thích sát mà thôi nay được đánh một trận như vậy đúng là đã mắt sướng tay à nha”.

Lục Thần Duệ liền quay sang liếc xéo Vân Hạ một cái: “Nếu như thua thì kết cục của cô chính là giống như thế đó”.

Vân Hạ đưa mắt nhìn chiến hạm A7 đang bốc cháy thì cũng cảm thấy lạnh sống lưng cũng may cô làm việc cho Lục Thần Duệ chứ nếu đứng ở phe đối địch với anh thì chết là cái chắc rồi.

Lục Thần Không thì nhìn những con người trên chiến hạm A7 đang chật vật tìm đường sống bằng ánh mắt thương cảm nhưng biết làm sao được rõ ràng là bọn họ gây hấn trước.

Người của Tartarus thì đã sao chứ xưa nay bọn họ mang danh hắc bang nhưng chưa bao giờ làm hại bất kỳ ai mà không có lý do hết nhưng nếu chọc giận họ thì tất nhiên phải gánh chịu hậu quả mà thôi.

Trong lúc Hàn Vân Hy đang đi từng bước chậm chạp đến chỗ thuyền cứu sinh thì Hoàng Lực đi ngang qua chỗ cô hắn vẫn bình thường không hề bị thương tích gì hết.

“Mọi người đã xuống thuyền hết chưa Hoàng Lực?” Hàn Vân Hy tỏ vẻ lo lắng lên tiếng hỏi.

Hoàng Lực dừng bước: “Cơ bản đã xuống gần hết rồi những người bị thương quá nặng thì đành bỏ lại bởi vì thuyền cứu sinh không đủ chỗ”.

Hàn Vân Hy liền tỏ thái độ cau có khó chịu với Hoàng Lực: “Sao anh có thể làm như vậy chứ dù sao họ cũng là đồng đội cùng chúng ta vào sinh ra tử không biết bao nhiêu lần…anh nở để họ vùi thân xác trong biển lửa hay sao?”.

Hoàng Lực hất mặt tỏ vẻ khó chịu lên tiếng hỏi một cách cáu gắt: “Vậy bây giờ cô muốn sao đây thưa chỉ huy?”.

“Dù là thi thể cũng phải họ vào đất liền trả lại cho gia đình an táng” Hàn Vân Hy tỏ vẻ kiên quyết.

Một tiếng nổ lớn nữa lại vang lên, chiến hạm A7 bị gãy làm hai phần, nửa phần trước đã bắt đầu chìm dần xuống biển.

Hàn Vân Hy và Hoàng Lực đang đứng trên phần còn lại của chiếm hạm, nước đã tràn đầy vào bên trong cộng thêm trọng lượng quá nặng của sắt thép nên sớm muốn thì gì cũng chìm thôi.

Hoàng Lực nhếch mép lên mỉm cười gương mặt hắn vô cùng láu cá: “Hàn Vân Hy, cô dựa vào cái gì mà lần nào cũng vượt trội hơn tôi chứ?”.

Hàn Vân Hy cau mày: “Hoàng Lực, giờ phút này anh nói mấy chuyện vô bổ này để làm chứ?”.

Mắt của Hoàng Lực hiện lên sự tức giận: “Vô bổ sao? Hàn Vân Hy cô biết tôi ghét cô thế nào không hả? Từ lúc còn ở học viện quân đội cô luôn hơn điểm tôi dù chỉ có 1 một điểm thôi nhưng tôi không bao giờ vượt qua được cô…đến lúc vào phục vụ trong quân đội tôi có làm gì có biểu hiện xuất sắc đến đâu thì cô vẫn luôn là cấp trên của tôi, tại sao bao nhiêu cố gắng của tôi đều không thể vượt qua cô vậy hả?”.

Hàn Vân Hy rủ mắt cô bước đến trước mặt Hoàng Lực rồi đặt tay lên vai anh lên tiếng một cách chân thành: “Hoàng Lực, tôi xin lỗi…tôi biết trận này thua thảm hại như vậy là do tôi quá tự tin vào khả năng của mình, tôi thừa nhận do tôi chủ quan mới hại nhiều đồng đội hy sinh như thế nhưng mà đối với tôi anh mãi mãi là một đồng học, một đồng đội tốt nhất”.

Hoàng Lực không những không nguôi giận mà ánh mắt hắn toát lên vẻ thâm độc: “Ai muốn làm đồng đội với cô chứ chẳng qua cô chỉ ỷ vào gia thế mà vượt mặt tôi thôi, tôi không phục”.

Hoàng Lực đẩy Hàn Vân Hy một cái thật mạnh vốn ban đầu chỉ là tính đẩy cô tránh ra xa thôi nhưng không ngờ hắn dùng lực quá mạnh nên làm Hàn Vân Hy ngã đập đầu vào thành sắt của chiến hạm bất tỉnh tại chỗ.

Qua mấy giây Hoàng Lực thấy Hàn Vân Hy nằm bất động liền nuốt nước bọt cố gắng kìm chế cơn sợ hãi của bản thân mà bước đến ngồi xổm xuống bên cạnh cô, hắn đưa tay lay động Hàn Vân Hy để gọi cô tỉnh dậy.

“Hàn Vân Hy…Hàn Vân Hy…cô đừng đùa với tôi đó nha…Hàn Vân Hy…”.

Mắt thấy Hàn Vân Hy nằm bất động Hoàng Lực lần đầu tiên thấy tay mình run lên hắn lẩm bẩm: “Mình giết cô ta rồi…mình giết cô ta rồi sao???”.

Trong đầu Hoàng Lực lại văng vẳng câu nói của Dư Chí trong đầu: “Nếu không có Hàn Vân Hy thì chắc chắn cậu sẽ là người thay thế tôi trong tương lai”.

Sự độc ác hiện lên trong đôi mặt của Hoàng Lực, hắn lại lẩm bẩm một mình: “Hàn Vân Hy chết là do Tartarus gây ra không liên quan gì đến mình hết…mình không có tội gì hết…mình vô tội…từ bây giờ mình sẽ thay thế Hàn Vân Hy mình nhất định sẽ làm tốt hơn cô ta gấp vạn lần”.

Nửa chiến hạm A7 bị sóng dập quá mạnh nên đang có xu hướng bị lật dọc xuống, Hoàng Lực vội đứng dậy chạy thật nhanh đến thuyền cứu sinh rồi nhảy xuống.

Lâm Thiệu nhìn theo phía sau không thấy Hàn Vân Hy đi cùng Hoàng Lực liền nóng lòng lên tiếng hỏi: “Chỉ huy phó, chỉ huy trưởng đâu ạ?”.

Hoàng Lực giả vờ làm ra bộ mặt thương tâm lên tiếng đáp: “Hàn chỉ huy vì cứu tôi một mạng mà trúng đạn ra đi rồi”.

Gương mặt của Lâm Thiệu toát lên vẻ ngạc nhiên không dám tin: “Hàn chỉ huy tài giỏi như thế sao có thể bỏ mạng tại vùng biển này”.

Hoàng Lực giả vờ thương cảm lên tiếng: “Cũng tại tôi năng lực yếu kém báo hại chỉ huy hy sinh mạng mình”.

Lâm Thiệu liền lên tiếng: “Dù Vân Hy có chết tôi cũng phải đem thi thể cô ấy vào đất liền để an táng”.

Hoàng Lực liền lên tiếng cản lại: “Không được, chiến hạm đang chìm rồi chúng ta không còn thời gian nữa, chắc chắn đám người bên Tartarus sẽ truy theo đến lúc đó tất cả sẽ đều khó sống toàn quân bị tiêu diệt đó”.

“Nhưng Vân Hy là đồng đội của chúng ta mà không thể bỏ cô ấy một mình được” Lâm Thiệu tỏ vẻ kiên quyết.

.