Hàn Vân Hy vừa tắm xong cô mặc áo choàng tắm màu trắng đứng ở cửa sổ đưa mắt ngắm nhìn thủ phủ của Lục Thần Duệ, ráng chiều nhuộm đỏ cả một bầu trời vô cùng đẹp mắt, nhìn hình ảnh này trong đầu của Hàn Vân Hy lại hiện lên một khung cảnh bầu trời tương tự, cô cố gắng suy nghĩ rồi cảm thấy đau đầu một cách lạ thường.

Vân Hạ đi ra khỏi phòng tắm thấy Hàn Vân Hy đứng đưa tay ôm đầu liền lên tiếng hỏi: “Vân Hy, muội bị sao vậy?”.

Hàn Vân Hy nhíu mày nhìn ra bầu trời màu hồng ngoài kia rồi trả lời Vân Hạ: “Muội cảm thấy khung cảnh hoàng hôn này vô cùng quen thuộc hình như đã nhìn thấy ở đâu đó rồi thì phải…muội có cảm giác khi bầu trời như thế thì sắp xảy ra chuyện gì đó kinh khủng lắm”.

Vân Hạ chợt nhớ lại trước lúc Tartarus giao tranh với quân đội của nước A kịch liệt thì hoàng hôn ở thành phố Phi Bạch ngày hôm đó cũng đẹp đẽ y như hôm nay, có lẽ ngày hôm đó Hàn Vân Hy cũng nhìn thấy cảnh sắc huy hoàng đó trước lúc mất hết toàn bộ ký ức của mình.

Vân Hạ liền đáp qua loa: “Hoàng hôn ngày nào cũng giống y như nhau chẳng có gì khác đâu đừng để tâm ha”.

Ánh mắt của Hàn Vân Hy nhìn ra bầu tối đang sẫm tối dần chứa đựng rất nhiều tâm sự, bản thân cô đang rất muốn biết trước đó mình là ai.

Cửa phòng của Vân Hạ đột ngột bị mở ra Lục Thần Duệ đi vào trước hướng dẫn mấy người bên cửa hàng thời trang chỗ để những bộ y phục vô cùng lộng lẫy vào trong, còn đem thêm rất nhiều hộp nhung màu đỏ sang trọng chắc là đựng đồ quý giá để trên bàn rồi mới rời đi.

Vân Hạ nhìn mà lóa cả mắt: “Cái gì vậy nè, tôi có bao giờ mặc váy đâu mà thủ lĩnh mua cho nhiều thế có nhầm lẫn gì à?”.

Lục Thần Duệ liếc xéo Vân Hạ một cái: “Đúng là nhầm lẫn rồi mà là cô nhầm lẫn, tôi mua số y phục này là để Vân Hy mặc, không phải cho cô”.

Vân Hạ bĩu môi: “Có sự thiên vị lớn quá ha nhưng đây là phòng của tôi mà anh mang nhiều đồ như thế vào sẽ chật chội lắm tôi không đồng ý đâu”.

Ánh mắt giễu cợt của Lục Thần Duệ lóe lên rồi lạnh lẽo nói: “Không đồng ý thì ra chỗ khác mà ở ha”.

Vân Hạ tức đến nghẹn họng liền  bỏ đi ra ngoài: “Thôi coi như tôi thua nhường lại không gian cho anh, bà đây không có hứng ăn cẩu lương”.

Nói rồi Vân Hạ liền ngoe ngoảy bỏ đi ra khỏi phòng, cô thà thì tìm Vân Hoàng đấu võ mồm còn hơn là làm kỳ đà cản mũi.

Lục Thần Duệ nhìn qua Hàn Vân Hy rồi lên tiếng: “Vân Hy mau qua đây xem những bộ y phục này có hợp với cô không?”.

Hàn Vân Hy tỏ vẻ ái ngại: “Anh đừng đối xử tốt với tôi như vậy nữa có được không anh cứu mạng tôi còn cưu mang tôi…anh cho tôi nhiều thứ như vậy tôi quả thật không biết làm sao mà trả được”.

Lục Thần Duệ khẽ mỉm cười nhẹ nhàng anh rất ít khi nở nụ cười với người khác nhưng có lẽ Hàn Vân Hy là ngoại lệ duy nhất của anh: “Cô không cần phải trả cho tôi gì hết là tôi tự nguyện cho cô mà”.

Lục Thần Duệ qua ghế sofa màu lông chuột ngồi xuống rồi đưa tay vẫy vẫy Hàn Vân Hy: “Qua đây ngồi đi, tôi còn rất nhiều thứ muốn cho cô xem”.

Hàn Vân Hy qua ngồi xuống bên cạnh của Lục Thần Duệ anh mở những chiếc hộp bằng nhung màu đỏ mà vừa nãy mấy người khác đem vào, bên trong toàn là kỳ trân dị bảo.

Lục Thần Duệ tiện tay cầm một dây chuỗi ngọc trai lên đưa tới cho Hàn Vân Hy: “Tôi cảm thấy sợi chuỗi ngọc trai này rất hợp với làn da của cô nên cô giữ lấy đi”.

Hàn Vân Hy liền lắc đầu xua tay: “Những thứ này quá quý giá rồi tôi không cần đâu cũng không dám nhận”.

“Đồ tôi tặng rồi sẽ không lấy lại cứ để ở chỗ cô đi khi nào muốn thì cứ lấy ra mà dùng” Lục Thần Duệ cũng không muốn chưa gì đã dùng tiền đập người nên không ép Hàn Vân Hy.

Người ta đã có ý tốt mà mình từ chối hoài cũng kỳ nên Hàn Vân Hy gật đầu cho có lệ rồi chờ cơ hội sẽ trả lại cho Lục Thần Duệ sau.

Lục Thần Duệ như nhớ ra điều gì đó liền lên tiếng: “À Vân Hy cho tôi xem vết thương của cô sao rồi?”.

Hàn Vân Hy có chút ngượng ngùng vết thương cô nằm ở sau vai như vậy là phải cởi áo ra dù sao cô cũng là con gái không thể không thấy ngại.

“Để…để Vân Hạ sư tỷ xem giúp tôi là được rồi”.

Lục Thần Duệ cau mày: “Con nhỏ đầu đất kia mà biết xem cái gì chứ để tôi xem cho”.

Nói rồi Lục Thần Duệ xoay người của Hàn Vân Hy lại rồi đưa tay kéo vai áo của cô xuống làm cô không kịp trở tay, cảm giác có ánh mắt nhìn chằm chằm vào da thịt của mình làm cho Hàn Vân Hy căng thẳng đến độ không dám cử động, không dám thở mạnh cứ ngồi yên như một pho tượng.

Ngón tay của Lục Thần Duệ lướt qua trên làn da trắng noãn nà không tì vết sau vai của Hàn Vân Hy chạm vào vết thương làm cô nhăn mày kêu lên: “Đau”.

Lục Thần Duệ cũng căng thẳng đến từng dây thần kinh, lần trước lúc anh giúp Hàn Vân Hy xử lý vết thương cô đang hôn mê bất tỉnh còn lần này thì khác trước giờ anh chưa từng tiếp xúc gần với cô gái nào như thế hết.

“Vết thương hơi sâu nên vẫn chưa lành hẳn, tôi tìm được một loại thuốc bôi vào sẽ không để lại sẹo tôi giúp cô nha”.

Hàn Vân Hy miễn cưỡng gật đầu: “Uhm”.

Lục Thần Duệ giúp Hàn Vân Hy bôi loại thuốc đó lên vết thương, vì vết thương còn chưa lành hẳn nên cô vẫn còn thấy đau nhưng không dám kêu lên chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

Lục Thần Duệ biết Hàn Vân Hy đang cố gồng mình lên chịu đựng liền lên tiếng động viên cô: “Ráng chịu đau một chút sau này sẽ không để lại sẹo…con gái mà có sẹo ở vị trí này không mặc được áo hở vai đâu nha”.

“Vậy thì không mặc là được rồi” Hàn Vân Hy lên tiếng đáp.

Lục Thần Duệ nghĩ gì đó rồi lên tiếng: “Thường áo cưới hở vai mới đẹp nha”.

Chẳng những lời nói ôn nhu dịu dàng, Lục Thần Duệ bôi thuốc đến đâu còn thổi thổi đến đó làm cảm giác nóng rát chỗ vết thương của Hàn Vân Hy cảm nhận được một luồng gió nhẹ mát rượi thoải mái hơn.

Bôi thuốc xong Lục Thần Duệ kéo áo lại ngay ngắn cho Hàn Vân Hy, mặt anh phơn phớt đỏ không dám nhìn vào mắt cô: “Xong rồi cô nghĩ ngơi trước đi ngày mai tôi lại đến thăm cô”.

Hàn Vân Hy gật đầu cũng có ý né tránh vì tình huống ngại ngùng vừa rồi: “Cảm ơn anh”.

.