Tiếng cãi vã bên trong thư phòng vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại và Sở Nghinh cũng đứng yên mà nghe tiếp.

- Ông cứ luôn miệng nói tiểu Nghinh gả cho Ân Viêm sẽ chịu thiệt thòi.

Có thể có thiệt thòi gì chứ? Không lẽ cậu ta lại giết con gái ông à? Tôi mặc kệ thế nào, nếu Ân Viêm đã đưa ra điều kiện như vậy thì ông cứ đồng ý đi, công ty không thể phá sản được.

Tôi từ nhỏ đã được sống trong sung sướng rồi, tuyệt đối sẽ không khổ cùng ông đâu.

- Tôi thật không hiểu tại sao năm xưa tôi lại có thể cưới bà nữa.

Đến con gái mà bà cũng có thể hy sinh thì bà còn xứng đáng làm mẹ không đây? Tôi cũng nói cho bà biết, cho dù ngày mai có phải ra đường ăn xin thì tôi cũng không gả tiểu Nghinh cho Ân Viêm đâu.

Còn bà, nếu không muốn chịu khổ cùng tôi thì bây giờ bà có thể viết đơn li hôn, tôi ký.

Sở Nghinh đã nghe đến nhức đầu vì cuộc cãi vã không hồi kết của hai người rồi.

Cô chầm chậm xoay người đi về phòng của mình.

Toàn thân vô lực dựa vào cửa vừa mới đóng lại phía sau.

….….

Sở Nghinh đã rời đi được một lúc rồi nhưng Ân Viêm vẫn còn ngồi trên chiếc giường lưu lại vết tích của cuộc hoan ái vừa rồi.

Hắn ngồi bên một góc giường và tựa đầu vào tường, tay kẹp một điếu xì gà thượng hạng, hơi thở chầm chậm mang theo cả hơi một làn khói trắng, đôi mắt sâu hút từ từ quan sát chiến tích trên giường của mình.

Chăn gối đều bị văng tứ phía, khóa tay còn ở trên đầu giường, ga giường nhăn nhúm, từng vệt chất lỏng trắng đục dính thành một mảng lớn, còn có vài giọt máu đỏ chói kéo thành hình dạng khác nhau.

Cơ mặt người đàn ông giãn ra, biểu lộ một loại thỏa mãn lẫn hài lòng, còn nhếch môi cười thâm hiểm nữa.

Hắn ngồi đó đến khi có tiếng gõ cửa bên ngoài thì mới khôi phục lại dáng vẻ lạnh lẽo vốn có, cho người bên ngoài vào.

Người bước vào chính là trợ lý cấp cao của hắn kiêm luật sư đại diện, Châu Vũ.

Châu Vũ vừa vào trong phòng đã bị một bãi chiến trường trong này làm cho đỏ mặt lúng túng.

Từ trước đến giờ cậu ta chưa từng thấy ông chủ mình lại chơi với một cô gái lâu như vậy, dựa trên những vết tích còn xót lại thì không khó để tưởng tượng ra ở đây một tiếng trước đã xảy ra chuyện gì, trên giường còn lưu lại chiến tích rất rõ ràng nữa.

Biết Châu Vũ đang nhìn gì, Ân Viêm mới ho nhẹ một tiếng, bắt đầu bảo cậu ta báo cáo lại kết quả phần nhiệm vụ đã phân phó.

- Giá cổ phiếu của Thương Sở đang ở mức nào rồi?

Châu Vũ cầm chiếc tablet thao tác mấy cái trên màn hình rồi trình cho hắn xem, đồng thời cũng đứng bên cạnh báo cáo sơ lược tình hình hiện tại.

- Trong vòng ba tiếng đã giảm hơn mười phần trăm rồi.

Với tốc độ giảm như hiện tại thì đang áp sát vạch âm.

Tình hình quay vòng vốn của bọn họ cũng không đươc khả quan lắm, đều lần lượt bị đóng băng hết rồi.

Ân Viêm cầm chiếc tablet trên tay, một tay từ từ lướt qua từng trang số liệu phản ánh tình hình của Thương Sở hiện tại.

Hắn nhếch môi cười hài lòng, ngón tay gõ nhịp nhàng xuống góc của chiếc tablet.

- Thái độ của Sở Bất Liên trước điều kiện của tôi thế nào?

Nhắc đến vấn đề chủ chốt này, Châu Vũ cũng lo lắng mà nhìn thử vẻ mặt của hắn.

Cậu ta do dự một lúc rồi mới nói tiếp.

- Ân tiên sinh, chuyện này tôi e là rất khó.

Sở Bất Liên vẫn rất kiên quyết không chịu thương lượng, ông ta thà để Thương Sở sụp đổ cũng không muốn gả con gái.

Trước đáp án như thế này, Ân Viêm không hề thấy bất ngờ gì nữa, cũng chẳng nóng vội mà chỉ nhàn nhạt nói.

- Sở Bất Liên nhất định sẽ không đồng ý bán rẻ con gái của mình.

Nhưng Sở Nghinh chắc chắn làm được.

Cô ta thương cha mình như vậy, nếu bây giờ Sở Bất Liên vì không còn đường lui phải tìm cái chết thì cô ta liệu có thể trơ mắt nhìn cha mình gặp chuyện như vậy không.

Sớm muộn gì cô ta cũng phải ngoan ngoãn gả cho tôi thôi.

...........

Nhìn bản thân trong gương lúc này, Sở Nghinh suýt nữa không phân biệt được đây là hiện thực hay giấc mơ nữa.

Cơ thế trắng mịn đã đầy rẫy những dấu hôn đỏ hồng khác nhau, chằng chịt từ trên cổ xuống đến ngực, đâu đâu cũng là dấu vết do người đàn ông đó để lại.

Chỉ nhìn vào những ấn ký này thì những ký ức kinh khủng và ghê tởm đó cứ liên tục tra tấn tâm trí của cô.

Sở Nghinh mở nước thật lớn, ngồi dưới làn nước lạnh mà liên tục cào cấu, chà xát thật mạnh lên da thịt của mình, chỉ muốn rửa thật sạch vết nhơ trên người mình.

Nhưng cô cảm giác càng cố gắng rửa, cho dù có cào rách cả da thịt thì cũng không thể nào sạch được nữa.

Càng rửa thì càng bẩn, càng thấy dơ hơn.

Dù nước lạnh dội từ trên đỉnh đầu xuống nhưng vẫn không thể nào xóa sạch được những ký ức kinh hoàng, ghê tởm đó ra khỏi đầu của cô.

Cô gào góc lên một cách bất lực, hai tay lại không ngừng cào cấu lên thân thể đã đầy vết xước chồng chất lên dấu hôn cũ.

Nước mắt hòa vào trong dòng nước lạnh, vừa bị cuốn trôi thì những giọt nước mắt khác lại tiếp tục chảy ra.

Cô không biết đã tắm bao lâu rồi, cho đến khi cảm giác thân thể đã yếu dần thì cô mới chịu dừng lại và đứng lên.

........

Sở Nghinh còn đang chìm trong giấc ngủ thì lại bị tiếng chuông điện thoại trên đầu giường gọi dậy.

Cô mơ màng mở mắt, đầu vẫn còn đau nhức, thân thể thì ê ẩm sau những chuyện đã trải qua.

Cô với tay lấy được điện thoại, nhìn tên hiển thị trên màn hình mới vội vàng lấy lại tinh thần để nhận cuộc gọi.

- Tiểu Nghinh, chuyện của Thương Sở tớ vừa nghe được sáng nay.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Tất cả các nguồn tiền vào của công ty đều được thông báo đã bị đóng băng từ tối qua.

Hơn nữa giá cổ phiếu còn đang rớt đến ngưỡng cuối cùng.

Tối qua tài xế nhà cậu còn nói cậu đột nhiên biến mất, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy? Tiểu Nghinh, cậu có sao không? Vẫn ổn chứ? Tớ qua với nhé?

Cuộc gọi vừa mới được kết nối thì Mục Nhiễm ở đầu dây bên kia đã nói không ngừng như sáo.

Hỏi đến nổi mà Sở Nghinh không kịp nghe hết chứ đừng nói là có thể trả lời ngay.

Đợi Mục Nhiễm nói xong rồi thì Sở Nghinh mới xốc lại tinh thần.

Cô chống tay xuống giường và ngồi dậy, lại vừa vuốt tóc vừa cắn chặt môi để giữ bình tĩnh trước khi nói.

- Tớ không sao.

Chuyện của công ty bây giờ vẫn chưa rõ.

Cậu cứ ở bên đó đi, không cần qua với tớ đâu.

Bây giờ tớ cùng ba sẽ nghĩ cách xử lý chuyện trước mắt.

Cô vẫn chưa biết phải đối mặt với Mục Nhiễm thế nào, cũng chưa chuẩn bị sẵn sàng tinh thần để thừa nhận chuyện tối qua.

Đầu óc cô đã hoàn toàn trống rỗng, mất hết tất cả phương hướng, hơn nữa tối qua vừa thoát khỏi địa ngục lại nghe được một tin động trời khác, cha mẹ cô cãi nhau vì muốn giữ được Thương Sở nên phải gả cô cho một kẻ nổi tiếng tàn ác, máu lạnh là Ân Viêm, một người mà cô chưa từng quen biết, càng không có tình cảm, làm sao cô có thể làm vợ của hắn chứ.

Hơn nữa, cô bây giờ đã không còn sạch sẽ nữa, liệu Ân Viêm có thể cưới một người vợ đã từng bị một người khác cường bạo không? Nếu như chuyện này bị đồn ra ngoài, Sở gia sẽ phải giấu mặt vào đâu đây?

Là bạn thân hơn mười năm đương nhiên Mục Nhiễm vừa nghe giọng của Sở Nghinh cũng đoán được là cô đang có chuyện gì giấu mình rồi nên vẫn liên tục gặn hỏi.

- Tiểu Nghinh, có phải cậu có chuyện gì đó giấu mình không? Giọng cậu thế kia còn bảo là không sao à? Cậu ở yên đó đi, tớ sẽ đến nhà cậu ngay.

Sở Nghinh còn muốn từ chối thì cuộc gọi đã kết thúc rồi.

Cô mệt mỏi để điện thoại sang một bên, cũng đúng lúc này thì lại có người đang gõ cửa phòng của cô một cách gấp gáp, xen lẫn chút tức giận thì phải.

Dù đang rất mệt nhưng cô cũng phải lết thân thể nặng nề ra mở cửa, trước đó vẫn không quên chỉnh lại cổ áo và kéo tóc để che những dấu hôn trên cổ.

Cửa vừa được mở ra, Kiều Thanh Thanh đã đi thẳng vào trong phòng của con gái.

Sở Nghinh cẩn thận đóng cửa lại, chậm rãi theo sau lưng mẹ.

- Mẹ, có chuyện gì mà sáng sớm đã đến tìm con rồi?

Kiều Thanh Thanh đi một vòng quanh phòng của con gái, sau đó mới nói thẳng mục đích của mình.

- Tiểu Nghinh, chuyện của công ty chắc con đã nghe rồi đúng không?

Đột nhiên mẹ lại vào phòng tìm mình và còn trực tiếp hỏi chuyện của công ty, Sở Nghinh cũng mơ hồ đoán ra được gì đó rồi, nhưng cô vẫn chưa thể khẳng định chắc chắn được, cứ đợi nghe thử Kiều Thanh Thanh muốn nói gì đã.

Cô gật đầu một cái, vẫn không tỏ thái độ gì.

Kiều Thanh Thanh nhìn con gái, xong lại nói tiếp.

- Nếu con đã biết hiện giờ công ty đang gặp rắc rối lớn thì cũng biết nguyên nhân phía sau đó rồi.

Chuyện của công ty thì chỉ có con và cha con hiểu rõ, mẹ vốn không nắm rõ được tình hình.

Nhưng mẹ đã nghe cha con nói rồi, những gì mà công ty của chúng ta đang gặp phải đều do một tay Ân Viêm tạo ra chỉ vì muốn chúng ta gả con cho cậu ta.

Càng nghe bà nói thì Sở Nghinh càng chắc chắn dự cảm của mình là đúng.

Cũng không hiểu sao mà cô còn có thể kiên nhẫn đợi bà nói cho rõ ràng ý tứ.

- Cho nên cuối cùng mẹ muốn nói gì với con?

Kiều Thanh Thanh cũng không hề né tránh ánh mắt của con gái đang dò xét mình, nghiêm giọng đưa ra yêu cầu của mình.

- Đương nhiên là muốn con đồng ý gả cho Ân Viêm, như vậy thì cậu ta sẽ tha cho Thương Sở, chúng ta cũng không phải chịu cảnh phá sản mà đổ nỡ.

Cha của con dù có bị đánh chết cũng sẽ không đồng ý, cho nên.....

- Cho nên mẹ mới đến đây ép con sao? Mẹ biết rõ ý của cha rồi nên mới nghĩ đến hướng ép con đồng ý đúng không?

Đến đây thì Sở Nghinh thực sự đã không thể chịu đựng được hơn nữa, còn không đợi cho mẹ mình nói cho hết câu thì cô đã cướp lời ngay.

Thái độ mang theo một vẻ bực dọc và khó chịu.

Không ngờ con gái lại phản ứng dữ dội như vậy, Kiều Thanh Thanh cũng không có ý định nhân nhượng,

- Cho nên ý con là con cũng sẽ từ chối hôn sự này?

Sở Nghinh không cần suy nghĩ đã lập tức gật đầu ngay, còn dõng dạc tuyên bố.

- Phải! Cho dù mẹ có nói gì đi nữa thì con cũng sẽ không gả cho Ân Viêm.

Con không biết anh ta muốn gì ở con, muốn gì ở Thương Sở, càng chưa từng có bất kỳ quan hệ gì với anh ta, cho nên con tuyệt đối sẽ không gả cho anh ta.

Thấy thái độ của con gái cũng kiên quyết giống hệt như chồng, Kiều Thanh Thanh đã sốt ruột đến mức đứng ngồi không yên rồi.

Nếu như không đồng ý với điều kiện của Ân Viêm thì chắc chắn Thương Sở sẽ tiêu đời, khi đó cả Sở gia cũng phải ra đường mà ở, bà không muốn chuyện này xảy ra một chút nào cả.

- Con là người thừa kế sau này của Thương Sở mà có thể nói ra những lời vô trách nhiệm và ích kỷ như vậy sao? Nếu như con không chịu gả cho Ân Viêm, con biết hậu quả sẽ như thế nào không? Chẳng lẽ con muốn vì con mà cả Sở gia này phải ra đường hết sao?

Nghe mấy câu chỉ trích từ mẹ mà Sở Nghinh chỉ thấy tất cả đang rất nực cười, cô hừ nhẹ một tiếng, không chút kiêng nể gì mà hỏi ngược lại.

- Mẹ nói con ích kỷ sao? Trong chuyện này rốt cuộc là mẹ hay là con mới là người ích kỷ đây? Từ trước đến nay mẹ chưa từng quan tâm đến chuyện của công ty, bây giờ xảy ra chuyện mẹ lại vờ đóng vai nạn nhân làm gì vậy? Mẹ cũng đâu phải vì lo cho công ty, mẹ chỉ đang lo cuộc sống an nhàn hưởng thụ của mẹ bị mất đi nếu Thương Sở bị đẩy đến bờ vực phá sản thôi.

Cả hai mẹ con đều không ai chịu nhường ai, mỗi người một câu mà trong phút chốc đã thành khẩu chiến không hồi kết.

- Tiểu Nghinh, con ăn nói với mẹ như vậy à? Mẹ sinh con ra nuôi con lớn đến chừng này mà chỉ mỗi việc lấy chồng để báo đáp mẹ mà con cũng chối đến chết sao?

Sở Nghinh bực bội vò đầu bứt tóc, liếm liếm môi để tạm thời lấy lại bình tĩnh trước.

- Cho dù mẹ có nói gì đi nữa thì cũng vô ích thôi.

Con tuyệt đối sẽ không gả cho Ân Viêm.

Hôm nay con còn rất nhiều việc phải làm, mẹ đừng ở đây cản trở con nữa.

Mẹ ra ngoài đi.

Không ngờ là cuối cùng thì Kiều Thanh Thanh cũng không nói lại được con gái, còn bị đuổi ra khỏi phòng nữa.

Bà hậm hực tức giận đứng bên ngoài mắng mấy câu sáo rỗng mới giẫm chân rời đi..