Ở bên ngoài, Lãnh Hàn đã mặc cho mình một bộ vest trắng, trái ngược với hình ảnh một vị tổng tài của Phong thị với bộ vest đen. Anh đang đứng chuẩn bị cho hôn lễ thì Tần Trạch, Vũ Khải, Thượng Thành và Giang Nguyên đã tới. Tần Trạch vẫn vậy, gương mặt lạnh như băng, kiên nghị chẳng khác gì Lãnh Hàn. Anh ra chào hỏi Chấn Nghiêm đang đứng một bên rồi mới đến chỗ nhân vật chính. Vũ Khải gương mặt điển trai, luôn hướng về các cô gái mà cười khiến họ sát mê không thể cưỡng lại. Khỏi nói đó vốn là thói quen của anh rồi, chính vì thế mà có bao nhiêu cô gái bị hớp hồn bởi anh. Thượng Thành cùng hai thuộc hạ thân cận Lưu Dương và Nhất Minh cũng đã có mặt. Vẫn khí chất đấy của lão đại Hắc sư, lần này bạn anh tổ chức hôn lễ thì không thể thiếu anh được. Giang Nguyên, vẫn nụ cười ấy nhưng có ai biết bên trong cậu ta lại là một khái niệm khác. Anh không thích phụ nữ đến gần và đơn nhiên ai đến gần thì người đó sẽ kết cục rất thảm.

“Lành Hàn, chúc mừng cậu và Kim tiểu thư.”

Tần Trạch bước tới chào hỏi theo kiểu Tây, vỗ lên vai của Lãnh Hàn. Anh cũng không tin cũng có một ngày người bạn đồng tâm chí cốt lại có thể kết hôn.

“Cảm ơn cậu, Tần Trạch.”

“Thật không ngờ đó nha, Lãnh Hàn. Có ngày hai người cũng kết hôn được luôn đấy. Sau này bớt rải cẩu lương ở công ty đi nha.”

Vũ Khải liền quay ra châm chọc anh. Nhìn hai vợ chồng này ân ân ái ái, không biết có bao người phải ghen tị với họ cơ chứ. Lãnh Hàn liền quay ra, mặt vẫn không thay đổi biểu cảm gì mà nói.

“Vũ Khải, tôi và bà xã làm gì thì có liên quan gì thì liên quan đến cậu.“

Vũ Khải nghe xong mà liền muốn phát cáu nhưng không thể làm được gì. Anh đang muốn dạy dỗ lại một chút thành ra vẫn bị lật ngược lại.

“Này, Lãnh Hàn, cậu có vợ là liền ném tôi sang một bên vậy hả. Đồ trọng sắc khinh bạn.”

Đây là lần thứ hai anh nói câu này, thật khổ cho những người độc thân như anh, suốt ngày bị người khác cho ra rìa. Anh mà tìm được bạn gái chắc chắn sẽ có ngày anh lật ngược lại Lãnh Hàn.Tần Trạch đứng bên cạnh thật muốn cười mà. Thật không hiểu Tử Đằng đã làm gì mà thay đổi được một người như Lãnh Hàn cơ chứ.

“Phong tổng, tôi chúc mừng anh và Tử Đằng. Giúp chúng tôi chăm sóc cho cậu ấy thật tốt”

Thượng Thành mới tới liền thể hiện thành ý. Dù gì cũng là hôn lễ của người bạn cùng lớn lên, không tới thì không được.

“Cảm ơn cậu, Nam tổng. Tôi sẽ chăm sóc cho cô ấy.”

Lãnh Hàn gật đầu đáp lại. Đó là điều đơn nhiên, anh sẽ là người duy nhất và cuối cùng bảo vệ cho cô đến cuối cuộc đời.

Beatrix bước tới gần, trên tay cầm hộp quà nhỏ nói với Lãnh Hàn.

“Phong tổng, đây là món quà mà Tiểu thư chuẩn bị cho anh. Tiểu thư mong anh có thể đeo nó trong ngày hôm nay.”

Lãnh Hàn liền nhận lấy món quà, mở chiếc hộp ra thì thấy chiếc kẹp cavat do chính cô chọn cách đây hơn một tháng mà cô còn chưa kịp tặng anh. Lãnh Hàn cầm lấy chiếc kẹp, vui vẻ kẹp ngay lên cavat.

Giờ lành đã đến, cô dâu cầm trên tay bó hoa tử đằng, xung quanh là hàng hoa tử đằng đang bay trong gió khiến cô dâu mang một vẻ đẹp bí ẩn. Tử Đằng khoác tay lấy Kim Quân, hôm nay ông cầm lấy tay cô trao cho Lãnh Hàn. Tuy chỉ mới gặp cô chưa được bao lâu, nhưng ông có thể mong cô có thể cô sống hạnh phúc bên cạnh anh.

Lãnh Hàn đứng trên bục, tuy bề ngoài vẫn rất bình tĩnh nhưng ai mà biết bên trong có phần hỗn loạn. Anh là đang gấp gáp muốn đưa vợ mình về nhà rồi kia kìa.

Kim Quân đưa Tử Đằng lên đến bục, vừa cầm tay lấy cháu rể vừa nhắc nhở anh.

"Lãnh Hàn, ta trao Tử Đằng lại cho cháu. Sau này nhớ chăm sóc cho nó thật tốt. Để ta biết được cháu bắt nạt con bé thì cháu chuẩn bị tinh thần đi."

Câu cuối Kim quân cố tình nhấn mạnh để anh nhờ. Đây có phải nhờ vả hay là ép buộc người khác vậy. Tử Đằng chỉ có thể cười trừ mà không thể nói được gì hơn.

"Vâng, cháu sẽ chăm sóc cho Tử Đằng thật tốt. Ông ngoại cứ yên tâm."

Lãnh Hàn vừa nói, vừa nắm tay Tử Đằng đến bên cha xứ. Người cha xứ bắt đầu đọc lời.

"Phong Lãnh Hàn, con có bằng lòng lấy cô Kim Tử đằng làm vợ không. Dù giàu sang, nghèo hèn, dù khỏe mạnh, ốm đau, con vẫn sẽ chung thủy với cô ấy đến cuối cuộc đời."

"Con đồng ý." - Anh nhanh chóng trả lời.

Cha xứ lại hướng về Tử Đằng.

"Kim Tử Đằng, con có bằng lòng lấy cậu Phong Lãnh Hàn làm chồng không. Dù giàu sang, nghèo hèn, dù khỏe mạnh, ốm đau, con vẫn sẽ chung thủy với cậu ấy đến cuộc đời."

Tử Đằng hít một hơi thật sâu, liền nhanh chóng trả lời.

"Con đồng ý."

"Vậy hai con hãy trao nhẫn cho nhau."

Lãnh Hàn lấy trong túi áo ra một chiếc hộp màu đỏ, bên trong là hai chiếc nhẫn đã được thiết kế riêng cho hai người, phải gọi là độc nhất vô nhị. Sau khi hai người trao nhẫn cho nhau xong, cha xứ liền tuyên bố.

"Nhân danh cha xứ, ta tuyên bố hai con chính thức là vợ chồng. Chú rể có thể hôn cô dâu..."

Chưa kịp để cha xứ nói hết, Lãnh Hàn đã vén tấm vải voan lên cúi xuống ôm lấy cô mà hôn. Mọi người bên dưới ai cũng vỗ tay rất nồng nhiệt. Cuối cùng họ cũng chính thức thành vợ chồng.

Tới màn đặc sắc nhất mà ai cũng mong chờ, chính là phần ném hoa. Cô gái nào cũng muốn tìm cho mình một anh chàng thật lãng tử như Giang Nguyên hay Vũ Khải, còn hai người kia thì họ không dám. Còn Lam Bạch và Nhất Lan cảm thấy không hứng thú nên đã đứng ngoài. Tử Đằng đứng trên bục, vừa quay người ném bó hoa xuống phía dưới. Nguyệt Nhi quyết định tham gia thử xem vận may của mình. Bó hoa vừa được ném xuống, cô bé đã nhanh chân bắt lấy được. Nhưng một lát sau bị mất đà, nên cô bé xém nữa ngã ra đằng sau. Nhưng may mắn đã có một người vừa định đi qua đỡ lấy cô bé.

"Cô không sao chứ."

Người đỡ lấy cô bé đó lại chính là Hiếu Sâm. Nguyệt Nhi đơ người tròn mắt nhìn cậu nhưng một lúc sau thì liền lùi ra.

"K...không sao, cảm ơn anh..."

Hết hồn cô bé, sao cậu lại có mặt ở đây. Thật ngại chết đi mất. Hiếu Sâm cũng không để ý gì nhiều nữa liền mỉm cười rồi đi mất. Nụ cười đó khiến tim của Nguyệt Nhi muốn rơi ra ngoài mà, người gì đâu mà cười đẹp dữ.