Sau khi để cha mẹ Lam và ba mẹ của Lãnh Hàn ở lại bàn chuyện đám cưới, Tử Đằng đưa Lãnh Hàn và Kim Quân tới một nơi. Đi ra khỏi thành phố, cô đưa hai người đến nghĩa trang của thành phố. Nơi đây là nơi yên nghỉ cuối cùng của hai người mà cô luôn trân trọng nhất. Là mẹ cô - Kim Lệ Vy và cha cô - Chu Cảnh Lâm, cô đã cho người an táng ông ở đây cùng mẹ cô. Cầm trên tay bó hoa cúc, cũng đã một thời gian cô chưa tới thăm mộ mẹ cô nữa. Đi sâu vào bên trong, cha mẹ cô nằm ngay nơi yên tĩnh nhất, không có người làm phiền tới. Lãnh Hàn và Kim Quân đi

theo cô tới ngôi mộ của hai người, đằng sau còn có Beatrix đi cùng. Đặt bó hoa xuống ngôi mộ mới được xây của cha cô cùng ngôi mộ ngay bên cạnh, thắp thêm nén nhang cho hai người, họ vẫn cứ cười như vậy ở nơi suối vàng, cô mỉm cười mà thủ thỉ với họ.

"Cha, mẹ, con đưa ông ngoại, chồng con và con của con tới rồi"

Kim Quân đứng lặng người trong giây lát. Cuối cùng ông cũng đã gặp được con gái mình sau bao năm, nhưng giờ chỉ còn mỗi di ảnh cùng tên của bà ấy. Ông nhíu mày bất giác thở dài, bước lên phía trước, ông không biết phải đối mặt chuyện này thế nào.

"Lệ Vy, ta xin lỗi, là ta không tốt."

Ông tự trách lấy bản thân, năm đó đã ép buộc bà. Giờ gặp lại chỉ là ngôi mộ này. Lãnh Hàn nhìn thấy ông đượm buồn như vậy, thấy xót cho ông khi mất đi đứa con gái duy nhất mà ông yêu mến. Anh bước lên trước, vừa kéo Tử Đằng đi cùng, vừa an ủi Kim Quân.

"Ông ngoại, chuyện gì cũng đã xảy ra rồi. Cứ để nó diễn ra tiếp như vậy, lại hao tổn sức khỏe của ông."

Kim Quân ngạc nhiên quay ra nhìn Lãnh Hàn, đúng vậy, chuyện gì diễn ra rồi cứ để nó diễn tiếp, đừng lật lại chỉ khiến thêm đau lòng. Ông chỉ cần biết con gái ông đã có thể an tâm yên nghỉ là được rồi Tử Đằng hạnh phúc nhìn anh, ít nhất cô cũng đã có cho mình một người chồng hoàn hảo mà mọi người hằng mong ước.

Một tuần sau, vì bận việc ở Phong thị, anh đã cho người đưa Tử Đằng về nhà chính coi như tiện cho ba mẹ anh và Nguyệt Nhi chăm sóc. Nhưng ăn hồi ngồi cũng chán, cô bị ba mẹ anh cho uống đủ mọi loại canh bổ, uống đến phát ngán mà không thể ngăn được họ lại.

Hôm nay, Tử Đằng tới bệnh viện trung tâm thành phố để khám thai định kì. Vì phải có việc gấp nên Nhất Lan đã giao lại cho phụ tá của mình, cũng là đàn em khóa dưới của cô là Ninh Nhiên phụ trách. Tử Đằng đi cùng Nguyệt Nhi tới bệnh viện theo lịch hẹn trước, vì ba mẹ Phong có việc phải ra ngoài nên đã nhờ Nguyệt Nhi đưa cô đi.

Ninh Nhiên ngồi trong phòng khám đợi Tử Đằng đến, cô đã nghe công trạng của Tử Đằng rất nhiều, ngoài Nhất Lan ra thì Ninh Nhiên cũng rất hâm mộ Tử Đằng. Cho đến khi cánh cửa phòng khám được mở ra, Tử Đằng cùng Nguyệt Nhi bước vào trong, Beatrix thì đứng ở ngoài. Tránh để người khác chú ý đến nên Tử Đằng không mang

theo người của Kim gia.

Ninh Nhiên lần đầu gặp Tử Đằng, cô lại cảm thấy rất chờ mong vì cô đã được nghe Nhất Lan kể về cô rất nhiều. Cánh cửa phong khám mở ra, Tử Đằng mặc cho mình một bộ đầm vàng nhạt, nhìn thế nào cũng không ra cô đang mang thai. Ninh Nhiên vui vẻ đứng dậy chào đón Tử Đằng cùng Nguyệt Nhi. Mọi khi thấy hình có đã đẹp rồi, giờ gặp trực tiếp thế này thì đẹp bội phần.

“Em chào chị. Em là Ninh Nhiên, phụ tá của chị Nhất Lan. Hôm nay chị ấy có việc nên đã ra ngoài từ sớm. Theo như lời dặn dò của chị Nhất Lan em sẽ là người khám cho chị.”

Cô gái đáng yêu nhỏ nhắn này là Ninh Nhiên, nhỏ tuổi nhưng cũng rất hoạt bát nhanh nhẹn. Nhất Lan và Ninh Nhiên vốn chung một khoa nhưng cô là hậu bối chỉ sau Nhất Lan một khoá. Tử Đằng mỉm cười nói.

“Chào em, chị là Tử Đằng. Chị có hẹn với Nhất Lan nhưng hôm nay có lẽ nhờ hết vào em rồi.”

Ninh Nhiên không nói gì, vui vẻ gật đầu mà đáp lại. Đây có lẽ là người mà cô có thái độ như vậy. Không như những người khác ỷ mình có tiền là liền lên mặt, không xem ai ra gì.

Tử Đằng đi cùng Ninh Nhiên đi làm hàng loạt xét nghiệm. Sau một hồi, Nguyệt Nhi và Tử Đằng đang ngồi chờ kết quả, hai chị em đang ngồi nói chuyện với nhau.

“Chị hai, không biết con của chị và anh hai sẽ là trai hay gái đây. Em thật sự mong đó là một bé gái đó nha. Hiền lành mà không lạnh lùng như anh hai.”

Nghe được những lời ngây ngô này mà Tử Đằng cảm thấy buồn cười. Không ngờ cô bé lại ném anh hai mình sang một bên luôn đấy.

“Nguyệt Nhi, cháu của em mới gần được hai tháng, vẫn chưa xác định được giới tính đâu. Phải để thêm vài tuần nữa mới biết được.”

Nguyệt Nhi gật gật đáp lại, không ngờ cô bé còn sốt ruột hơn cả cha mẹ như cô nữa. Ninh Nhiên cầm bức hình siêu âm ra, vui mừng nói với cô.

“Phong thiếu phu nhân, con của chị rất khỏe mạnh. Và...”

Chợt Ninh Nhiên dừng một chút, trên gương mặt thể hiện ý cười. Rốt cuộc là có chuyện gì vậy.

“Chúc mừng chị, chị đang mang song thai.”

Nghe xong, Nguyệt Nhi vỡ oà ngay tức khắc, Tử Đằng thì bất động tại chỗ. Song thai, cô là đang mang thai sinh đôi đấy. Không thể tin được mà. Nguyệt Nhi liền ôm lấy cổ của cô, vui mừng mà nói.

“Chị hai, là sinh đôi đấy. Em có hai đứa cháu một lúc luôn, chị giỏi thật đấy.”

Tử Đằng không biết nên có cảm xúc thế nào, không ngờ lại là song thai. Cô cũng vui quá không biết nên nói thế nào.

“Phong thiếu phu nhân, chúc mừng chị. Trong thời gian đang mang thai, ba tháng đầu chị và Phong tổng không nên có quan hệ và hãy dưỡng thai cho thật tốt.”

Ninh Nhiên đưa ra lời khuyên cho Tử Đằng. Dù gì ba tháng đầu là thời kì quan trọng cho thai kì, tốt hơn hết đừng có xảy ra chuyện gì. Tử Đằng gật đầu, tay còn đang sờ lên nơi mà hai đứa trẻ đang lớn lên.

“Chị hai, hay là chúng ta tới Phong thị, cho anh hai một bất ngờ.”

Tử Đằng nghe mà cảm thấy có lí, mấy ngày nay chưa được ra ngoài nên cô định tranh thủ hôm nay tới thăm anh thế nào. Hai chị em vui vẻ ra về, Beatrix liền lái xe đến Phong thị theo lời của Tử Đằng. Nói thật cô cũng rất muốn cho anh một bất ngờ.