Sau khi mọi người thăm bệnh xong, ai ai cũng đã ra về. Vì không muốn kinh động đến Hà Lương, nên Tử đằng và Lãnh Hàn sẽ quyết định xuất viện sớm dù cô không muốn. Độc chưa được giải hết mà anh còn đang bị thương, đi lại tự do khiến cô cũng hơi bực bội. Nhưng với tính tình cứng đầu không khác gì cô nên Tử Đằng chỉ có thể nhờ Beatrix đi làm thủ tục xuất viện.

Ngồi trên xe do Beatrix lái, đằng sau còn có thủ hạ của Kim gia và người của Phong gia, mọi việc có thể trở nên đảm bảo an toàn nhưng như vậy cũng hơi quá khoa trương rồi, trước sau đều có. Nhưng chiếc xe này đi trên còn đường lớn Hải Thành, người dân nhìn thấy họ cũng không biết đó là nhân vật lớn nào mà cho xe đi nhiều như vậy.

Trở về Phong thị, hai người đang ngồi trong phòng làm việc để bàn kế sách dụ Hà Lương ra khỏi hang ổ của ông ta. Nhưng cho dù trước đó đã cho người tiêu diệt người của ông ta thì ông ta còn có số lượng cũng đủ để đánh lại bọn họ.

"Hàn, em nghĩ chúng ta nên đánh thẳng vào kho vũ khí của Hà Lương."

Tử Đằng đang ngồi trên ghế của anh, hưởng thụ như một bà hoàng, phải gọi là Lãnh Hàn cưng chiều cô đến mức nào chứ, cho ngồi thẳng lên ghế tổng tài của anh luôn mà. Chợt cô lên tiếng, Tử Đằng muốn tranh thủ đánh vào kho vũ khí mà Hà Lương cướp được, lấy lại toàn bộ số hàng và gây hoang mang cho ông ta. Lãnh Hàn nhìn vào mắt cô, anh hoàn toàn hiểu cô đang muốn làm gì. Có hàng trăm cách để ông ta lộ diện, nhưng cách này vừa lấy được hàng, vừa gây tâm lí để ông ta xuất kích.

"Em chắc...Nếu như làm vậy sẽ càng khiến ông ta phòng vệ hơn."

"Ừm...Hàn, anh đừng quên vợ anh là người nắm bắt người khác khá tốt. Sau vụ ám sát ngày hôm qua, em thấy ông ta là một người lộ nhược điểm rất rõ. Anh biết là gì không."

Tử Đằng nhìn anh tự tin hỏi, hai người gần như cũng có chung một tính cách thì đơn nhiên anh cũng đã đoán ra được.

"Rất hiếu thắng, phải không."

Lãnh Hàn thản nhiên trả lời cô. Anh vậy mà trả lời đúng, có lẽ hai người có thần giao cách cảm, nên chuyện gì cũng rất ăn ý và hiểu nhau. Anh liền bế cô lên, cho cô ngồi lên đùi của mình, cúi xuống chiếc cổ trắng của cô mà ngửi lấy mùi hương dịu nhẹ trên đó, không có chút liêm sỉ gì mà nói với cô.

"Vậy có gì thưởng cho anh không."

Tử Đằng ngồi trên đùi của anh, mặc anh muốn làm gì thì làm nhưng như vậy mất hết hiện tượng của anh rồi còn đâu, chỉ có thể nhìn anh bằng con mắt bất lực, nhiều lúc thấy anh trẻ con như vậy cũng không nỡ, nhưng đây lại tại công ty đấy, anh mà cũng bày ra được bộ mặt này. Thật không thể tin nổi mà.

"Vào chuyện chính đi. Đánh vào kho vũ khí không đủ, em sẽ sử dụng bản thân làm mồi nhử."

Đột nhiên ngay sau đó, sắc mặt của Lãnh Hàn thay đổi. Anh tức giận quay qua nói với cô.

"Không được, chuyện này anh không cho phép. Hiện tại em đang mang thai, không thể đi đâu lung tung được."

Tử Đằng cũng đoán ra được việc anh sẽ phản đối, nhưng nếu không làm vậy, Hà Lương sẽ không bắt tay vào mà hành động.

"Hàn, nghe em nói. Nếu như không để ông ta lộ diện, hai chúng ta khó có thể nói chuyện với ông ta. Nhưng nếu em xuất hiện, kế hoạch sẽ có thể đảm bảo."

Lãnh Hàn muốn ngăn cô lại nhưng không thể lớn tiếng với cô được. Anh sợ cô lại xảy ra chuyện, đặc biệt là con của hai người. Anh không muốn cô liều mạng đến vậy.

"Anh không cho phép, em sử dụng chính bản thân làm mồi nhử thì ít nhất cũng phải nghĩ cho anh và con đi chứ. Em không thể liều mạng được."

Coi như anh đang cầu xin cô đi, đừng làm những việc dại dột. Tử Đằng ngồi bất động nhìn anh, cô biết đây là điều khó khăn đối với anh, nhưng vì để giải quyết ân oán, cô buộc phải ra mặt. Nhìn ánh mắt của Lãnh Hàn chính là sự cầu xin, cô cũng biết chứ, nhưng ngay cả bản thân cũng đang cầu xin anh đấy. Cô ôm lấy cổ của anh mà nói.

"Hàn, em xin anh đấy, anh giúp em đi mà."

Nói xong, Tử Đằng hôn lướt trên môi của anh làm Lãnh Hàn có chút ngỡ ngàng. Thật không thể tin được có ngày cô lại sử dụng chiêu "mỹ nhân kế" với anh, ngay cả bản thân cô còn liêm sỉ nữa đâu mà nói. Lãnh Hàn thấy cô chủ động thế này, bên ngoài thì vẫn nghiêm túc nhưng bên trong thì đang vui như mở cờ, lần đầu tiên cô lại chủ động với anh như vậy. Nếu như cô đã muốn giải quyết toàn bộ mọi ân oán, vậy thì anh sẽ cho cô toại nguyện. Anh thở dài mà nói với cô.

"Được thôi, nhưng em không được làm gì liều mạng quá đó. Nếu không anh sẽ nói lại chuyện này với ông ngoại của em đấy."

Từ Đằng gật đầu, chỉ cần anh đồng ý là được, những việc còn lại cô có thể giải thích với mọi người. Lãnh Hàn suy nghĩ một lúc, có lẽ anh nên nói cho cô biết chuyện đó rồi. Anh mở ngăn kéo ra lấy tập tài liệu mà Thượng Thành đã giao cho cô. Giờ mọi chuyện đã thành như thế này, anh không thể không cho cô biết, chớ đắc thêm tội.

Tử Đằng thấy anh cầm tập tài liệu mà trong lòng cảm thấy lạ. Nó rất giống với tập tài liệu mà Thạch Khâm đưa, nhưng nó đã được cô để ở biệt thự rồi mà, sao lại ở đây, với lại nó còn dày hơn cái trước nữa.

Chưa kịp để cô hết thắc mắc, Lãnh Hàn đưa tập tài liệu cho cô rồi nói.

"Đây là của Nam tổng gửi cho em, nhưng anh để nó ở đây. Anh định sau khi giải quyết mọi chuyện mới nói, nhưng tình hình hiện tại thì vẫn nên biết sớm thì hơn."

Tử Đằng khó hiểu nhìn anh nhưng vẫn nhận lấy mà xem qua. Mất một thời gian, lật qua lật lại, cô dựa lưng vào ghế mà thở dài. Giờ cô mới biết bản thân lại trách nhầm người lần thứ hai, hóa ra Thạch Khâm là người của Hà Lương, nhưng anh thâm nhập vào đó cũng chỉ muốn giúp cô mà thôi. Thấy cô yên lặng như vậy, anh cũng không muốn làm phiền.

"Anh biết chuyện này khi nào..." - Chợt cô nhàn nhạc lên tiếng.

"Một tháng trước, sau khi em gặp Thạch Khâm thì ngày hôm sau Nam tổng đã gửi cái này cho em. Anh cũng vì muốn em nghỉ ngơi nên mới giấu không cho em biết."

Một tháng, vậy mà anh dám giấu cô chuyện này một tháng trời. Hết việc anh giấu cô theo dõi Hà Lương, ngay cả chuyện Thạch Khâm thâm nhập vào đó mà anh cũng giấu. Thật không thể chịu đựng được mà, cô bình tĩnh đứng dậy ra ghế sô pha mà ngồi. Anh lại lần nữa chọc nhầm người rồi.

Lãnh Hàn thấy cô không nói gì, bước xuống bình thản ra hướng ghế sô pha ngồi, ngay cả bản thân anh cũng không hiểu cô lại có chuyện gì. Anh liền đứng dậy theo sau cô ra sô pha ngồi. Thấy anh ngồi bên cạnh, Tử Đằng lại nhích người sang chỗ khác, để xem anh muốn làm gì đây. Anh càng nhích lại gần, cô lại nhích ra phía xa. Anh gần như biết là cô đang giận gì mà, anh lại phải dổ cô nữa rồi.

"Tử Đằng, sao vậy, em không khỏe sao."

Tử Đằng không phản ứng gì, anh biết ngay là cô đang giận anh vì chuyện của Thạch Khâm. Anh vẫn là phải giải thích lại mọi chuyện của anh cho cô hiểu.