Quay trở lại sảnh chính, mọi người trong bữa tiệc đều ra trung tâm sảnh để nhảy một điệu. Tử Đằng thật sự muốn

nhảy nhưng lại không biết cô nên mời Lãnh Hàn nhảy cùng hay không. Chợt một bàn tay chìa ra trước mặt cô. Ngước lên nhìn thì là anh. Đây là ý gì, không lẽ anh lại muốn mời cô nhảy. Chợt anh liền hỏi.

"Kim tiểu thư, tôi có thể vinh hạnh mời em nhảy một điệu không. "

Tử Đằng ngơ ngác nhìn anh. Không nghĩ anh lại mời cô khiêu vũ. Ngoài kia có cả hàng trăm thiếu nữ mong muốn có thể khiêu vũ cùng anh một điệu. Nhưng giờ anh lại mời cô, chẳng khác gì khiến cô trở thành tâm điểm chú ý.

Lãnh Hàn cũng nghĩ có ngày anh lại mở lời để mời cô khiêu vũ cùng. Nếu không phải do mấy ánh mắt lạ thường kia nhắm đến cô thì anh đã đem cô đi đánh dấu từ lâu rồi.

Thấy anh cũng vì cô mà lại hạ mình mời cô thế này cũng không nỡ, Tử Đằng liền nhận lời. Sự nổi bật của hai người đã khiến mọi khách mời đều phải trầm trồ. Hai người phối hợp ăn ý khiến đối phương không ngừng nghĩ về nhau. Họ chỉ mong rằng khoảng khắc này hãy chậm lại để có thể tận hưởng những giây phút ở gần nhau lúc này.Kết thúc bài nhảy, những tràng vỗ tay không ngớt tán thưởng hai người.

"Chu tổng, chào ngài."

Chu Cảnh Lâm đang ở riêng tư thì Tử Đằng và Phong Lãnh Hàn tới chào hỏi. Lúc đầu là cô không muốn vì không biết nên nói gì khi gặp lại ông. Nhưng anh lại cố tình cho cô một cơ hội. Cô tuy là một người không sợ gì nhưng vì gặp lại người thân lâu ngày không gặp nên có chút căng thẳng. Phong Lãnh Hàn lại vỗ nhẹ lên tay Tử Đằng như dỗ một đứa trẻ. Cô cũng lên tinh thần lại gần nói chuyện với ông.

"Cha, lâu rồi không gặp."

Chu Cảnh Lâm sững người nhìn cô. Cuối cùng sau 20 năm xa cách thì cô cũng lại gọi ông là “cha”. Năm đó đúng là

ông có lỗi khi không gặp cô nhưng vì để bảo vệ con gái nên ông buộc phải làm vậy. Tuy không ở cạnh con gái trong suốt bao năm qua nhưng giờ có thể thấy con gái mình trưởng thành như vậy thì ông cũng hài lòng lắm rồi. Ông nở một nụ cười hiền từ nhìn cô.

"Tử Đằng, mừng con trở về."

Đột nhiên hai hàng nước mắt của Tử Đằng chảy dài hai gò má. Cô quỳ một chân xuống,tay sờ lên khuôn mặt nhăn nheo bao ngày tháng của cha mình. Cô lại ôm trầm người cha, cố gắng nén cảm xúc lại. Chu Cảnh Lâm vỗ về đôi vai bé nhỏ của cô con gái.

"Cha, con xin lỗi. Bây giờ con mới về."

Tử Đằng cố gắng kìm nén nhưng không được. Ông lại nhỏ nhẹ nói.

"Được rồi, không phải lỗi của con. Lớn rồi đừng có khóc lóc như vậy nữa chứ, vẫn như hồi nào."

Cô vẫn như vậy. Tuy từ 20 năm trước đã thay đổi, tính cách lạnh lùng, vô tâm nhưng mà giờ cô lại có một gương mặt khác hẳn với thường ngày, giống như một đứa trẻ cần được dỗ dành. Điều chỉnh lại tâm trạng, Tử Đằng lại buông Cảnh Lâm ra. Cuối cùng cô cũng đã bình tĩnh lại. ngôn tình sủng

"Càng lớn càng xinh đẹp, vẫn y như mẹ con hồi đó."

Một lời khen ngợi từ đáy lòng. Đối với ông mà nói, mẹ cô – Kim Lệ Vy vẫn luôn mãi ở trong lòng ông, dù thời gian

trôi qua bao lâu. Nhưng không bao lâu nữa, ông không thể sống tới lúc cô có chồng, có con được. Vấn đề càng lúc đau đầu vì ông mới biết tin được cô từ hôn với Cố Điền. Vậy càng tốt, ông không muốn đứa con gái bé bỏng này lại phải khổ giống như mẹ mình. Ông nhìn ra đằng sau, liền nhận ra là Phong Lãnh Hàn, đang nhìn cô với ánh mắt khác thường, ông liền hỏi.

"Tử Đằng, cậu này là…"

Tử Đằng mới nhớ ra còn có Lãnh Hàn đi theo cô. Cô quay người giới thiệu.

"Dạ…đây là Phong Lãnh Hàn, Chủ tịch Phong Thị, và cũng là sếp của con."

Anh khiêm nhường gật đầu chào. Chu Cảnh Lâm nhìn dáng vẻ lịch sự không khỏi hài lòng, nếu có thể thành chồng của Tử Đằng thì ông có thể an tâm rồi. Cộng với ánh mắt luôn nhìn cô, thì đoán không chừng lại có cơ hội. Chu Cảnh Lâm lại nói với anh

"Phong tổng, cảm ơn cậu vẫn luôn chăm sóc con gái tôi trong thời gian qua."

"Dạ, không có gì. Cô ấy vẫn luôn là một thư kí xuất sắc và đầy tiềm năng từ trước tới giờ. Cháu thật vinh dự khi cô ấy có thể vào Phong thị của cháu làm việc. Cháu nên cảm ơn bác vì có một cô con gái đầy tài năng như vậy.

Lãnh Hàn vừa nói, vừa liếc mắt sang chỗ của cô. Anh rất hiếm khi khen ngợi ai đó, nhưng lại có thể khen ngợi lâu

như vậy thì cô là người đầu tiên. Nghe anh nói vậy, Tử Đằng có chút đỏ mặt. Trông cô như vậy cũng rất đáng yêu, làm anh không khỏi kiềm lòng được.

"Cậu khách sáo rồi. Sau này con bé nhờ hết vào cậu."

Cảnh Lâm nói vậy nhưng bên trong lạicó hàm ý sâu xa. Đây ý là sau này Tử Đằng trở thành người của anh hay sao.