Trong lúc Triệu Du ngủ mơ mơ màng màng, nghe thấy cha lớn tiếng kêu tên của mình ở dưới lầu, cô dụi dụi mắt từ trên bàn sách ngồi dậy, đầu hơi choáng, một hồi lâu sau mới tỉnh táo.

Lúc này một người đàn ông xuất hiện ở cửa.

Hơi béo, mắt nhỏ, đại khái khoảng bốn mươi tuổi.

Đó là cha của Triệu Du, người đàn ông trung niên tùy ý có thể thấy được ở Mát-xcơ-va, ông có một gương mặt thường thấy ở đất nước này, duỗi tay túm ở trên đường là có một đống.

Điểm đáng giá nhất là hồi còn trẻ ông đã cưới được một người phụ nữ Trung Quốc đặc biệt xinh đẹp, từng một lần trở thành câu chuyện tình yêu cuồng nhiệt trong lời bàn tán của người khác. Nhưng mà, chuyện phong lưu như thế xảy ra ở Mát-xcơ-va này thật sự quá nhiều, được một thời gian rồi phai nhạt đi.

Sau lại người vợ khó sinh mà qua đời, ông nuôi lớn một bé gái mồ côi, mở một quán rượu này, một lần canh giữ chính là mười bảy năm.

Dưới lầu có người kéo đàn accordion, có cả tiếng cả trai lẫn gái không chút nào cố kỵ **, thỉnh thoảng còn có tiếng gió thổi lọt qua khe cửa sổ.

“Giáo viên dạy tiếng Trung của con đã tới?” Triệu Du dùng tiếng Nga nhẹ giọng hỏi một lần.

Từ trong cổ họng cha cô phát ra một thanh âm mơ hồ, nhanh chóng dặn dò cô mau đi xuống đón người.

Việc làm ăn của quán quá tốt, ông không rảnh rỗi được một phút nào.

Triệu Du có chút không tình nguyện lên tiếng, từ trên giường lấy ra một cái áo khoác thật dày, quấn khăn quàng cổ, bọc kín cả người không còn kẽ hở, lúc này mới cầm một cây dù xuống lầu.

Mùa đông ở Mát-xcơ-va thật sự quá lạnh, đó là đông lạnh ngấm vào tận xương khiến xương cốt run rẩy, cửa quán rượu mở rộng, gió lạnh và tuyết trắng cùng nhau tiến vào, Triệu Du không nhịn được rùng mình một cái, run run rẩy rẩy vòng qua từng đôi nam nữ uống rượu say lung tung, ngã nhào vào nhau để đi ra ngoài.

Phần lớn ở vùng này của họ là phòng ốc thấp bé, đan xen lẫn nhau. Ở giữa các căn nhà hỗn loạn rất nhiều cái hẻm nhỏ âm u, người lần đầu tiên tới nơi này, nếu không có người quen dẫn đường, xác định sẽ lạc đường đến mức đầu óc choáng váng.

Sang năm Triệu Du sẽ đi cùng với thầy hướng dẫn sang Trung Quốc, đó là nơi mẹ cô lớn lên từ nhỏ, tiếc rằng mười bảy năm qua cô không có cơ hội đến đó một chuyến.

Để tiện giao lưu, hai tháng trước cô đã cố bù lại vốn tiếng Trung, đáng tiếc môn học này quá cao thâm, cô sờ tới sờ lui vẫn là thường dân, không dính dáng chút nào. Căn bản không thể trông cậy vào cha cô, ông sống cùng mẹ ba năm, câu tiếng Trung đơn giản nhất cũng không biết nói.

Triệu Du nghiêm trọng hoài nghi năng lực ngôn ngữ của mình là di truyền của người cha.

Dọc theo đường đi. cô có thể trông thấy người uống say, ba ba hai hai hoặc ngồi hoặc đứng thành một đống, còn có người đàn ông say rượu lôi kéo một người phụ nữ đi về hướng hẻm nhỏ……

Triệu Du không dám dừng bước, để lại trên nền tuyết phía sau một hàng dấu chân sâu sâu nhạt nhạt. Trước mặt có một cái đèn đường bị hỏng, vì thế cô thả chậm bước chân, vừa đi một đoạn, bỗng nhiên cô nghe thấy một tiếng động khác thường, không phải tiếng gió, cũng không phải tiếng tuyết rơi.

Từ con hẻm sâu âm u truyền đến, rõ ràng là khi đôi nam nữ trưởng thành đến lúc……

Triệu Du hiểu được đó là cái gì, che lại gương mặt ấm áp, nhanh chóng chạy một đoạn về phía trước.

Chờ cô đi vào đầu phố, người đã thở hồng hộc, chống vào cột đèn đường nghỉ ngơi trong chốc lát, tiếp đó đi tìm người mình muốn đón trong ánh đèn không tính sáng ngời.

Triệu Du chỉ biết cha tìm giáo viên tiếng Trung cho mình là một người đàn ông, trừ lần đó ra, cô hoàn toàn không biết gì cả. Cô cởi một cái bao tay, vói vào trong túi áo khoác đi sờ di động, vừa ấn nút, ai biết lúc này một bóng ma đột nhiên bao phủ, cô kinh ngạc, suýt nữa quăng rớt di động.

Người đàn ông đứng phía sau cô, nhíu mày đánh giá cô, rõ ràng thời tiết lạnh như vậy lãnh, nhưng anh ăn mặc quá mỏng manh, chỉ mặc một cái áo sơ mi, bên ngoài khoác kiện áo gió màu đen, cho nên thoạt nhìn người có vẻ rất cao lớn.

Trên đầu vai anh đã phủ một lớp tuyết mỏng, chắc là đã đứng đợi ở đây một lúc lâu. Tầm mắt Triệu Du lại rơi xuống trên mặt anh, trái tim đột nhiên ngừng đập nửa nhịp.

Một người đàn ông thật đẹp trai.

Cô lớn lên ở quán rượu từ nhỏ, từng gặp qua muôn vẻ đàn ông, hoặc phong lưu, hoặc lỗi lạc, kỹ xảo bọn họ quen dùng nhất chính là dùng lời ngon tiếng ngọt với người phụ nữ **, sau đó trải qua một đêm tốt đẹp ……

Nhưng ấn tượng đầu tiên của cô về người đàn ông này chính là: Sạch sẽ. Anh không hề giống bất cứ người đàn ông nào cô từng gặp trước kia.

Đôi mắt trong trẻo đang không hề chớp mắt nhìn chằm chằm cô, gương mặt cô gần như sắp thiêu cháy, cô dùng tiếng Trung sứt sẹo thậm chí không nghe rõ nhẹ giọng hỏi anh, “Tiên sinh Mai Lương Giác?”

Năm chữ, nhưng mà không chữ nào phát âm chuẩn.

Mai Lương Giác nhịn cười, “Là anh.”

Anh nói tiếng Nga câu chữ rõ ràng, giọng nói rất êm tai.

“Em, em là Triệu Du.”

“Anh biết.”

Trước đó anh từng xem ảnh chụp của cô.

A? Biết?

Đầu óc Triệu Du có chút không rõ, vừa định hỏi cái gì, người đàn ông đã bước một bước dài dọc theo hướng cô vừa đi. Bước vài bước anh mới phát hiện cô không theo kịp, hơi hơi ngạc nhiên quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Cô vội vàng theo sau, đi ở bên cạnh anh, vì anh ngăn cản đám tuyết rơi như lông ngỗng.

Nhưng anh thật sự quá cao, cô không cách nào che ô tốt, thường xuyên chạm dù vào đầu của anh, Triệu Du gãi gãi tóc, cực kì bối rối.

“Để anh làm cho.”

Tầm mắt rộng mở thông suốt, anh cầm lấy cái dù dài, khoan thai che phía trên hai người.

“Anh là người Trung Quốc à?”

“Đúng.”

Tích chữ như vàng.

“Anh nói tiếng Nga tốt thật.” Triệu Du cảm thán tự đáy lòng, không nghe thấy câu trả lời, cô lại hỏi, “Anh là du học sinh tới Mát-xcơ-va à?”

“Ừm.”

Lần này anh dùng tiếng Trung, tiếng nói trầm thấp, bị gió thổi tan, nghe vào tai có chút mơ hồ.

Triệu Du không hề cảm thấy lạnh, phảng phất trước ngực mọc ra một cái bếp lò nho nhỏ, ủ ấm khiến cả người cô nóng lên.

“Anh……”

Vừa nói ra một chữ, cô lập tức mất tiếng, bởi vì cô phát hiện phía trước 100 mét đen kịt, nếu cô nhớ không lầm…

Triệu Du cầu nguyện yên lặng ở trong lòng đôi nam nữ kia đã xong việc, nhưng trời cao dường như không nghe được tiếng lòng cô, hết đợt này đến đợt khác tiếng động vẫn bị gió đưa tới, cô thiếu chút nữa té lăn quay.

“Cẩn thận.”

Một bàn tay to vững vàng đỡ lấy cô. Sự ấm áp phảng phất mang theo dòng điện từ tay cô lan khắp toàn thân.

Nhìn đôi tay hồng lên vì bị đông lạnh, cô có chút may mắn ban nãy chưa đeo bao tay, bằng không hai người sẽ không có tiếp xúc thân mật như vậy.

Suy nghĩ này vừa nảy ra, Triệu Du đã biết mình xong rồi.

Xong rồi xong rồi!

“A……”

Một tiếng dài xuyên thấu bức tường dội đến, xem ra đôi nam nữ kia đã kết thúc.

Thế nhưng kết thúc đừng vào thời điểm này chứ.

Cô trộm liếc người đàn ông bên cạnh, chỉ thấy vẻ mặt anh bình tĩnh, phảng phất không nghe thấy gì cả, cô thở dài ở trong lòng —— cũng không rõ tại sao mình lại thở dài.

Mười phút sau, hai người tới quán rượu nhỏ, luồng khí nóng và hương rượu ập vào mặt, Triệu Du hít vào một hơi thật sâu, lúc này cô mới cảm thấy nửa người bị đông cứng sống lại.

Cô ngủ trên gác mái nhỏ.

Cọ cọ cọ bò lên trên lầu, vừa bò vừa nhẹ nhàng nhắc nhở người phía sau, “Thang lầu hơi cũ…… Cẩn thận dưới chân…… Cẩn thận đỉnh đầu, đừng va vào……”

Cuối cùng họ bình an tới phòng cô. Giống như đa phần cô gái Mát-xcơ-va trẻ tuổi, trong phòng cô tràn ngập hơi thở thiếu nữ, đương nhiên không thể tránh khỏi hơi bừa bộn.

Nếu biết giáo viên tiếng Trung của mình là người đàn ông đẹp trai như thế, một tuần trước Triệu Du đã thu dọn phòng mình chỉnh chỉnh tề tề, sạch sẽ, cô có chút tuyệt vọng đá đôi vớ vào gầm giường.

Mai Lương Giác vừa ngồi xuống đã đi thẳng vào chủ đề. Đầu tiên anh kiểm tra một chút trình độ tiếng Trung của cô, từ cái túi mang theo người anh lấy ra quyển vở, mở ra cho cô xem, để cô đọc nó.

Một phút đồng hồ sau anh đã biết kết quả. Cô học trò này không có chút tiếng Trung cơ sở nào, tựa như một tờ giấy trắng, cần dạy dỗ từ đầu. Nhưng mà, như thế không làm khó được anh.

Hạng mục đầu tiên của Triệu Du chính là học tập chữ cái Hán ngữ —— đây là nội dung học tập trong một tuần.

Một tuần sau Mai Lương Giác kiểm tra thành quả dạy học của mình, lần lần đầu tiên trong cuộc đời anh cảm thấy thất bại.

Triệu Du học ghép vần suốt một tháng.

Quan trọng là, cô không học giỏi tiếng Trung, lại nhớ thương giáo viên dạy tiếng Trung luôn xụ mặt của chính mình.

Đó quả là ký ức mùa đông tàn nhẫn năm ấy ở Mát-xcơ-va.

“Ưm……”

Triệu Du tỉnh lại trong nụ hôn của chồng, cô mở mắt ra nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, nhất thời hoảng hốt, không phân rõ giờ phút này là hiện thực hay cảnh trong mơ.

Ai, không phải cô vừa mới chuẩn bị tỏ tình với người đàn ông này à? Tại sao vừa mở mắt anh đã nằm ở bên người mình?

“Ngủ choáng váng à?”

Mai Lương Giác cười khẽ bóp cái mũi của cô.

Vẫn là xúc cảm ấm áp như cũ, giống mùa đông năm ấy anh nắm tay cô như đúc.

Nhưng mà hiện tại, anh đã là chồng của cô, cũng là người cha của cô con gái năm tuổi của bọn họ.

“Em mơ thấy gì thế?” Mặt anh dán sát mặt cô, hơi thở quen thuộc khiến người ta an tâm cũng vờn quanh cô, “Ban nãy em cười ngây ngô suốt.”

Triệu Du dùng sức ôm lấy eo anh, cả người gần như dính trên người anh, mềm giọng làm nũng, “Em mơ thấy thời điểm lần đầu tiên chúng ta gặp mặt ……”

Lúc này sắc trời không rõ, ngoài cửa sổ vẫn là lớp tuyết trắng, trên bếp lò lửa đang cháy rực, trong phòng ấm áp.

Bọn họ ôm nhau từ trên giường lăn đến tấm thảm trước bếp lò.

“Đêm Giáng sinh, Cửu Cửu nói với anh, con muốn một cậu em trai nhỏ. Bảo bối à, em cố gắng lên, tranh thủ trước sinh nhật sang năm của con thực hiện nguyện vọng của con nhé?”

Triệu Du thở gấp vỗ vào cánh tay anh, khóe mắt còn phủ một tầng cảnh xuân, vũ mị thu hút người khác, đôi môi cô đỏ mọng khẽ nhúc nhích, “Chẳng lẽ không phải là anh…… cố gắng à?”