“Có gì cần hỗ trợ không?”

Tuy ngoài miệng người đàn ông nói thế, nhưng anh không hề có hành động cụ thể, ánh mắt thong thả liếc về sau, lập tức có hai người bước ra từ sau lưng anh.

Từ khi trợ lý của Mai Mộng Nhiên trông thấy người đàn ông này thì cô cảm thấy có phần không ổn. Liếc nhìn người nằm trên đất tóc tai bù xù, mất hết hình tượng, thỉnh thoảng còn ợ lên đầy mùi rượu, trong lòng cô sắp khóc như chết cha chết mẹ:

“Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, nếu để chị Nhiên biết mình thảm hại, xấu xí trước mặt đối tượng trong lòng như thế, chắc chắn chị ta sẽ đánh chết mình?!”

Hai người đàn ông kia nhanh nhẹn kéo Mai Mộng Nhiên dậy, một trái một phải áp tải cô ta ra ngoài. Mai Nhiễm lấy lại tinh thần, vừa định nói cảm ơn thì người nọ đã sắp biến mất khỏi cuối hành lang. Cô ngoái sang thì chỉ thấy một bóng lưng cao ráo, cùng với cổ tay áo lay động theo gió.

Tiếng “Cám ơn” bị nuốt ngược trở lại bờ môi.

Mắt thấy mọi người bỏ đi, trợ lý nhanh chóng bước theo sau, “Mai tiểu thư, cô quen biết vị Phó tiên sinh ban nãy hả?”

Mai Nhiễm hơi do dự, “Coi như quen.”

Trợ lý thấy dáng vẻ cô không muốn nói nhiều, tuy rằng lòng tràn đầy nghi ngờ, nhưng không truy hỏi đến cùng.

Xe bảo mẫu màu kem của Mai Mộng Nhiên đậu ở ven đường, lúc lên xe không chú ý, trán cô ta đập cốp một cái, làm cho con người tỉnh táo đôi chút, thế là bắt đầu giở trò say rượu điên điên dại dại cứ lắc lư cửa xe suốt.

Người đại diện đi vắng từng cẩn thận dặn dò: Vị đại tiểu thư này hiện nay đang nổi tiếng, tuyệt đối không thể tạo ra scandal. Nghĩ đến cảnh này có lẽ sớm bị đám parazzi chụp được, ngày mai án ngữ trên trang bìa, trợ lý Tiểu Hạ hoa dung thất sắc (1), “Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?!”

(1) khuôn mặt xinh đẹp hoảng hốt sợ hãi.

Đây là công việc đầu tiên của cô, không ngờ cô thất nghiệp nhanh đến thế!

Mai Nhiễm cũng hơi đau đầu, chạm vào tay Mai Mộng Nhiên, dùng sức ấn một cái vào huyệt hợp cốc ở vị trí giữa ngón cái và ngón trỏ, cô ta đau “A” một tiếng, ngoan ngoãn buông lỏng tay ra.

Mai Nhiễm thuận lợi đẩy cô ta vào trong, người nọ yên ổn ngồi trong xe.

“Mai Nhiễm?”

Ánh mắt Mai Mộng Nhiên mở to hơi mê ly, nhận ra người trước mắt, cười “Ha ha ha ha”, “Tôi bảo với chị điều này, cuối cùng tôi đã trông thấy anh ấy!”

Cô khó khăn giãy dụa, hai gò má ửng hồng, “Bọn họ liều mạng chuốc rượu tôi, nói chỉ cần tôi uống hết toàn bộ, bọn họ sẽ nói cho tôi biết tin tức của Ansel…… Ai ngờ anh ấy có mặt ở hiện trường.”

“Chị không biết anh ấy quan trọng với tôi cỡ nào đâu. Cả đời này, ước mơ lớn nhất của tôi chính là hát bài hát do anh ấy viết……”

“Mặc kệ mặc kệ, tôi muốn theo đuổi anh ấy, tôi muốn theo đuổi anh ấy tôi muốn theo đuổi anh ấy! Tôi nhất định phải tóm gọn anh ấy trong tay!”

Mai Nhiễm né tránh mùi rượu nồng nặc trên người cô ta, “Em say, trở về ngủ một giấc thật ngon.”

Cô quay lại dặn dò trợ lý, “Pha cho em ấy một ly nước mật ong, đừng để điều hòa quá thấp, em ấy ngủ hay đá chăn.”

Tiểu Hạ liên tục vâng dạ, cẩn thận mở miệng, “Mai tiểu thư, chuyện tối nay…… Chị có thể giúp tôi giữ bí mật không?” Nhất là phần về Phó tiên sinh.

Mai Nhiễm hiểu rõ, gật đầu, “Về đi, nghỉ ngơi sớm một chút.”

Gió đêm không biết thổi từ đâu tới, mang theo cảm giác mát mẻ, tùy ý lướt qua chốn nhân gian phồn hoa.

Mai Nhiễm đi một lúc mới đến chỗ bắt xe. Trên đường về cô gửi cho anh họ Mai Lương Chi một tin nhắn, báo cho anh biết nhiệm vụ hoàn thành xuất sắc, im lặng quay về nhà.

Sấy khô tóc, đã hơn mười giờ, Mai Nhiễm ngồi cạnh giường, bật ngọn đèn nhỏ ở đầu giường.

Ánh sáng màu cam êm dịu chiếu sáng căn phòng yên tĩnh.

Trong chốc lát sau, có giọng nữ réo rắt vang lên từ pad: “Tôi là Dư Thanh, vô cùng vinh hạnh được tham gia [China’s Song]…… Tôi luôn chờ một người trở về, bài hát [gặp lại em là điều tuyệt vời nhất] tối nay, dành tặng cho cô ấy.”

Giai điệu quen thuộc trong suốt tràn ra, Mai Nhiễm lẳng lặng nghe một lúc, sau một hồi phát ra một tiếng thở dài nhẹ nhàng.

Cô tắt video, tiện tay cầm một quyển sách ở đầu giường, vừa mở ra, một cành hoa oải hương màu tím được ép khô đập vào mắt.

Có những bài hát không phù hợp nghe lúc đêm khuya, có những hồi ức lại rất thích hợp nhớ lại vào những đêm vắng người.

Ba năm trước, cô và bạn nối khố Dư Thanh đến nước Pháp, đúng vào mùa hoa oải hương phủ kín núi đồi cực kì đẹp do đó hai người lên kế hoạch đi xem. Ai ngờ trên con đường quốc lộ thông từ thành phố núi Simiane đến trang trại vùng Provence, xe chết máy.

Hai người kiểm tra cả trong lẫn ngoài cũng không phát hiện xảy ra vấn đề gì, chỉ biết trừng mắt nhìn nhau.

Lúc ấy, người Dư Thanh vốn có họ hàng đến chơi, tính khí có phần táo bạo, cô dùng sức đá mấy cái vào cửa xe, không biết đụng tới thiết bị gì cài trong xe, xe vang lên tiếng cảnh báo ầm ĩ.

“Đậu má! Thôi gọi điện thoại kêu người đến đây đi.”

Biết Mai Nhiễm không biết nửa chữ tiếng Pháp, Dư Thanh chẳng trông cậy gì vào cô. May mắn trước khi đi mình ôn lại tiếng Pháp một tuần, không nói hai lời cô rút di động ra chuẩn bị xin giúp đỡ.

Mai Nhiễm nghe cô bạn thân bô bô một tràng với người ta, không biết đầu bên kia nói gì đó, sắc mặt cô ấy càng lúc càng không tốt, cuối cùng dùng tiếng Anh mắng, “fuck!”

“Xảy ra chuyện gì thế?”

“Không biết!” Dư Thanh thở phì phò thả tay, “Ai biết gã người Pháp ki đang xì xồ cái quái gì, đồ ẻo lả! Hắn còn hỏi mình nói cái gì, đúng là có tật xấu!”

Mai Nhiễm: “……”

“Kế tiếp chúng mình làm gì bây giờ?”

Dư Thanh rất phóng khoáng, ngồi trên chiếu, xua tay, “Chờ xem.”

Lần này chờ đợi đến hoàng hôn, gần vào đêm, gió núi lành lạnh thổi từ cánh đồng hoa oải xuống bên dưới mang theo mùi hương lan tỏa. Từ khe núi xa xa mơ hồ truyền đến tiếng lục lạc, cùng với tiếng người chăn dê thét to khiến cho cảnh hoang hôn nơi đồng không mông quạnh trở nên sống động.

“Kìa, có xe đi qua!”

Mai Nhiễm chưa dứt lời, đột nhiên một bóng người lao ra ngoài. Cô tập trung quan sát, chỉ thấy cô bạn thân vừa chạy vừa giơ ngón tay xông tới ven đường, “Help! Please help!!”

Chiếc Cadillac màu đen từ từ ngừng lại, thân xe bị ánh chiều tà chiếu vào ngả bóng trên mặt đất, một lúc sau mới có người từ trên xe bước xuống.

Dư Thanh thấy người đi ra là một ông chú người Pháp. Đầu óc cô còn ngẩn ngơ, chỉ vào chiếc xe đậu đằng sau khoa tay múa chân, dùng vài câu tiếng Pháp phức tạp, biến thành đôi bên mắt to trừng mắt nhỏ, cô đành buông tha, yếu ớt hỏi, “English?”

Ông chú cười sang sảng, “Sure!”

Hai người dùng tiếng Anh đối thoại, vui vẻ đi kiểm tra xe. Mai Nhiễm không giúp được gì, đành đứng yên tại chỗ chờ, mượn chiếc xe màu đen chắn một phần gió lạnh trên núi.

Giữa cánh đồng bát ngát, bóng tối đen như mực ập đến, trên đỉnh đầu, các chấm nhỏ lần lượt lóe lên giống như pháo hoa nở rộ, lẳng lặng bùng cháy trên bầu trời. Mai Nhiễm nhìn mê mẩn, khi thu hồi tầm mắt, lơ đãng thoáng nhìn vào trong xe, ánh mắt dừng lại!

Người đàn ông ngồi ghế sau mặc âu phục, đôi chân thon dài tùy ý vắt lên nhau. Có vẻ anh mới từ bữa tiệc về, giữa hàng mi có vài phần mỏi mệt, đang nhắm mắt dưỡng thần. Khí chất của con người này thanh thản cao quý, chỉ sợ không phải xuất thân từ gia đình bình thường.

Dường như nhận thấy ánh mắt khác thường, người đàn ông bỗng nhiên mở to mắt. Mai Nhiễm bất ngờ không kịp đề phòng nên đối diện thẳng tắp với ánh mắt lạnh lùng.

Dưới ánh sáng chuyển động đan xen giữa sáng và tối, bóng cái mũi cao thẳng của người đàn ông lần lượt thay đổi. Đôi mắt như hồ sâu thẳm, không nhìn thấu, lại tựa như có vô số cơn lốc xoáy, tỏa ra lực hút mãnh liệt.

May mắn là chỉ sau một cái chớp mắt anh đã dời tầm mắt, không biết tại sao, Mai Nhiễm bỗng nhiên thấy trái tim loạn nhịp, không biết từ lúc nào cô phát hiện lòng bàn tay mình túa ra một lớp mồ hôi.

Từ phía bên kia truyền tới tiếng cô bạn thân cảm kích nói cám ơn, có lẽ xe đã sửa tốt, Mai Nhiễm nghĩ một lúc, nhẹ nhàng đặt một cành hoa oải hương vướng trên tóc vào kính chắn gió.

Đột nhiên cô hiểu được vài phần, tại sao ban nãy một lúc lâu sau mới có người bước xuống, giống như cô không tận tai nghe thấy nhưng rất chắc chắn. Mặc dù người đàn ông ngồi trong xe tỏa ra khí thế lạnh lùng nhưng nhất định trong lòng mềm mại — bởi vì anh có đôi mắt từ bi nhất mà cô từng gặp.

Xe thể thao một lần nữa được khởi động, Mai Nhiễm ngồi trên xe, dõi theo chiếc xe màu đen kia lao đi phá tan màn đêm dày đặc, đèn sau giống như đom đóm chợt lóe chợt tắt, rất nhanh biến mất khỏi tầm mắt cô.

Pháo đài Rotonde như ẩn như hiện đằng sau, như lòng cô lúc này, hình như có chút buồn vô cớ, lại không biết cảm xúc đó đến từ đâu.

Mà nay, thứ cảm xúc nhạt đến mức không thể nhạt hơn đó lại bị gợi lên, Mai Nhiễm bóp bông hoa màu tím cười khẽ.

Phó, Thì, Cẩn.

Hóa ra đó là tên của anh.

Tính cả đêm nay, họ đã gặp nhau ba lần, có lẽ…… càng có thêm nhiều lần.

Phó Thì Cẩn vừa về đến nhà, bà cụ nghe thấy tiếng động nên đi ra, “Thì Cẩn đã về à?”

Bà cụ là người hầu của hồi môn của bà ngoại Phó Thì Cẩn, ở goá nửa đời, nhìn anh lớn lên từ nhỏ, Phó Thì Cẩn cung kính gọi bà một tiếng “Dì”.

Mặc dù giữa hai người không có quan hệ huyết thống, nhưng tình cảm rất thân thiết.

“Lần này cháu định ở lại bao lâu?”

“Khoảng ba tháng.”

Lần này về nước, anh có hai mục đích chính: Một là giúp giám định đồ cổ theo yêu cầu của người ta, hai là điều trị bệnh đau nửa đầu. Mục đích thứ hai sẽ tốn thời gian tương đối dài.

Bà cụ nghe vậy, khó nén nỗi vui mừng, “Thật chứ, không lừa dì?!”

Sắc mặt Phó Thì Cẩn mềm mại hơn đôi chút, “Không ạ.”

“Tốt quá!” Bà cụ như được uống viên thuốc an thần, bắt đầu nói một tràng dài, “Trước kia ấy à, một năm khó có dịp cháu trở về một lần, về không quá ba ngày lại đi…… Mặc dù một nửa máu trong người cháu là người Pháp, nhưng đây mới là cội nguồn của cháu! Cháu nên thường xuyên về thăm hơn…… A, trên tay cháu cầm cái gì vậy?”

“Thuốc Đông y bệnh viện kê.”

Bà cụ biết bệnh của anh, nhíu mày vẻ mặt đau lòng, “Gần đây cháu vẫn mất ngủ cả đêm à? Đừng động đến rượu nữa, cháu nên yêu quý cơ thể mình nhiều hơn, nên nghe lời bác sĩ, chữa dứt điểm đi……”

Bà lại đau lòng “quở trách” thêm một lúc, sau đó run rẩy vào bếp sắc thuốc.

Không biết đó là linh đan diệu dược gì, đêm nay Phó Thì Cẩn phá lệ ngủ từ nửa đêm, khi tỉnh lại thì trời đã sáng trưng.

Nghe nói anh về nước, bạn tốt Diệp Khởi Hàn cố ý gọi đến vào buổi sáng thăm hỏi, “Chứng đau nửa đầu đỡ hơn tí nào chưa?”

Phó Thì Cẩn nhớ lại giấc ngủ ngon hiếm có tối qua, thản nhiên “ừ” một tiếng.

Đầu bên kia càng đắc ý, “Bác sĩ Mai mình giới thiệu cho cậu rất giỏi. Cô ấy chuyên điều trị kết hợp Trung – Tây y, kinh nghiệm lâm sàng phong phú, quả thực là đặc biệt đào tạo để dành cho cậu!”

“Đúng rồi, mình nghe nói tối hôm qua cậu bị một ca sĩ tép riu quấn lấy hả?” Trong điện thoại truyền tới tiếng cười xấu xa, “Mình bảo này cậu đã rời khỏi giới âm nhạc lâu như thế, số người muốn cậu viết bài hát cho vẫn xếp hàng dài nhỉ!”

“Bảy năm, “ Diệp Khởi Hàn đang nói thì tạm dừng, giọng điệu có vẻ rất tiếc nuối, “MR đã biến mất bảy năm, nếu năm đó hai người có cơ hội hợp tác, thật là……”

Đầu bên kia im lặng khác thường làm cho Diệp Khởi Hàn phát hiện hình như mình đã nói sai, anh vội vàng chuyển hướng đề tài, “Nghe nói này cuối tuần ở thành phố A có buổi tưởng niệm MR, cậu có muốn……”

MR, MR, sao cứ mãi là MR?

Từ đáy lòng Diệp Khởi Hàn thầm kêu không ổn: Chẳng lẽ hắn cũng giống Phó Thì Cẩn…… Vì một người không biết còn tồn tại trên nhân thế mà hành động điên rồ sao?

“Chắc chắn cô ấy còn sống, trên thế giới này, ở một nơi mình không biết.”

Diệp Khởi Hàn nghe tiếng “bíp bíp”, trong lòng tràn đầy phức tạp.

Cùng lúc đó, trong khoa Trung y, Mai Nhiễm bỗng nhiên hắt xì một cái. Cô quay đầu hỏi, “Điền Điềm, em xịt nước hoa à?”

“Vâng!” Tiểu trợ lý đang ôm mặt, xoay tại chỗ hai vòng, “Chị đoán được à?”

“Sư tỷ, chị nói xem tại sao có chuyện may mắn đến thế nhỉ? Chị em mình chỉ đến nhà hàng ăn một bữa, thế mà người ta tặng một bộ nước hoa của Pháp, “ Đến bây giờ Điền Điềm còn ngất ngây vì bị cái bánh thịt khổng lồ đập trúng, “Em đã lên mạng tìm thử, nó là phiên bản giới hạn đấy!”

Mai Nhiễm cười không nói chuyện, nghĩ một lúc vẫn nhắc nhở cô bé một câu, “Về sau em đừng xịt nhiều nước hoa quá, vừa đủ thôi.”