Chương 46. Miền đất vĩnh hằng (*)
Tác giả: Thân Sĩ Giả
Chuyển ngữ: Diệp Trà (bachdieptra.wordpress.com)
–
(*) Tiêu đề xuất hiện trong lời cầu nguyện Ngụy Tử Hư dành cho Lạc Hợp.
–
Căn phòng sạch sẽ ngăn nắp, bàn học đặt cạnh giường, chăn nệm sắp xếp chỉnh tề, một chiếc cặp sách in hình chuột Mickey dựa trên gối.
Rèm cửa kéo kín bưng, bên trong không lọt nổi một tia nắng, đứa bé dùng ba cái đèn bàn nhỏ xếp thành một vòng 270 độ, cố gắng tạo hiệu quả như ánh sáng dùng trong giải phẫu. Chụp đèn sơn màu xanh lam đậm, giống hệt như chiếc quần cộc đồng phục của hắn.
Hắn dùng bốn chiếc đinh mũ ghim chặt "Sườn xào chua ngọt" lên tấm xốp, mười phút trước đã gây mê xong, bông băng thấm cồn sát trùng nhét vào trong miệng nó. Con mắt to tròn đen nhánh nhìn chằm chằm Ngụy Tử Hư. Nếu trong mắt động vật cũng có cảm xúc, biểu hiện sợ hãi và bất lực sẽ như thế nào nhỉ?
Rõ ràng mới mấy phút trước, Ngụy Tử Hư còn dùng tay vuốt ve chân nó, nghiêm túc nói "Tao cũng yêu mày."
Sau đó hắn cực kỳ chuyên chú nghiên cứu bản đồ giải phẫu, mổ bụng nó, cắt đứt xương sườn, đẩy ra lá phổi, tìm tới trái tim nho nhỏ đang nảy lên. Mở đường dẫn máu, trong lúc nó còn sống thì bơm đầy nước vào tâm thất trái, để trái tim tự vận động đào thải hết máu ra ngoài. Như vậy sẽ không làm bẩn thảm trải sàn đắt tiền nhà hắn.
Lúc đứa bé bưng theo trái tim nhỏ đi ra ngoài, chân "Sườn xào chua ngọt" vẫn đang không ngừng co giật.
"Mẹ! Mẹ ơi!"
Đứa bé tha thiết bày ra thành quả của mình trước mắt mẹ. Đây là bộ phận xinh đẹp nhất, là món quà mà người bạn thân thiết nhất của hắn để lại, lẽ ra hắn nên nhận được khen ngợi khích lệ.
Mẹ đứng giữa phòng, áo trắng bao lấy vóc người thon thả. Đứa bé ngẩng đầu lên, thành khẩn dâng trái tim nhỏ cho bà.
Thế nhưng trái tim đó vẫn đang nhảy nhót, rời khỏi cơ thể lâu như thế, lại như vẫn có sự sống của riêng mình, từng dòng máu đỏ tươi tí tách phun ra, thấm ướt áo trắng của mẹ, làm bẩn hoa văn màu trắng trên tấm thảm trải sàn đắt tiền.
Mẹ dùng tay xoa đầu Ngụy Tử Hư, máu tươi khiến tóc hắn bết dính lại, thuận theo trán chảy xuống, làm mờ đi tầm nhìn. Giữa một khung cảnh bao trùm trong màu máu, hắn nghe thấy mẹ nói: "Con dũng cảm hơn tất cả những người khác. Bất cứ ai, cũng đều không sánh bằng con."
Vì vậy đứa bé cười rộ lên. Tất cả những gì hắn muốn chỉ đơn giản như thế thôi.
Mẹ...
Mẹ khen con một câu đi.
–
Ngụy Tử Hư đóng cửa phòng.
Lưu Tỉnh đã bắt đầu hành động, kế hoạch của gã quá mạo hiểm, đi sai một bước coi như khỏi thấy ngày mai, rốt cuộc gã lấy đâu ra cái thái độ tự tin đó? Ngụy Tử Hư khoanh tay, chậm rãi đi đến cạnh bàn. Một lần duy nhất hắn để lộ sơ hở bị Lưu Tỉnh bắt được, sau đó, gã luôn vô tình hoặc cố ý nhằm vào Ngụy Tử Hư. Nhưng chỉ bằng một cái liếc mắt, đủ để gã nhận ra nhiều như vậy sao?
Không, gã cùng lắm chỉ mới hoài nghi. Nếu gã còn tự biết thân biết phận với cái danh xưng Tiên Tri chưa ngồi vững đó, cũng sẽ không dám tùy tiện dồn phiếu cho Ngụy Tử Hư.
Lưu Tỉnh coi đêm nay như một canh bạc. Cũng như vậy, Ngụy Tử Hư cảm thấy đây sẽ là thời cơ tốt để hắn xoay chuyển.
"Tôi đọc lại 《 Thần khúc 》, có thêm không ít cảm ngộ."
Chếch phía trong bàn học, Lạc Hợp thả xuống cuốn sách cũ, tầm mắt chuyển đến trên người Ngụy Tử Hư.
Ngụy Tử Hư làm bộ như không nhìn thấy y, xoay người đi đến cạnh cửa sổ.
Lưu Tỉnh cố tình gây hấn với Ngụy Tử Hư, hành động mười phần mạo hiểm, ít ra cũng phải giác ngộ được bản thân có thể bị giết chứ. Gã cho rằng mình sẽ tránh được tử vong sao? Nhờ vào lọ thuốc của Phù Thuỷ? Ngụy Tử Hư tỉ mỉ nhớ lại, từ phản ứng của Hàn Hiểu Na vào buổi tối ngày thứ nhất, đến ngày thứ tư cô tự cứu mình, thái độ đối với Lưu Tỉnh, Ngụy Tử Hư cơ hồ có thể xác định cô ta chính là Phù Thuỷ.
Tại sao Lưu Tỉnh có thể chắc chắn Phù Thuỷ sẽ để thuốc cho gã, gã và Hàn Hiểu Na đang liên minh sao? Hay là, bởi vì là tình nhân nên mới tín nhiệm lẫn nhau? Nhưng nếu như là tình nhân, tại sao lại tỏ vẻ xa cách như vậy, Hàn Hiểu Na cũng ngoảnh mặt làm ngơ với tất cả những hành vi ngả ngớn của Lưu Tỉnh. Từ góc độ của một người ngoài cuộc như Ngụy Tử Hư, có thể cảm thấy địa vị giữa họ hoàn toàn không bình đẳng. Đến mức đó mà vẫn dính lấy nhau, là yêu quá sâu đậm, hay chính cái sự không ngang hàng đó mới mang lại khoái cảm cho họ?
Loại quan hệ đứng bên ranh giới tình nhân này, Ngụy Tử Hư chỉ biết một loại.
Còn câu nói "Chỉ cần sống sót đến ngày cuối cùng, tôi nhất định có thể bảo vệ cậu" của Bành Dân Tắc nữa, rốt cuộc là có ý gì? Ngày cuối cùng có ý nghĩa gì đặc biệt sao? Ngụy Tử Hư không biết, hắn ở phe đối lập với Bành Dân Tắc, chẳng lẽ đó là bí mật của phe Thiện? Có liên quan gì đến "Đặc quyền" mà Director từng nhắc tới không?
Đang nghĩ ngợi, Ngụy Tử Hư đột nhiên bị đẩy mạnh vào vách tường. Một tay Lạc Hợp vắt qua vai hắn, tay khác thì nhấc cằm hắn lên, móng tay dường như bấm sâu vào da thịt hắn. Lạc Hợp nhếch mép đầy kiêu ngạo. Y nói: "Nhìn tôi."
Ánh mắt y sắc bén, nhưng không còn thần thái nội liễm như khi còn sống nữa, chỉ là một nắm tro tàn nguội lạnh, thấm ra chút căm hận âm ỉ.
《 Thần khúc 》trượt khỏi tay y, rơi trên mặt đất phát ra một tiếng vang trầm đục. Y nói: "Dante nhất định chưa từng đi qua Địa Ngục chân chính. Nếu không sẽ không viết ra những câu từ đầy ý thơ như vậy."
Ngụy Tử Hư bị cưỡng ép nhìn thẳng vào y, khí tức lạnh lẽo quanh thân Lạc Hợp như truyền qua da thịt hắn, từ đầu ngón tay đến tận sâu cùng. Ngụy Tử Hư cũng không chịu yếu thế mà cười rộ lên, nhấc tay siết lấy cổ Lạc Hợp. "Đáng tiếc, đăm chiêu của một hồn ma, căn bản chẳng ai thèm quan tâm."
Lạc Hợp tùy ý để hắn bóp cổ mình, không đau không ngứa, không đoái hoài đến biểu tình dữ tợn của hắn. Y kề sát đến bên Ngụy Tử Hư. "Haha, Ngụy Tử Hư, làm nhục người tất sẽ bị người làm nhục, giết người tất sẽ bị người giết, làm sao cậu biết chấp niệm của oan hồn sẽ không chuyển giao cho những kẻ thù của cậu chứ?"
Ngụy Tử Hư: "Bọn chúng tin tưởng tôi."
Lạc Hợp hồ như không nhịn được cười, không ngừng áp sát về phía Ngụy Tử Hư, hơi thở của y như lưỡi rắn, trong ngoài liếm láp Ngụy Tử Hư. Y thay đổi tư thế, một tay chống qua vai Ngụy Tử Hư, khom người bao phủ Ngụy Tử Hư trong bóng tối của mình. Lạc Hợp ghé vào tai hắn, âm thanh như có vô số xúc tu bé nhỏ sàn sạt bò qua trên mặt đất. "Cậu thật đáng thương, trước mặt hồn ma mà vẫn phải ra vẻ mạnh mẽ."
Lạc Hợp nói: "Để tôi đoán nhé: Lưu Tỉnh và Hàn Hiểu Na đã sớm xác định cậu là Sói, thẩm phán ngày mai sẽ thuyết phục những người khác bỏ phiếu cho cậu. Con Sói thứ ba đã phản bội từ lâu, đêm nay có thể sẽ tìm đến cậu xử lý. Cái thứ vũ khí kia của cậu làm sao cản nổi hắn. Bành Dân Tắc? Anh ta cũng chỉ dùng bề ngoài ngây ngô không hiểu sự đời khiến cậu buông lỏng cảnh giác. Quá khả nghi, lại để mặc cậu phát hiện những khả nghi đó, còn không phải do có mưu đồ từ trước sao? Về phần Director, chính bản thân cậu cũng hiểu rõ, hắn sao có thể không để ý tới trò mèo của cậu được."
Y nói không dứt, hô hấp của Ngụy Tử Hư bắt đầu nặng dần, tim đập mất khống chế, mồ hôi lạnh thấm ướt áo hắn.
Lạc Hợp thưởng thức phản ứng của Ngụy Tử Hư, khinh thường mà cười: "Hối hận rồi sao? Từ cái khoảnh khắc cậu tự nguyện tham gia Death Show, nên tính trước tới ngày hôm nay."
Ngụy Tử Hư đột nhiên giãy dụa, muốn thoát khỏi giam cầm của Lạc Hợp, hắn run rẩy quát: "Tôi sẽ thắng, còn anh đã chết!"
"Vậy thì sao, tôi cũng chưa bao giờ thê thảm giống như cậu." Lạc Hợp thản nhiên nhìn hắn.
"Ngụy Tử Hư, có biết khác biệt lớn nhất giữa chúng ta là gì không? Đó chính là tôi không cần dùng đến kẻ khác để tự khẳng định chính mình."
Lạc Hợp nói đúng. Y hướng về phía ánh sáng mà đi, trong thế giới của y lúc nào cũng chỉ có ánh sáng ngập tràn. Y không để tâm đến những âm u ngờ vực, thậm chí ngay cả tử vong cũng phải cúi đầu trước mặt y. Y chân thực và thẳng thắn, kiên cường và kiêu ngạo. Những thứ đó Ngụy Tử Hư chưa bao giờ có. Ánh sáng chói mắt của y theo sát bên cạnh bóng tối của hắn.
Lạc Hợp nhìn thẳng vào Ngụy Tử Hư, biểu tình trên mặt thu hết vào trong hai con mắt đào hoa xinh đẹp.
"Ngụy Tử Hư, cậu đố kị tôi."
Có tiếng hát của một người phụ nữ từ cuối hành lang vọng lại.
Một giọng ca uể oải, bước chân nặng nề kéo lê trên mặt đất, thời gian này tất cả đều đã trở về phòng, hành lang trống rỗng không một bóng người.
目を覚ましたら 闻こえてくる
Tỉnh giấc và em chợt nghe
Vẫn là bài hát như ngày đầu tiên, Ngụy Tử Hư nghiến chặt hàm răng đang run lên bần bật. Lạc Hợp nhìn nét mặt hắn thay đổi, người đàn ông vốn luôn lạnh lùng đó bỗng bật cười thích thú, cúi đầu xuống, híp mắt dịu dàng xoa xoa gò má Ngụy Tử Hư. Những nơi y chạm đến lạnh lẽo như muốn đóng băng tất cả.
Y nói: "Xem kìa, không phải chỉ có mỗi mình tôi muốn mang theo cậu xuống Địa Ngục."
雨音に耳をすます
Âm thanh tiếng mưa rơi
Ngụy Tử Hư quay đầu sang một bên. Lạc Hợp nắm chặt cằm hắn, cương quyết bẻ mặt hắn lại. Y co một chân chen vào giữa hai đùi Ngụy Tử Hư, vững vàng ép hắn xuống dưới thân mình. Thân thể hai người dán sát đến cơ hồ không có một kẽ hở. Viền môi Lạc Hợp gần như sắp đụng tới sống mũi Ngụy Tử Hư. Hắn có thể cảm thấy từng luồng khí lạnh phả trên mặt mình.
Trong căn phòng u ám, hai bóng người trói buộc lẫn nhau, khó lòng tách rời. Rõ ràng là một động tác thân mật như vậy, Ngụy Tử Hư lại chỉ thấy từng cơn ớn lạnh, đầu óc quay cuồng như muốn nứt ra. Mà Lạc Hợp ghé vào bên tai hắn thì thầm, trong mắt tràn đầy trào phúng. "Ngụy Tử Hư, đừng để chúng tôi đợi quá lâu. Tôi vẫn giữ lại vị trí đẹp nhất cho cậu dưới Địa Ngục."
明けない夜に 升るはずの
Giữa đêm đen trống vắng
Tiếng ca không ngừng tới gần cửa phòng, Ngụy Tử Hư thậm chí có thể nghe thấy âm thanh của những cánh tay bằng thủy tinh xẹt qua vách tường.
"Nơi đây, mọi ánh sáng đều tắt ngấm." Thanh âm Lạc Hợp nhẹ bẫng, khô khốc lạnh lùng. "Chỉ nghe tiếng gầm rít như biển đang bão tố. Giằng xé nhau những luồng gió ngược chiều." Y đọc lên những câu thơ trong《 Thần khúc 》.
Khóe mắt y chậm rãi trào ra hai dòng máu, lăn qua gò má thon gầy, nhỏ xuống cổ áo sơ mi trắng muốt.
Y nói: "Cảnh sắc chốn Địa Ngục, thật sự hy vọng cậu có thể ngắm nhìn."
Sắc máu đỏ tươi nhuộm đẫm cổ áo y, vô số dây dẫn bén nhọn chui ra từ bên trong cơ thể y, áo sơ mi trắng muốt nở rộ từng đóa huyết hoa. Dây dẫn không ngừng duỗi dài, từng sợi đâm sâu vào da thịt Ngụy Tử Hư. Hắn hít vào toàn khí lạnh, đau đớn kéo dài, khiến tứ chi hắn co quắp mất khống chế.
阳の位置を思い浮かべる
Tìm đâu ánh mặt trời
Dây dẫn lít nha lít nhít xuyên thấu Lạc Hợp và Ngụy Tử Hư, lóe lên ánh sáng xanh nhạt. Bọn họ đều biến thành con mồi trong lưới. Ngụy Tử Hư ngửa đầu há mồm thở dốc, như một con cá sắp chết cạn. Trên người hắn, Lạc Hợp đè lại vai Ngụy Tử Hư, hơi lạnh phả ra bao quanh cần cổ. Nhìn qua thật sự là một cái ôm thân thiết tới cỡ nào.
Y vẫn tiếp tục đọc: "Tôi hiểu những cực hình đó. Là số phận những tội đồ về xác thịt. Đã đặt dục vọng lên trên lý trí."
ふつりあいな程 大きな黒い伞
薄明るい空にÔ đen xòe rộng tán
Vệt sáng mờ dưới trời
Hắn có thể cảm giác Lâm Sơn Chi đã đến trước cửa phòng. Cô đứng lại, một thứ hình cầu sền sệt lăn tới, giọng hát khàn đặc truyền đến qua khe cửa. Máu tươi dính nhớp, nhiễm thấu thảm trải sàn màu lam đậm trong phòng hắn, không ngừng hướng về phía hắn tràn qua. Nơi duy nhất để hắn chạy trốn đã bị Lâm Sơn Chi chặn lại, trước mặt là Lạc Hợp rét buốt đến thấu xương. Hắn không còn nơi nào để trốn, không còn đường nào để thối lui. Người mạnh mẽ nhiều như vậy, lại không một ai có thể cứu hắn.
Chẳng ai hay biết hắn đang chết dần giữa biển sâu, có muốn cầu cứu cũng không cất được nên lời.
Không ai có thể cứu hắn. Cũng không ai nguyện ý muốn cứu hắn.
"Như đôi cánh quắp theo bầy sáo đá. Lượn xoay vòng trong khí trời giá lạnh. Trận cuồng phong cuốn theo những linh hồn tội lỗi. Cuốn khắp đó đây, tung lên rồi giáng xuống. Không một chút hy vọng được nghỉ ngơi. Không một chút hy vọng cực hình giảm bớt."[1]
[1] Trích Khúc V phần Địa Ngục – Thần khúc (Dante), NXB KHXH Hà Nội (2009), Dịch giả Nguyễn Văn Hoàn.
手を伸ばし さしたら 小さな暗になった
Vươn tay vào hắc ám
Ngụy Tử Hư không ngừng chìm xuống, trong lòng hắn còn sót lại một tia lý trí cuối cùng khổ sở giãy dụa.
Là Ngụy Tử Hư tự nguyện tiến vào Death Show, là hắn hãm hại gây xích mích nội bộ phe đối lập, là hắn giật giây bỏ phiếu, là hắn giả tạo xu nịnh. Hắn mang mặt nạ dối trá che mắt tất cả mọi người, hắn đứng trước phần mộ của người chết làm bộ làm tịch bi thương. Nhưng dưới lớp mặt nạ đó, thật sự lãnh khốc vô tình như Lạc Hợp nói sao? Tử vong và trừng phạt từ trước tới nay lẽ nào chưa bao giờ gây nên thống khổ và dằn vặt cho hắn? Nếu Lạc Hợp là tuyệt đối thiện, Ngụy Tử Hư nhất định phải là tuyệt đối ác?
Loại bỏ Ngụy Tử Hư, bản chất của Death Show có thay đổi?
Những Death Show của trước kia, so với lần này tốt đẹp hơn bao nhiêu?
Thế giới bên ngoài Death Show kia, lại càng cao thượng được đến mức nào?
近すぎた影. 远い嘘.
Bóng người là trước mắt. Xa xôi là dối gian.
Ngụy Tử Hư ngã ngồi trên đất, căn phòng trống trải, lặng ngắt không một tiếng động.
Lông tóc hắn vô thương, nhưng bên trong đã hỏng mất rồi.
Khi bình minh ló rạng, hắn sẽ lại quay về làm một thanh niên nhã nhặn hoàn hảo, thông minh mạnh mẽ, không chút sơ hở. Hắn tự thuyết phục bản thân đó mới chính là dáng vẻ vốn có của hắn.
Hắn làm ngơ với tiếng kêu cứu khàn đặc của chính mình.
Cái vai "Sói" này hắn chỉ cần đóng mười ngày, nhưng còn vai "Ngụy Tử Hư", rốt cuộc hắn phải đóng đến bao giờ?
Bên tai quanh quẩn tiếng cười méo mó của Lạc Hợp.
"Ngụy Tử Hư, đừng để chúng tôi đợi quá lâu. Nhanh đến đây đi. Về với miền đất vĩnh hằng của cậu."
Ngày thứ sáu, kết thúc.