Game Show Chết Chóc: Tên Điên Xinh Đẹp

Chương 37: Tôi chờ cậu dưới Địa Ngục

Chương 37. Tôi chờ cậu dưới Địa Ngục

Tác giả: Thân Sĩ Giả

Chuyển ngữ: Diệp Trà (bachdieptra.wordpress.com)

Lúc Lạc Hợp còn trẻ, cho rằng chân lý phải khai thác từ con người.

Y nghiên cứu lý trí và tình cảm của con người, duy vật và duy tâm, tin rằng ý thức là một mặt quan trọng của nhận thức. Mặc dù sau đó tôn sùng quan điểm 'Lý tính tuyệt đối' của Kant, thế nhưng vật tự thân không bị ảnh hưởng bởi ý thức kia, vẫn phải cần đến ngôn ngữ để tự thuật, hình thành một thể ý thức thống nhất đối với hiểu biết về chân lý, bất kể là quy luật biện chứng, hay là quy luật vĩnh hằng.

Y từng tin rằng, ngọn lửa chân lý sẽ được nhen lên từ trong ý thức một con người.

Trong những tháng năm thanh xuân tươi đẹp, hào hoa phong nhã đó, y đã từng mang theo nhiệt huyết rực rỡ biết bao.

Tại sao lại là "đã từng", y đã già rồi sao? Lạc Hợp nghiêm túc nhìn kỹ lại chính mình, tóc vẫn đen, thân thể vẫn khỏe mạnh, trong miệng đồng nghiệp vẫn là một thanh niên tuấn kiệt. Y không già, nhưng cũng không còn cảm giác của thanh xuân nữa. Thời thanh xuân nhiệt huyết mà đầy sai lầm đó, đã sớm theo trận hỏa hoạn kia thiêu đốt đến chẳng còn chút vết tích nào rồi.

Kỳ Hàm vốn không phải sinh viên của y. Chuyên ngành của cô là kinh tế, chỉ học một lần khi y giảng thay lớp "Tư tưởng Mao Trạch Đông", sang năm hai đã chuyển sang khoa Triết học. Lạc Hợp nghe nói điểm tích lũy của cô rất cao, kết quả thi chuyển khoa cũng tốt. Cô chọn Lạc Hợp làm cố vấn. Lúc gặp mặt, cô nói lần đầu tiên nhìn thấy đã yêu Triết học. Cô nhìn Lạc Hợp, trong mắt mơ hồ có lửa.

Một sinh viên vừa thông minh vừa chăm chỉ. Đây là ấn tượng ban đầu của Lạc Hợp về cô.

Nếu hỏi đời người 4 năm nào sẽ diễn ra sự thay đổi lớn nhất, nhất định là 4 năm đại học không thể nghi ngờ. Sân trường tràn ngập sức sống thanh xuân, bạn mới kết giao và tình yêu chớm nở, thậm chí cả trong giờ học cũng thành nơi để liếc mắt đưa tình.

Kỳ Hàm thì không như vậy. Cô luôn ngồi hàng đầu, sổ ghi chép kín mít, tầm mắt dõi theo Lạc Hợp, luôn có vô vàn thắc mắc.

"Giáo sư?"

"Giáo sư?"

Cô nói rất nhanh, không che giấu ngữ điệu hưng phấn. Lạc Hợp rất thích những vấn đề cô hỏi. Những vấn đề đó hoặc là phải kết hợp nhiều loại học thuyết để giải thích, hoặc là để đến sau này thảo luận thêm, có thể nhận ra cô luôn tích cực tìm hiểu và làm bài.

Lạc Hợp sẽ nghiêm túc trả lời tất cả những câu hỏi của cô. Trả lời xong, y sẽ cầm phấn trắng nhìn cô cười tán thưởng. Cặp mắt hoa đào trời sinh ngậm cười, đến lúc thật sự cười lên, kén tằm hiện rõ, đuôi mắt cong cong như đuôi cá vẫy nước. Cả phòng học và tiết học khô khan, dường như cũng tỏa ra hương hòe gai thoang thoảng, tựa như giữa lòng sông băng ít người qua lại, nổi lên một hòn đảo lộng lẫy xinh đẹp.

Bốn năm trôi qua rất nhanh, qua những ngày hè nóng bức và trời đông giá rét, Lạc Hợp cho rằng cô sẽ không thay đổi. Nhưng thực ra cô cũng giống như bao nữ sinh khác, ngoài tâm tư dành cho việc học, còn phải dành cho nhiều thứ khác nữa.

Học xong chính khóa thì thi thạc sĩ, sau đó lại tiếp tục theo Lạc Hợp học lên tiến sĩ. Lạc Hợp ngẫu nhiên biết được cô đang viết sách, là tài liệu triết học tương quan, lấy bút danh "Sen bảy ngày". Sao giấu y giỏi vậy? Mấy lần Lạc Hợp ngỏ ý muốn đọc thử, cô đều nói để lần sau.

Vì vậy Lạc Hợp lên mạng tải ebook, muốn xem thử lý luận của sinh viên mình tâm đắc ra sao.

Trang nhất bình luận toàn là lời khen. "Đọc sách của Sen Bảy Ngày rồi, cần gì đọc triết luận của Arthur Schopenhauer nữa!"

Lạc Hợp cau mày, bắt đầu nhìn từ mục lục. Tuy nói dùng thực tiễn hiện đại để lý giải triết học truyền thống, nhưng quá mức nông cạn, quá mức hẹp hòi. Thậm chí còn có một số chỗ cải biên từ lời đồn về các triết học gia, suy diễn đến nực cười, múa rìu qua mắt thợ.

"Tôi dạy em như thế sao? Nếu em chỉ muốn nổi danh, muốn kiếm cơm từ độc giả, vậy cứ về nhà thích viết gì thì viết, đừng theo tôi học lên tiến sĩ nữa."

"Giáo sư, bây giờ muốn truyền bá tư tưởng gì đều phải dựa vào lưu lượng. Em cũng đâu muốn như vậy, nhưng nếu không có ai đọc, có viết hay hơn nữa cũng chỉ như không mà thôi."

Lạc Hợp nghiêm mặt, tựa như lần đầu tiên quen biết cô. Tư tưởng của chính bản thân còn chưa thành hình, vậy mà muốn truyền bá cái gì. Nếu tất cả chỉ để lấy lòng người khác, chẳng thà không làm còn hơn.

Nếu được làm lại lần nữa, Lạc Hợp sẽ không để ý đến chuyện của cô như thế. Nhưng có lẽ y trông đợi ở cô quá nhiều, quán xuyến của cô quá nhiều thứ. Làm cố vấn của cô, còn định hướng cả nhân sinh cuộc đời cho cô, một chút sai lầm cũng không muốn để cô chạm phải. Lạc Hợp tán thưởng cô, nhưng sẽ luôn luôn phủ định, hết thảy những gì cô phản bác đều là sai lầm, là vô nghĩa.

"Giáo sư, thầy dạy triết học trên đỉnh tháp ngà, cách rời nhân thế quá xa, không ai có thể với tới được."

"Xa cái gì, thư viện có rất nhiều luận văn đúc kết từ thảo luận thực tế, em tìm đọc rồi viết lại đi."

"Không..." Cô cười trầm thấp, chính là giọng cười chua chát khi thiên tài phải bỏ cuộc. "Quá xa... Thật sự là quá xa." Cô nhìn Lạc Hợp, trong mắt mơ hồ có lửa.

Đến lúc tàn cục không còn cách nào thu dọn nữa, Lạc Hợp mới bất tri bất giác phát hiện, thứ cô chấp nhất, chẳng phải triết học.

Điều mà cô chấp nhất, rốt cuộc là cái gì đây?

Tâm tình Lạc Hợp nóng nảy, nhưng vẫn bình tĩnh hỏi: "Tại sao các cậu lại cho rằng tôi ở trong thư phòng?"

Lưu Tỉnh: "Tối ngày thứ hai không phải anh đọc sách với Ngụy Tử Hư trong đó sao, còn chê bọn tôi làm ồn, bảo Ngụy Tử Hư ra đóng cửa lại."

Triệu Luân: "Tối hôm thứ ba, Ngụy Tử Hư cầm đồ ăn thừa của hai người vào bếp, đúng lúc tôi trông thấy. Cái bánh gato nhỏ gọi là Brown gì gì đó, tôi nhớ anh thích ăn mà." Triệu Luân nghĩ đến chuyện mình xuống ăn sữa chua thôi mà cũng phát hiện ra chi tiết quan trọng, dương dương tự đắc, sau đó liền tự cho là thông minh bắt đầu phân tích. "Trước khi giết Ngụy Tử Hư thì tìm cách thông báo cho người khác mình đang ở trong thư phòng, đến lúc xong xuôi từ đó đi ra sẽ trở thành chứng cứ vắng mặt. Nhưng Ngụy Tử Hư không chết, lại còn được cứu về, anh không kịp trở lại thư phòng chỉ có thể chạy vội từ trên tầng ba xuống. Thể lực của mấy ông văn nhân cũng thật là nát bét mà."

"Nếu nói như vậy..." Lưu Tỉnh suy nghĩ một chút. "Hôm Thường Hoài Cẩn chết, anh ở ngay sát vách. Là để giúp con Sói thứ ba giám thị Thường Hoài Cẩn sao? Sau khi hợp tác giết người thành công, con Sói thứ ba đi khỏi, anh thì trở lại tầng ba, làm bộ như vẫn luôn ở trong phòng. Thật ra ngày đó tôi đã có chút nghi hoặc, lúc đó mấu chốt là ở Lâm Sơn Chi đang mất tích, sao lại ngăn bọn tôi đi tìm cô ta? Đến ngày thứ hai cô ta bị bỏ phiếu hành quyết, có phải do anh muốn lợi dụng cô ta thế mạng cho một con Sói khác không?"

Một vấn đề dẫn ra quá nhiều câu trả lời, lại mơ hồ hiện lên một suy đoán. Những người còn lại nghe xong, thử nhớ lại một chút, ánh mắt thỉnh thoảng quét về phía Lạc Hợp. Lạc Hợp cảm thấy tất cả những lời này đều vô căn cứ, giải thích gì đó chỉ là phỏng đoán lung tung, kể cả cái "sự thật" mà họ cho rằng chính mắt trông thấy cũng đều là do Ngụy Tử Hư tự biên tự diễn tạo thành. Bản thân hắn chỉ việc diễn tròn vai nạn nhân oan ức, chừa lại khoảng trống để họ tự trình bày.

Lạc Hợp không thể không trịnh trọng nhắc nhở một câu, trong giọng nói đã lộ ra lệ khí: "Các người nghi tôi là Sói? Các người quên mất mấy hôm nay là ai dẫn dắt các người truy tìm Sói sao? Tiêu Hàn Khinh lỡ miệng nói 'Vết thương xuyên thấu' cũng là do tôi phát hiện, bỏ phiếu cho cô ta."

"Đâu ra?" Lưu Tỉnh nhảy vào. "Tiêu Hàn Khinh là do tôi kiểm tra ra mà."

"Chuyện đó... Tiêu Hàn Khinh là Sói, đúng là Giáo sư Lạc phát hiện ra trước." Một giọng nói trầm thấp vang lên. "Buổi tối ngày thứ tư, Giáo sư Lạc nói với tôi việc đó. Giáo sư Lạc luôn tích cực tìm Sói, cho nên tôi vẫn cảm thấy anh ấy thực sự không phải đồng bọn của chúng."

"Này!" Bành Dân Tắc ngắt lời Ngụy Tử Hư.

Ngụy Tử Hư nói xong, hít thở sâu, thoạt nhìn vô cùng bất lực. Hắn nhìn về phía Lạc Hợp, do dự hỏi: "Nhưng nếu Giáo sư Lạc đã không phải Sói, tại sao lại muốn vu hại cho tôi chứ?"

Lạc Hợp không để ý tới hắn. Nếu như không phải tay chân bị trói buộc, y rất muốn đứng dậy đập bàn, liệt kê ra từng lỗ hổng và suy đoán vô căn cứ của những người xung quanh, phân tích bóc tách chi tiết ném vào mặt họ, để họ nhận ra bản thân mình ngu xuẩn tới cỡ nào. Nhưng khi cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà, tất cả những ngu xuẩn đó đều bị bao bọc bằng ác ý. Lạc Hợp cảm thấy giận dữ vô cùng, lồng ngực căng tức khó chịu, miễn cưỡng duy trì bình tĩnh. "Các người động não chút đi, tôi phân tích hành vi của Ngụy Tử Hư không hợp lý sao? Tại sao các người chưa bao giờ nghi ngờ cậu ta? Mỗi lần thẩm phán đều là cậu ta dẫn dắt, tất cả chúng ta đều đã bị che mắt rồi!"

Âm lượng của Lạc Hợp tăng cao, hoàn toàn mất đi phong độ ngày thường, chấn động đến mức những người còn lại cũng phải thoáng trầm mặc. Lưu Tỉnh lại như không nhận ra phẫn nộ của y, có chút hả hê nói: "Người dẫn dắt, không phải vẫn luôn là anh sao?"

Những người còn lại dùng ánh mắt biểu thị tán thành. Rốt cuộc, Lạc Hợp đã chạm đến nút kết mà Ngụy Tử Hư buộc sẵn cho mình.

"Tôi đồng ý với Giáo sư Lạc."

"Giáo sư Lạc, anh thấy thế nào?"

"Giáo sư Lạc, tôi không nhìn thấy Sói... Xin lỗi "

Đây là chiến thuật ngôn từ. Mỗi lần Ngụy Tử Hư lên tiếng đều theo sát Lạc Hợp, đầu tiên thể hiện rõ thái độ, đứng về cùng một phía với y, lời tiếp sau cũng chỉ để bổ sung hoặc làm rõ quan điểm của Lạc Hợp, thực tế nhìn từ góc độ khác lại hoàn toàn không phải như vậy. Hắn chen vào từ những kẽ hở không ai ngờ tới, chậm rãi khuấy đảo nhịp điệu của Lạc Hợp, lại khéo léo quy kết tất cả những phát sinh sau đó đến trên người y, tựa như tất cả đều là do y tự mình quyết định vậy.

Hắn ẩn giấu chính mình bên trong cái bóng của Lạc Hợp. Lạc Hợp càng chạy về nơi có ánh sáng, Ngụy Tử Hư ẩn giấu càng thêm sâu. Đến khi Lạc Hợp rốt cuộc tìm ra chân tướng, chuẩn bị nghênh đón ánh bình minh, hắn lại lặng lẽ vung dao lên.

"Đúng vậy. Với cả hôm Ngụy Tử Hư bị tập kích, câu đầu tiên anh xông tới hỏi là có thấy Sói không. Bình thường không phải nên quan tâm thương thế của người bệnh trước sao?" Bành Dân Tắc nói. "Lúc đó anh kích động như vậy, khiến tôi có cảm giác như, anh đang sợ mình bị bại lộ vậy."

Mạc Vãn Hướng: "Buổi tối ngày thứ hai Ngụy Tử Hư còn cứu tôi. Nếu anh ấy là Sói, đáng lẽ lúc đó đã đẩy tôi vào lưới điện cao thế rồi."

Lạc Hợp từng cho rằng Ngụy Tử Hư là người duy nhất ở nơi này có thể hiểu mình. Hắn tán thành với Lạc Hợp, không ngần ngại trợ giúp y, quy củ nề nếp mà từng bước từng bước hạ xuống bẫy rập.

Bắt đầu từ lúc nào vậy? Từ khi hắn dùng ván cờ mê hoặc Lạc Hợp sao? Hay là từ lúc hắn dùng thái độ hòa ái dễ gần uống vào cà phê đắng và ăn Brownie mà chính bản thân cũng không thích? Hay thậm chí là ngay từ câu nói đầu tiên, khi hắn cười cười nhặt kính đưa cho y? Lạc Hợp thua, bởi ngay lúc y bắt đầu hoài nghi Ngụy Tử Hư, thì Ngụy Tử Hư đã đặt xong bẫy rập khắp nơi chờ y nhảy vào rồi.

Không, có lẽ không chỉ nhắm vào mình Lạc Hợp.

Trong suốt thời gian thẩm phán, Lạc Hợp vẫn luôn dùng thân phận như một người lãnh đạo tự xưng, còn Ngụy Tử Hư là cái gì? Trong ấn tượng của đa số người, hắn vẫn cứ là cái kẻ ngày đầu tiên nhìn thấy thi thể thì kinh hãi gào thét đó, cùng lắm là một người đàng hoàng hơi thừa thãi lòng thương cảm. Một người lãnh đạo lời lời châu ngọc, với một con quỷ nhát gan như cỏ mọc đầu tường[1], bên nào có uy hiếp lớn hơn?

[1] Cỏ mọc trên đầu tường vốn yếu ớt nên luôn đong đưa theo gió, chỉ người lập trường không kiên định, gió chiều nào theo chiều đó.

Lạc Hợp nói trong lúc thẩm phán hắn luôn che mắt mọi người, kỳ thực, phạm vi mà hắn che mắt còn vượt xa cái bàn thẩm phán này nhiều. Ngụy Tử Hư mà Lạc Hợp biết, Ngụy Tử Hư mà Bành Dân Tắc biết, Ngụy Tử Hư mà Mạc Vãn Hướng biết, và Ngụy Tử Hư mà những người còn lại biết, là những Ngụy Tử Hư hoàn toàn khác nhau.

Lạc Hợp muốn biết Ngụy Tử Hư có bao nhiêu giả tạo, nhưng lúc này, y càng muốn biết hắn có bao nhiêu phần chân thật hơn. Chỉ e một góc chân thật đó của Ngụy Tử Hư, Lạc Hợp trước nay cũng chưa từng nhận được.

"Nếu các người đã muốn như thế, tại sao không nói ra từ sớm?" Lạc Hợp hỏi, giọng nói tràn ngập chán nản.

"Nói sớm?" Triệu Luân lập tức bất mãn. "Mấy lần thẩm phán trước toàn là anh nói phải bỏ phiếu cho ai, ai phải đi chết. Lên tiếng rồi lỡ bị anh lùa vote hoặc là buổi tối trừ khử luôn thì sao?"

Lưu Tỉnh cũng nói: "Đúng vậy, tôi là Tiên Tri, không thể chết sớm như thế được."

Hàn Hiểu Na ngồi bên cạnh cũng dùng ánh mắt cảnh giác nhìn Lạc Hợp.

Thì ra không phải ai cũng có thể có chủ kiến giống như y, tin tưởng vào phán đoán độc lập của mình. Cộng hòa liên bang thời kỳ tranh cử, đa số dân chúng cũng chẳng cần nhìn nội dung, chỉ cần xuôi theo ngữ khí của người diễn thuyết, và bầu không khí khi đó. An toàn nhất, chính là nước chảy bèo trôi.

Niet từng nói, nếu muốn sống an nhàn, thì tự xóa nhòa chính mình, lẩn trốn vào đám đông.

Những con người đặc biệt độc lập, đã được chú định là sẽ cô độc đến chết.

"Giáo sư Lạc." Ngụy Tử Hư không đành lòng nói. "Tôi không biết tại sao anh lại kiên trì cho rằng tôi là Sói, thế nhưng thanh giả tự thanh, tôi bị người ta vu hại cũng không thể không tức giận. Lần thẩm phán này, tôi sẽ bỏ phiếu cho anh."

"Haha, có đúng không..." Khóe miệng Lạc Hợp giật giật. "Thanh giả tự thanh."

Chúng sinh điên đảo, tối nghĩa hoang đường.

Lạc Hợp đột nhiên nghĩ, những người bị y bỏ phiếu trước đây, có bao nhiêu cũng từng nảy sinh ý nghĩ giống như y hiện tại. Ngụy Tử Hư là Sói, so với những con Sói dùng vũ khí giết người càng kinh khủng hơn, bởi thứ hắn dùng, là "Chính nghĩa".

Lạc Hợp ngẩng đầu, muốn thử biện giải cho mình chút ít. Nhưng tất cả đều đang dùng ánh mắt căm thù nhìn về phía y. Những ánh mắt đó rõ ràng muốn nói: "Nhất định phải bỏ phiếu cho hắn, nếu không đêm nay hắn sẽ tới giết mình!" Rõ ràng chẳng có ai tận mắt nhìn thấy những hành vi bị gán ghép cho Lạc Hợp, lại vẫn cứ tin tưởng không chút nghi ngờ. Tam nhân thành hổ[2]. Lạc Hợp tự cho rằng bản thân vẫn luôn dẫn dắt mọi người tiếp tục sống sót, đến lúc quay đầu lại, chỉ từ một nghi kỵ nho nhỏ đã nháy mắt bị chôn vùi.

[2] Khi ba người nói là có cọp thì cả thiên hạ ai cũng đều tin là có cọp, tiếng đồn nếu cứ lặp đi lặp lại sẽ có thể khiến người ta tin là sự thật.

Y rất thông minh, y rất bình tĩnh, y nhất định có thể nghĩ một biện pháp thoát khỏi khốn cảnh này, hoặc là ít nhất yêu cầu Tiên Tri tối nay kiểm tra Ngụy Tử Hư.

Nhưng có nỗ lực nhiều hơn nữa, nhận lại cũng chỉ là những ánh mắt ngờ vực. Đột nhiên y chẳng còn thiết tha giải thích chi nữa. Ngụy Tử Hư là Sói, những kẻ ở đây chắc chắn sẽ phải chết. Y việc gì phải nhọc lòng tốn công vì một đám người sắp chết như vậy.

【 Công bố kết quả! 】

【 Ồ, lần này không có ai bỏ quyền. Ngụy Tử Hư ——2 phiếu, Lạc Hợp ——6 phiếu 】

【 Chúc mừng Lạc Hợp! Tôi rất mong chờ Death Theater của anh đó! 】

Nghe Director đọc kết quả, nội tâm Lạc Hợp lại hoàn toàn phẳng lặng.

Y thậm chí còn muốn cười to, muốn khua tay múa chân loạn xạ như kẻ thắng cuộc.

Ngày hôm nay bọn họ từng người một bỏ phiếu châm chọc nhìn y chết. Không lâu sau, y sẽ có vô số vong hồn long trọng chôn cùng.

Y quay đầu, chăm chú nhìn thật lâu người đàn ông bên cạnh.

Lại một lần nữa khôi phục bộ dáng lạnh lùng, mang theo sự thờ ơ.

Y nói:

"Ngụy Tử Hư, tôi chờ cậu dưới Địa Ngục."