Chương 07. Người ngoài cuộc

Tác giả: Thân Sĩ Giả

Chuyển ngữ: Diệp Trà (bachdieptra.wordpress.com)

Một địa phương xa lạ, hai con người xa lạ, đêm khuya sóng vai ngồi trên cỏ ngắm trăng. Đây vốn là một hình ảnh tràn ngập cảm giác nguy hiểm, nhưng nhờ có thời tiết ấm áp, cùng với thiện ý của vị huấn luyện viên áo trắng, Ngụy Tử Hư lại trong tình cảnh nguy hiểm như vậy cảm thấy một chút ấm áp.

Mãi đến tận lúc khung cảnh ấm áp đó bị một tiếng "Ùng ục ùng ục——" phá vỡ.

Ngụy Tử Hư nhìn về phía Bành Dân Tắc, người kia lúng túng xoa bụng. "Cả ngày hôm nay tôi chưa ăn gì, đói quá."

Ngụy Tử Hư ngạc nhiên: "Không phải chỉ không ăn sáng thôi sao?"

Bành Dân Tắc nhịn đói giải thích: "Đồ ăn trưa nay đều xào bằng dầu lạc, còn có thịt luộc, quá nhiều calo, tôi không ăn được. Cơm tối thì ít quá, không đủ protein với ngũ cốc. Tôi vốn định tự làm thêm mấy món, ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy. Lúc đó căng thẳng cũng không để ý lắm, giờ mới thấy đói. Nhưng xem tình hình này chắc phải nhịn đến sáng mai rồi."

Cơ bắp của anh được rèn luyện rất tốt, cũng không phải mấy quả bóng tùy tiện thổi phồng. Ngày thường Bành Dân Tắc vô cùng chú ý chuyện ăn uống, một phần do nghề nghiệp, một phần do thói quen khó sửa, kết quả lại thành ra không thoải mái. Ngụy Tử Hư hiểu rõ, trong lòng càng thêm ngưỡng mộ với cơ ngực cơ mông gần trong gang tấc, thậm chí còn có kích động muốn tiến thêm một bước giao lưu với chúng nó.

"Nhưng mà, còn tận bảy, tám tiếng nữa mới đến sáng." Ngụy Tử Hư gãi gãi đầu, theo thói quen mò tay vào túi, "Chắc là chưa bị lấy đi đâu... A, vẫn còn."

Bành Dân Tắc thấy hắn móc ra một cái ví da màu đen. "Gì vậy, bóp tiền sao?" Ngụy Tử Hư không trả lời, ngồi trước mặt anh mở ra từng ngăn. Mỗi ngăn đều có một túi plastic nhỏ đóng kín, bên trong lớp màng mỏng trong suốt là các loại hạt vụn không biết tên. Bành Dân Tắc nhíu mày, cậu thanh niên này thật kỳ lạ, bị bắt cóc nhưng vẫn lo lắng chuyện hạng mục ở công ti, trong ví tiền lại đựng đầy thức ăn chó mèo, ngoại hình xinh đẹp như vậy nhưng tính cách lại rất thành thực. Lật đến một ngăn kép, Bành Dân Tắc nhìn thấy mấy viên thuốc con nhộng màu xanh lục, không khỏi thắc mắc: "Đó là cái gì?"

"Thuốc đau đầu." Ngụy Tử Hư đáp. "Tôi thường thức đêm, đau đầu là bệnh cũ."

"Tại sao lại thường thức đêm?" Bành Dân Tắc thắc mắc.

Ngụy Tử Hư cười khổ: "Hỏi ra được câu như vậy thật khiến người ta ghen tị. Tôi nhớ là để ngăn cuối mà... Ha, thấy rồi." Hắn dừng động tác, dùng hai ngón tay gắp lên một miếng bánh quy hình cục xương. "Bánh quy này làm từ hạt thô, không chứa chất béo chuyển hóa, lũ chó thích ăn lắm, khụ khụ, tất cả mọi người đều thích ăn. Anh có muốn ăn tạm vài miếng không?"

Bành Dân Tắc nhìn chằm chằm chiếc bánh quy. Tôn nghiêm làm người nói cho anh biết phải thẳng thắn từ chối, nhưng ngạ quỷ chỉ vào cây tiến hóa, nói với anh sinh lý con người cũng chẳng dám so hơn với bất cứ loại sinh vật nào: Mi không ăn thức ăn cho chó, mi kỳ thị chó sao? Chó có kỳ thị mi không! Huống hồ miếng bánh quy bị kẹp giữa hai ngón tay thon dài của Ngụy Tử Hư tỏa ra mùi thơm lúa mạch, khiến anh càng thêm thèm ăn mãnh liệt, chỉ cảm thấy bất kể là bánh quy hay ngón tay đều vô cùng dụ người.

Tay phải Bành Dân Tắc tự động đón lấy chiếc bánh, để sát bên mép, đến phút cuối vẫn còn muốn giãy giũa: "Cứ, cứ thế ăn luôn sao?"

Ngụy Tử Hư suy nghĩ một chút, rất săn sóc mà nói rằng: "À, hồi trước tôi cho ăn hình như không có hương vị gì lắm."

Bành Dân Tắc: "Vậy làm sao bây giờ?"

Ngụy Tử Hư: "Blah Blah Blah —— "[1]

[1] Nguyên văn "啰啰啰啰啰啰啰——" Sau khi tham khảo từ các cao nhân thì câu này Ngụy Tử Hư đang lèm bèm bất mãn vì anh Bành chê bánh nhà bạn :))

Bành Dân Tắc: "Tôi ăn đây, có ăn là tốt rồi."

Anh quyết tâm, một phát diệt gọn cái bánh. Cũng ngon đấy chứ? Ánh mắt anh đảo qua chỗ khác, "Nè, còn nữa không?"

"Còn, anh muốn bao nhiêu cũng có." Ngụy Tử Hư dỗ ăn thành công rất thỏa mãn, khuôn mặt vẫn luôn u ám hiện lên nét cười rạng rỡ. "Nếu sau này anh đói mà không tiện làm cơm thì cứ tìm tôi. Hồi đi học tôi được gọi là 'Bạn tốt của động vật' đấy, trên người lúc nào cũng có đồ ăn."

"Ha ha, bí danh kiểu gì vậy." Bành Dân Tắc thoải mái ăn bánh, thầm nghĩ mấy tên tiểu tử bên cạnh Ngụy Tử Hư thật không có mắt, khuôn mặt này theo lý không phải nên xưng là "Vương tử mặt phấn" như mấy bộ phim thần tượng sao, không thì cũng "Kẻ cắp trái tim" họa phong các kiểu chứ!

Ngụy Tử Hư cũng cười. "Thật ra từ nhỏ tôi đã được động vật yêu thích rồi, mèo hoang chó hoang đều quấn tôi. Sau đó tôi liền mang đồ ăn cho chúng nó. Kết quả là trên người lúc nào cũng thơm mùi thức ăn, động vật lại càng dính lấy, cũng không biết là bên nào bắt đầu trước." Hắn nói tiếp: "Lúc lên đại học, trước ký túc xá có một quảng trường gọi là Pigeon Square. Quanh bờ sông tụ tập rất nhiều chim hải âu và vịt trời, sáng sớm tôi sẽ cầm theo một ổ bánh mì dài vừa ăn vừa bẻ vụn cho chúng nó. Vịt thì được ăn no rồi còn tôi thì không, thường phải vác bụng đói đi học."

Bành Dân Tắc nghĩ đến tình cảnh đó, cảm thấy vừa buồn cười vừa ấm áp, thoải mái cười rộ lên.

Ngụy Tử Hư đưa bánh quy, lại nhớ đến Đại Hoàng ở cổng tiểu khu, nhớ đống nước miếng nhơm nhớp chảy xuống cái vòng cổ thô ráp của nó. Sáng mai không thấy Ngụy Tử Hư không biết nó có nhớ hắn không. Và còn câu nói của bác Trương khi đó... Hắn nghiêng đầu nhìn Bành Dân Tắc ngồi dưới ánh trăng.

Nếu như ta cho ngươi ăn no, phải chăng ngươi cũng sẽ quên mất chủ mình là ai?

Ngày thứ nhất, kết thúc.

Sáng, Ngụy Tử Hư định vào bếp tìm sandwich đông lạnh. Nhà bếp lại sớm đã có mùi khói lửa thức ăn.

"Chào buổi sáng, tối qua ngủ ngon không?" Bành Dân Tắc eo buộc tạp dề, lồng ngực nhô cao, nhưng tạo cảm xúc khác hẳn ngực nữ giới.

"Chào buổi sáng. Ừm, bất ngờ là ngủ rất ngon, vừa dính vào gối đã lăn ra rồi." Ngụy Tử Hư ngồi một bên quầy bar, Bành Dân Tắc đứng trước mặt hắn chiên ức gà. Thật ra khuôn mặt Bành Dân Tắc rất phổ thông, miễn cưỡng có thể qua mức trung bình, nhưng ở góc độ thẩm mỹ của Ngụy Tử Hư, vóc người anh hoàn toàn có thể san bằng phần chênh lệch này. Hơn nữa anh thích mặc đồ trắng, càng làm tôn thêm nước da, tạo cảm giác sạch sẽ mà khỏe mạnh.

Anh bận rộn bên kệ bếp, chính diện nửa thân trên cực kỳ đồ sộ, đến phần eo lại đột nhiên thắt chặt, Ngụy Tử Hư trong lòng niệm thầm "Thiên công tạo vật Thiên Công tạo vật[2]", tầm mắt lại tiếp tục di chuyển xuống dưới, sau đó dừng lại ở khe hở giữa hai ngọn núi mượt mà. Hê, cái mông này cũng mẩy ra phết.

[2]天工造物. Đại ý là sức mạnh, vẻ đẹp trời sinh.

"Anh mặc đồ trắng rất đẹp." Ngụy Tử Hư đột nhiên nói.

"Cảm ơn, tiên sinh cũng nói tôi mặc đồ trắng là dễ nhìn nhất." Bành Dân Tắc mỉm cười, gắp một miếng ức gà kẹp vào giữa hai lát gạo chiên. "Bánh kẹp ức gà chiên bơ[3], không dùng dầu rán, phần này cho cậu. Riêng về phương diện phối thực đơn tôi rất có tự tin. Hôm qua bị đói nguyên ngày tôi mới ngộ ra, chỉ có nhà bếp là không thể yên tâm giao cho người khác."

[3]米堡 – một món ăn Đài Loan gần giống hamburger nhưng bánh mì được thay bằng hai lát gạo chiên

"Ừm, ngon quá!" Trước đây Ngụy Tử Hư không có hứng với fitness food lắm, nhưng đồ Bành Dân Tắc làm lại như mở ra một chân trời mới. "Anh nấu ăn giỏi như vậy, bạn gái nhất định rất hạnh phúc."

Bành Dân Tắc khom lưng cho chảo vào máy rửa bát. "Ha ha, độc thân ba năm, làm gì có bạn gái."

Ngụy Tử Hư dõi theo bờ mông anh. Thì ra cái mông này không chỉ có chất lượng thượng thừa mà còn vô chủ.

Quá tốt.

【 Chào buổi sáng các bạn! Thời gian vui vẻ thật ngắn ngủi, bất tri bất giác một ngày đã trôi qua. Giờ này hôm qua chúng ta hữu duyên gặp gỡ, vậy lúc này hãy bắt đầu luôn phiên thẩm phán mà tất cả mọi người đều mong chờ đi! 】

"A ——!" Đối diện nhà bếp, phía tây hành lang, Mạc Vãn Hướng xô cửa chạy ra, sắc mặt trắng bệch, cả một mảng tóc sau đầu bị giật đến bông xù lên. Cô hoảng hốt nhìn vào phòng mình, vẫn chưa hết sợ hãi mà thở hổn hển.

【 Tôi cũng không muốn đánh thức các bạn bằng cách này đâu, ngủ sớm dậy sớm là thói quen tốt mà, hơn nữa sau hôm nay, tôi tin các bạn đều sẽ rất mong đợi buổi sáng. 】Ngữ khí Director mang theo sự vui vẻ phấn chấn, vô cùng nhiệt tình với công việc của mình.

Những người khác lục tục đi ra từ các gian phòng, sắc mặt vô cùng khó coi. Ngoại trừ Director, chẳng có ai mong trời mau sáng. Cho dù sa vào ác mộng vô tận cũng tốt hơn đối diện với hiện thực bày ra trước mắt.

Hôm qua Chu Du chết, trừ Lạc Hợp và Tiêu Hàn Khinh ở lại phòng cô tìm manh mối những người khác đều rời đi rất sớm. Có lẽ như Lạc Hợp đề nghị, tất cả tụ tập cùng một chỗ là ý kiến hay, nhưng trong số những người ra vẻ đứng đắn kia chắc chắn có kẻ hai tay nhiễm máu. Kẻ đó có thể đang đứng ngay sau lưng, run rẩy nắm chặt tay. Sắc mặt mỗi người đều trở nên hiểm ác, khiến họ không khỏi hoài nghi không khí chung sống hòa bình từ trước tới giờ đều là giả. Director từng nhắc nhở, tất cả bọn họ đều có tội. Chỉ cần ngẫm lại tội ác của chính mình, có thể nhìn thấy sự chán ghét lẫn nhau hiện lên trong mắt.

Nếu vậy bị một đám người vây quanh hay ở một mình cũng có khác gì nhau?

Lý Chấn ở gần phòng Chu Du nhất là người đầu tiên về phòng khóa cửa. Sau đó, những người còn lại cũng không nói thêm một lời, lần lượt tản ra.

Cho tới bây giờ lại một lần nữa tập hợp.

"Mi muốn giở trò gì nữa?" Lạc Hợp từ trên lầu đi xuống, hai mắt đầy tơ máu, quần áo vẫn giống hệt hôm qua, thoạt nhìn giống như không hề ngủ.

【Sao có thể nói vậy! Lúc này chính là phân đoạn phe lương thiện trừng phạt kẻ ác! Trong số các bạn có kẻ giết người, cũng không thể mặc kệ chứ? Mọi người cùng nhau tìm ra hắn thì mới đón được bình minh an lành nha! 】

Director nói vô cùng dõng dạc, cứ như hắn không phải kẻ đầu têu ra tình trạng hiện giờ, mà là vị thẩm phán đức cao vọng trọng đứng trên tất cả, đối địch với thế lực tà ác. Nhưng lần này không ai phản đối. Nếu chống cự phiên thẩm phán này, coi như sẽ vuột mất cơ hội duy nhất trừng phạt hung thủ. Giết người đền mạng, duy trì ổn định chính là suy nghĩ bức thiết hiện tại. Người văn minh dựa vào luật pháp mà sống, chỉ là hình thức ở đây có chút thay đổi.

Số đông biểu quyết, chính là pháp luật.

Dựa theo vị trí như ngày đầu tiên mà ngồi xuống, không có gì bất ngờ, dây trói lại một lần nữa khóa kín tứ chi bọn họ, dán sát vào khuỷu tay và mắt cá chân, nhưng lại không gây khó chịu. Có lẽ thật sự giống như Director nói, mục đích của trói buộc chỉ là muốn bọn họ tuân thủ quy tắc trò chơi, nếu không tất yếu, hắn cũng sẽ không gây thương tổn.

【 Thật vui khi được gặp lại các bạn, lòng yêu đời tràn đầy nhiệt huyết khiến mỗi ngày trôi qua đều không giống nhau, dưới ánh mặt trời, mọi thứ đều mới mẻ! Đối với những người hôm nay không thể có mặt, tôi xin bày tỏ sự tiếc thương sâu sắc. 】

Vị trí của Chu Du trống rỗng. Mà Lâm Sơn Chi vẫn thẫn thờ nhìn về hướng đó.

【 Không nên chậm trễ nữa, xin phép được bắt đầu phần mở màn của thẩm phán... 】

Biểu tình của tất cả trở nên nghiêm nghị, ấp ủ từng lời phân trần, nhạy bén nắm bắt những biến đổi nhỏ nhất trên nét mặt người khác.

【 Chuông báo thức! Cách rời giường sáng nay của các bạn khiến tôi phát sầu, chẳng có tí không khí gia đình nào cả. Các bạn có thể đóng góp một bài hát hoặc một đoạn rap làm chuông báo thức không? Biểu hiện tốt chút nha, có thể mỗi sớm mai thức dậy các bạn sẽ thấy yêu đời hơn đó ~ 】

Cái gì? Lạc Hợp đang chuẩn bị lên tiếng lập tức vồ hụt. Bày ra một tiết mục vô nghĩa ngay giữa bầu không khí căng như dây đàn, có đùa không vậy? Y quay lại, trông thấy nét mặt hoang mang của Ngụy Tử Hư.

Lạc Hợp bất mãn: "Chuyện đó mi tự giải quyết đi, chuông báo thức mặc định của điện thoại cũng được."

【 Cuộc sống của anh sao lại nhàm chán vậy chứ! 】

Lạc Hợp bị ngữ khí hờn dỗi của Director làm cho sững sờ, càng á khẩu không trả lời được.

Một khoảng trầm mặc ngắn ngủi, Mạc Vãn Hướng nhỏ giọng nói: "Mọi người, có ai giọng hay một chút không, hát một đoạn nhạc đi, chúng ta vẫn còn việc phải làm mà."

Hàn Hiểu Na liếc qua: "Thế sao cô không hát?"

Giọng Mạc Vãn Hướng càng nhỏ: "Tôi, tôi hát không hay..." Mới nói được phân nửa, đã bị Triệu Luân đùng đùng nổi giận cắt ngang: "Còn phải hát cho hắn nghe á? Ông đây chửi một tràng có tính không!?"

Lưu Tỉnh thấp giọng cười: "Thôi đi, tôi cũng không muốn mỗi ngày rời giường trong tiếng chửi đổng đâu." Anh một câu tôi một câu, bầu không khí có chút hòa hoãn lại, phảng phất còn có cảm giác như một đám bạn đi KTV tranh nhau chọn bài. Chỉ có Lâm Sơn Chi vẫn cúi đầu, hai tay siết chặt thành nắm đấm.

Bành Dân Tắc ngồi bên phải, chú ý thấy Lâm Sơn Chi vẫn không nói một lời, hơi do dự, sau đó cất cao giọng: "Để tôi đi. Mọi người đừng quá chú tâm vào tiếng chuông này, hiện tại mấu chốt là tìm ra hung thủ."

Anh nói xong, cũng không do dự thêm nữa, hắng giọng một cái, hát một bài hát thiếu nhi giai điệu đơn giản:

« Búp bê cùng gấu bông khiêu vũ

Một hai ba nhảy một hai ba

Nhảy một vòng tròn thật là đều

Một hai ba nhảy một hai ba

Nhảy thật đẹp và nhảy thật đều

Một hai ba đều một hai ba

Bạn ơi mình cùng khiêu vũ nhé

Một hai ba nhảy một hai ba » [4]

[4] Búp bê và gấu bông khiêu vũ – Một bài hát thiếu nhi của Trung Quốc, dạng dạng 'Một con vịt xòe ra hai cái cánh' của bên mình.

Anh hát từng câu rõ ràng. Không có giọng nam trung từ tính, một bài hát vui vẻ như vậy trở nên thật đơn điệu. Bành Dân Tắc biết mình không có năng khiếu nghệ thuật, hát xong liền ngậm miệng, hai gò má hơi ửng đỏ. May là Lạc Hợp đã lên tiếng ngay sau đó, chặn đứng mọi lời chế nhạo có thể tới.

"Chuông báo thức cũng có rồi, bắt đầu phần tiếp theo được chưa?"

【 Khư khư, thật qua loa nha. Các bạn sao lại không biết hưởng thụ vậy chứ? Được rồi đừng trừng tôi nữa, vậy thì... 】

Bài hát trẻ con khiến Ngụy Tử Hư đột nhiên nhận ra tại sao thanh âm của Director lại khiến hắn cảm thấy không thoải mái như vậy. Ngữ điệu vừa ngây thơ vừa quỷ dị đó, trong đêm đen vui vẻ ngắm nhìn các bạn của mình chơi đùa, giống như một con búp bê cũ nát, bị lãng quên ngồi trong góc tường.

【 Thẩm phán bắt đầu! 】