Thời gian cứ trôi dần,cuộc sống của tôi cũng theo cán cân yên bình mà phát triển. Những ngày qua, tôi và Phong cũng nói chuyện với nhau nhiều hơn, nhưng đa phần là qua tin nhắn. Anh thường bắt đầu một ngày bằng cách nhắn tin vào sáng, trưa lại nhắc ăn cơm, tối thì chúc ngủ ngon. Mỗi tin nhắn, tuy đều giống nhau, nhưng rất khác những tin nhắn tôi nhận từ người khác, không sáo rỗng, không chán chường, mà rất ấm, rất ngọt, .. rất đáng yêu. Tôi cảm nhận được rằng khoảng cách giữa chúng tôi ngày càng xích lại.

Và ngày hôm nay. Anh gọi tôi, thời gian như những ngày trước.

-Em nghe.

-Mình gặp nhau chút đi !

-Có chuyện gì vậy ? – tôi bất ngờ vì sự nghiêm túc của anh. Xem lẫn có sự lo lắng, lo lắng vô lý.

-Anh, có chuyện quan trọng muốn nói.

-Vậy mình gặp nhau ở đâu ?

-Guu Coffee, 1 tiếng nữa !

-.. Vâng.

Tôi thả điện thoại, lòng tự chùn xuống một chút, dù rằng, chúng tôi chưa là gì của nhau, nhưng thời gian qua, thực tình, tình cảm của anh trong tôi cũng lớn hơn, lớn hơn nhiều nữa là khác.Thái độ của anh khi nãy khiến tôi rất lo. Mặc dù tôi có vẻ lạnh lùng, nhưng dạo gần đây, tôi thừa nhận rằng bản thân đã thay đổi rất nhiều. Vì anh. Mọi người cũng thấy, tôi ít lạnh lùng hơn, hay lo lắng vặt, và đã biết cho đi yêu thương.

Đúng hẹn, tôi đến Guu Coffee, đã thấy anh ngồi sẵn ở đó, trên bàn là Latte và Espresso. Tôi tiến vào, đặt túi và ngồi xuống phía đối diện. Gương mặt anh cực kỳ căng thẳng, thấy tôi tới liền giản mi tâm. Tôi và anh, không ai nói gì, giữa hai bên là một bầu không khí khó chịu và .. xa lạ.

Mãi một lúc anh mới lên tiếng.

-Dy !

-Dạ vâng ?

-Anh có chuyện muốn nói.

-Vâng.

-Thời gian qua, anh cảm thấy, giữa em và anh, tồn tại một thứ tình cảm .

-....

-Anh thích em từ 4 tháng trước, bây giờ là anh yêu em ! Anh muốn làm bạn trai của em, muốn hẹn hò cùng em, sau này nhất định phải làm chồng em. Hôm nay là anh tỏ tình với em, liệu em sẽ đồng ý ?

-...

Gì cơ, tỏ tình ? Tôi nói rồi, thời gian qua, con nhỏ tên Dy lạnh lùng đã biến mất rồi, bây giờ là một đứa tuy mạnh mẽ nhưng dễ cảm động. Bây giờ đang muốn khóc đây. Chỉ là tỏ tình, mà sao lại làm tôi cảm thấy lo sợ như vậy ?

Cứng đơ trong vài phút, anh không nghe phản hồi, liền mở giọng phảng phất nét buồn.

-Không đồng ý ?

-Ai không đồng ý chứ ? Tôi nói cho anh biết, đâu phải chỉ mình anh biết yêu, tôi cũng yêu anh đây này, yêu anh đến sợ ấy !!! – tôi dùng sức như hét, bên đối diện, ai kia bất ngờ, sau đó liền cười tươi như muốn tỏa nắng.

- Ơ hai đứa bây .. ? – Chị Vân vừa mang thức ăn tới, kịp nghe hai kẻ đang yêu tỏ tình lẫn nhau, lập tức cảm thấy tủi thân già mà không nói nên lời, giây phút liền rút lui cho hai kẻ-đáng-ghét kia trò chuyện.

Tôi cúi mặt nhìn bàn, cái cảm giác ngại ngùng chết tiệt này, thực sự khó vứt bỏ.

-Dy à ..

-Em nghe đây.

-Hẹn hò đi !

-Ta đang hẹn hò đây !

-... ??

Người đang yêu nói chuyện rất sến súa, sến đến ngán ngẩm, vậy nên có lẽ đoạn trò chuyện của hai-người-đang-yêu sẽ được lướt nhẹ.

***

Xem đi, bây giờ tôi đang yêu. Tôi yêu thì sao ? Quả đất vẫn quay đều, may bay, chim hót, người mất tế bào chết, vẫn một vòng sinh trưởng bình thường mà, nhưng thật ra, những gì bạn đọc trong tiểu thuyết hoàn toàn có thật đấy ! Tôi thấy trời xanh hơn, tôi nghe chim hót hay hơn, tôi thấy nắng hôm nay màu hồng. Tuyệt. Rất tuyệt !!

Tình yêu là một sức mạnh lạ kỳ, nó khiến người ta thay đổi, khiến mọi thứ lu mờ, nó như một liều thuốc đắp vào nơi tổn thương mà từ từ lấp đầy chỗ đau đớn, khiến ta, từ quái dị cũng sẽ trở thành đáng yêu, từ thông minh cũng phút chốc biến thành ngốc xít. Yêu – dù 1 ngày, 1 tháng hay một năm, cũng mang đến cho ta cảm giác mới mẻ như thế.