Gai Hồng Mềm

Chương 42: 42 Con Đang Yêu Hả

Lâm Tố đi vào bếp.

Âm thanh từ trong bếp truyền ra, mẹ cô đang rửa bát trong đó.

Cô chạy vào đến bếp, nhìn thấy chiếc đĩa bị rơi vỡ tan tành trên mặt đất, mẹ cô thì đang ngồi xổm đưa tay định nhặt mảnh vỡ...

"Đừng, đừng động vào!" Lâm Tố hoảng sợ hét lên.

Thế nhưng Lâm Mộ Hoa lại như không hề nghe thấy, động tác của bà ấy không dừng lại lấy một giây, bàn tay chạm đến mảnh đĩa vỡ, giây tiếp theo, ngón tay bà bị mảnh đĩa vỡ đó cứa trúng, máu đỏ lập tức chảy ra.

Động tác của Lâm Mộ Hoa quá nhanh, nhanh đến mức Lâm Tố không có cơ hội giữ bà lại.

Đến khi cô phản ứng lại, trước mắt cô, máu đỏ và mảnh vỡ sứ màu trắng đã đan xen một chỗ, hình ảnh đè chồng lên nhau, chiếm lấy toàn bộ tầm nhìn của Lâm Tố.

Đôi con ngươi của cô như bị rút cạn máu, không ngừng co rút.

Trái tim cô cũng trong chớp mắt tách ra, như đóa hoa sau một đêm nở rộ.

Máu huyết đã chảy cạn, cơ thể Lâm Tố tê dại, cô như cái xác không hồn nằm ngây đơ trên vũng máu chảy ra từ trái tim của chính mình.

Giọt máu cuối cùng mắc lại trong cổ họng khiến cô không thể hô hấp, trái tim cũng không còn đập.

Cô muốn vùng vẫy, nhưng lại không thể động đậy.

Mà cô cũng sẽ không vùng vẫy...

Bởi vì đây là máu của mẹ.

Lâm Mộ Hoa giống như không hề phát hiện ra ngón tay mình đã chảy máu, tiếp tục động tác trên tay.

Bà tiếp tục đưa tay về phía mảnh vỡ, lại thêm một ngón tay khác bị cứa rách, máu lẫn với mảnh sứ trắng, giống như sẽ cứ thế chảy mãi không ngừng.

Lâm Tố bắt lấy bàn tay nhuộm đỏ của Lâm Mộ Hoa.

"Để con." Cánh môi Lâm Tố run rẩy.

Nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch không còn giọt máu của Lâm Tố, trong đôi mắt của Lâm Mộ Hoa vẫn là một thứ ánh sáng yên tĩnh dịu dàng, bà cầm tay cô, khiến máu của mình dính sang cả tay Lâm Tố.

"Sao có thể để con làm được? Nếu để con làm, thì vết thương này sẽ chuyển sang tay con.

Mẹ không muốn con bị thương, vì con mà mẹ bị thương thì không sao hết..."

Lâm Mộ Hoa còn chưa nói xong, Lâm Tố chợt thả tay bà ra.

Cô đứng dậy lấy hót rác và chổi bên cạnh, quét lại những mảnh vỡ dính máu.

Âm thanh mảnh vỡ va chạm vào nhau vang lên, Lâm Tố làm rất nhanh, thoáng cái đã dọn sạch toàn bộ mảnh nhỏ trên sàn nhà.

Xong xuôi, cô đổ chúng vào thùng rác.

Âm thanh của mảnh vỡ va chạm lần thứ hai vang lên, Lâm Tố đặt chổi và hót rác sang một bên, ngồi xuống cầm tay mẹ cô nói: "Không sao, làm thế này là không bị thương."

Lâm Tố đã tìm được cách này.

Không cần mẹ dùng tay cầm, cô cũng không dùng tay cầm, làm như thế sẽ không ai bị thương, đây là cách tốt nhất.

Nhưng sau khi Lâm Tố dùng cách tốt nhất này, ánh mắt của Lâm Mộ Hoa khi nhìn về phía cô giống như lại mang theo một tia lạnh lẽo rất khó bị phát hiện.

Sau đó bà hơi híp mắt, lớp hơi sương lạnh lẽo kia tan biến, chỉ còn lại ánh sáng ấm áp dịu dàng.

"Đúng nhỉ.

Mẹ nên làm như thế." Lâm Mộ Hoa thu lại biểu tình, sắp xếp lại những ánh sáng chạy loạn trong đáy mắt.

Bà cảm khái một tiếng, giống như đang tự trách mình thật ngốc: "Lúc đó mẹ chỉ nghĩ đến con, không nghĩ ra cách này."

Lâm Mộ Hoa đã tự trách mình như thế, Lâm Tố đương nhiên sẽ không lại trách mẹ, sự chú ý của cô hoàn toàn đặt trên bàn tay vẫn còn chảy máu không ngừng của bà.

Cô kéo tay mẹ đứng dậy, nói: "Để con xử lý vết thương cho mẹ trước đã."

-

Lâm Tố kéo Lâm Mộ Hoa đi vào phòng khách, ấn bà ngồi xuống sô pha, bản thân thì đi lấy hộp cứu thương.

Cô thành thạo xử lý vết thương cho mẹ, không một động tác thừa.

Lâm Mộ Hoa ngồi trên ghế sô pha, im lặng quan sát động tác bận rộn của Lâm Tố.

Ánh mắt bà không còn sáng như vừa rồi, bà quan sát động tác và dáng vẻ của cô, phát hiện ra Lâm Tố đã thay đổi.

Loại thay đổi này diễn ra cực kỳ nhanh, giống như chỉ vỏn vẹn trong vòng mấy phút bà rửa bát.

Lúc ăn cơm xong rời khỏi bàn ăn, Lâm Tố vẫn còn như một con rối bị tước đoạt hồn phách.

Thế nhưng hiện tại, cô giống như đã lấy lại được linh hồn.

Dáng vẻ đầy sức sống, ánh mắt linh động.

Cô quay về là một con người, có thể suy nghĩ, có thể hành động, có mạch tư duy, có cách nghĩ của chính mình.

Lâm Mộ Hoa bình thản quan sát Lâm Tố.

Trong nhà luôn có hộp thuốc cứu thương này, bởi vì Lâm Mộ Hoa dường như rất thường xuyên bị thương, hoặc là khi nấu cơm cho Lâm Tố, hoặc là khi rửa bát cho Lâm Tố, trên tay bà dày đặc những vết sẹo, hơn nữa mỗi vết sẹo này đều là vì Lâm Tố.

Lâm Tố đau lòng mẹ, chỉ dám dùng chút lực để giữ tay bà, một tay khác dùng miếng bông lau vết máu xung quanh, động tác nhẹ nhàng giúp bà lau rửa miệng vết thương.

"Đau không?" Lâm Tố hỏi.

Lâm Mộ Hoa không cảm giác được đau đớn, toàn bộ sự chú ý của bà đều đã đặt trên người Lâm Tố.

Bà nhìn Lâm Tố, mãi đến khi cô dừng lại động tác ngẩng đầu lên nhìn, bà mới hơi nhíu mày, bên môi hiện lên nụ cười, trong mắt đều là khích lệ.

"Thế này đã là gì, lúc sinh con ra còn đau hơn nhiều." Lâm Mộ Hoa nói.

Lâm Tố nghe vậy thì càng áy náy hơn.

Tựa như hơn hai mươi năm kể từ khi cô sinh ra, toàn bộ đau thương của mẹ đều là vì cô.

"Xin lỗi mẹ." Lâm Tố nói, "Con mua cái máy rửa bát cho mẹ nhé, lát nữa lập tức đi mua..."

Mua máy rửa bát rồi thì sẽ không gặp phải chuyện như thế này nữa.

Lâm Tố nói ra phương án giải quyết vô cùng lý tưởng của mình, nhưng sự chú ý của mẹ lại không hề đặt trên chuyện đó, bà nhìn cô, chợt hỏi: "Vừa nãy con ở trong phòng làm gì thế?"

Lâm Tố: "..."

Cô vừa ở trong phòng gọi điện thoại với Đào Mục Chi.

Nghĩ đến Đào Mục Chi, Lâm Tố mới nhớ ra vừa rồi vì vội chạy ra mà bỏ luôn điện thoại vào túi, hình như còn chưa cúp.

Cô cúi đầu nhìn thoáng qua túi áo, nói: "Vừa nãy con..."

Cô còn chưa nói xong, Lâm Mộ Hoa đã cắt ngang: "Con đang yêu?"

Lâm Tố giật mình ngẩng đầu.

Ánh mắt của hai người giao nhau.

Ánh mắt của Lâm Mộ Hoa không giống với bình thường, lộ ra ánh sáng, hơn nữa khi hỏi chuyện cô ở trong phòng làm gì, ánh sáng ấy thậm chí còn sáng hơn nữa.

Nhưng Lâm Tố không phát hiện ra, nghe mẹ hỏi xong, cô ngẩn ra mất ba giây, sau khi phản ứng lại thì lập tức lắc đầu phủ nhận.

"Không phải."

Lâm Mộ Hoa nhìn cô, ánh mắt vẫn không rời khỏi khuôn mặt Lâm Tố, không bỏ qua bất cứ biểu tình dù là rất nhỏ nào trên đó.

Sau khi cô lắc đầu nói không phải, bà không nhìn thấy biểu cảm sợ hãi trốn tránh nào, cô chỉ ngạc nhiên, nghi ngờ, dáng vẻ ngay thẳng thật thà, thẳng thắn vô tư.

Cô không nói dối.

Lâm Mộ Hoa quan sát một chuỗi những phản của cô, sắc mặt hơi dừng lại mấy giây, sau đó nhẹ nhàng kéo ra một nụ cười.

"Con gái ngốc, con vội phủ nhận thế làm gì? Tuổi này của con cũng nên yêu đương rồi."

Lâm Tố: "..."

Cô vội phủ nhận hả? Cũng không phải, chỉ là...!Tình huống khi đó bỗng nhiên bị mẹ hỏi một câu, cô cứ thế vô thức phủ nhận.

Nhưng đúng là cô không yêu đương với Đào Mục Chi, mà là hai người đang ở chung.

Nghĩ đến đây, Lâm Tố: "..."

Nhưng mà chỉ có hai người yêu nhau mới ở chung đúng không? Cô và Đào Mục Chi đúng là không phải đang yêu nhau, vậy thì không thể nói là họ đang ở chung, mà là quan hệ chủ nhà và người thuê nhà nhỉ?

Cũng không đúng, nhà là của cô, Đào Mục Chi lại không trả tiền thuê nhà.

Lâm Mộ Hoa nói xong, thấy Lâm Tố không biết là đang nghĩ gì cả người ngây ra.

Lâm Mộ Hoa nhìn cô, một lát sau, bà khẽ rũ mắt, nhìn xuống bàn tay được băng bó.

"Mẹ không phản đối con yêu đương, mẹ chỉ sợ..."

Nói đến đây, Lâm Mộ Hoa ngẩng đầu, ánh mắt mềm mại dịu dàng, bà cười nhìn Lâm Tố, nói: "Mẹ sợ con sẽ giống như lần trước, bị người ta cướp đi."

Bàn tay cầm chai thuốc sát khuẩn của Lâm Tố khẽ run lên, ngón tay như mất đi khả năng điều khiển, chai thuốc sát khuẩn từ tay cô tuột ra, rơi xuống chiếc váy trắng.

Chất lỏng bên trong đổ ra, màu đỏ như máu đâm vào mắt Lâm Tố.

Từng mảng đỏ không ngừng lan rộng trên chiếc váy trắng của cô.

Mà Lâm Tố lại giống như không nhìn thấy.

Tâm trí của cô bị một câu này của Lâm Mộ Hoa kéo mạnh về, lại tiếp tục bị lôi xềnh xệch đi, chuỗi ký ức kia hiện lên.

Trái tim Lâm Tố như bị điện giật, cảm giác đau đớn tê dại đột kích lên toàn thân cô.

Lâm Tố cảm giác có vô số những con kiến đang gặm rỉa cơ thể mình.

Chúng không cắn rách được da cô, sau đó không biết có con kiến nào đã tìm được vết sẹo dưới bụng cô, nó báo hiệu cho toàn bộ những con kiến con lại bò về phía này.

Chúng cắn rách phần da thịt mỏng manh đã từng bị rách toác, sau đó lũ lượt chui vào trong.

Bộ não của Lâm Tố rất nhanh bị chúng gặm rỉa thành vô số những mảnh vụn, chuỗi hình ảnh kia cũng vỡ vụn không có cách nào ghép lại hoàn chỉnh.

Nhưng dù là vậy thì đau đớn mà thứ ký ức đó mang đến vẫn hiện lên rõ mồn một.

Có một nháy mắt nào đó, Lâm Tố đau đớn tưởng chừng muốn tắt thở.

Lâm Tố trước mặt Lâm Mộ Hoa vốn đã linh động một lần nữa rơi vào sương mù.

Cô giống như nhớ lại cái gì, trên mặt liên tục thay đổi giữa mơ màng và tỉnh táo, đôi con ngươi hết co rút lại giãn nở, máu trên da cấp tốc bị rút đi, khiến làn da cô vốn đã trắng nay lại càng trong suốt.

Cơ thể cô giống như được làm bằng thủy tinh, chỉ cần chạm nhẹ là vỡ vụn.

Lâm Mộ Hoa quan sát con gái, ánh sáng trong mắt hơi thu lại.

Ánh mắt bà vẫn bình tĩnh như thường, cuối cùng dừng trên chiếc váy trắng nhiễm đỏ.

Lâm Mộ Hoa nhàn nhạt cười một tiếng, giống như trách móc, lại như nhắc nhở.

"Con xem, sao con lại không cẩn thận thế này?"

Lời nói của mẹ khiến Lâm Tố thoáng cái thoát ra khỏi những ký ức đau khổ tưởng chừng có thể kéo cô xuống tận địa ngục.

Cô cúi đầu nhìn, phát hiện váy mình đã nhiễm đỏ từ lúc nào mà cô không hề phát hiện ra.

Từng vết đỏ trên nền váy trắng như vô số đóa hoa đỏ nở rộ.

"A, con xin lỗi!" Lâm Tố vội đứng lên, nhìn bản thân mình nhăn nhúm bẩn thỉu.

Mà câu xin lỗi vừa rồi, không biết là vì xin lỗi vì lỡ tay làm đổ chai thuốc sát trùng, hay là xin lỗi vì đã để cho bản thân bị cướp đi khỏi tay mẹ.

Lâm Mộ Hoa cho đó là vế sau.

Bà nhìn Lâm Tố, trong ánh mắt là chiều chuộng.

"Con xin lỗi mẹ gì chứ, mẹ chưa bao giờ trách con.

Mẹ là mẹ của con, con là toàn bộ thế giới của mẹ, tất cả những gì mẹ làm đều là vì con.

Nhưng con cái ấy mà, dĩ nhiên là sẽ có khoảng trời đất của riêng mình, chắc chắn sẽ không sống vì mẹ."

Nói đến đây, Lâm Mộ Hoa hơi dừng lại, bà nhìn Lâm Tố, giọng nói xa xôi.

"Nhưng con có thể đập vỡ bất cứ thứ gì, mẹ cũng có thể vì con mà bị thương vì những món đồ con làm vỡ, nhưng con không thể làm mẹ đau lòng, con biết không?"

"Đương nhiên, mẹ không nói là con yêu đương thì mẹ sẽ mất đi con, hay con sẽ làm mẹ đau lòng.

Bình thường sẽ không đâu, mẹ và chồng của con không phải quan hệ đối lập.

Nhưng mà..."

Lâm Mộ Hoa khẽ chớp mắt, bà nhìn vào mắt Lâm Tố, bàn tay dịu dàng vuốt tóc cô, nói.

"Nhưng mà người đàn ông nào mà nói mẹ làm thế này với con là không đúng, chia rẽ quan hệ của mẹ con chúng ta, vậy thì không thể được."

"Sao mẹ có thể không đúng chứ? Mẹ yêu con như thế, mẹ yêu con nhất mà, người yêu con nhất thế giới này chỉ có mẹ thôi.".