Lần này Dư Tử Cường bỏ đi khiến Chung Mẫn Liên vừa tức vừa lo lắng, tâm trạng đã không vui còn phải đi an ủi Hà Tuyết Phi, "Tuyết Phi, Tử Cường bị đả kích mạnh nên cách hành xử có hơi chút quá đáng, cháu đừng chấp nhất gì nó, có được không?"

Mặc dù Hà Tuyết Phi đau khổ nhưng vẫn cố giả bộ như không sao, hiền hòa trả lời, "Dì à, dì yên tâm, cháu không trách anh Tử Cường, chỉ cần anh ấy không giận cháu là đã mừng lắm rồi”.

"Thật là đứa bé hiểu chuyện, nhất định cặp mắt Tử Cường có vấn đề, chứ vì sao nó lại không thích cháu chứ?"

"Dì à, chuyện này sợ rằng rất khó cưỡng cầu, nếu Tử Cường đã không thích cháu, cháu nên thành toàn cho anh ấy và Đinh Tiểu Nhiên thôi." Hà Tuyết Phi nói ra lời trong lòng, mục đích là muốn thăm dò xem Chung Mẫn Liên có vì Dư Tử Cường biến thành như vậy mà mềm lòng không?

Bất quá kết quả thăm dò khiến cô rất hài lòng.

Chung Mẫn Liên vừa nghe thành toàn cho Dư Tử Cường và Đinh Tiểu Nhiên, lửa giận liền bốc cháy, kịch liệt phản đối, "Không được, dì tuyệt đối không cho loại người như Đinh Tiểu Nhiên bước vào nhà họ Dư."

"Dì ——"

"Được rồi, những lời này cháu đừng nhắc nữa. Vết thương trên người cháu cũng đã lành lại nhiều rồi, có lẽ cháu nên trở về nhà gặp lại mẹ mình, hôm nay không cần đi theo dì, cháu về đi." Đầu tiên Chung Mẫn Liên nghiêm nghị cảnh cáo, sau đó hòa nhã nói, rồi tự mình rời đi.

Hà Tuyết Phi nhìn theo bóng lưng Chung Mẫn Liên rời đi, tâm trạng cực kỳ phức tạp, vừa muốn giành được Dư Tử Cường, nhưng lại thấy cứ nài nỉ ép buộc cũng chưa chắc chiếm được hạnh phúc chân chính, khiến lòng cô cực kỳ mâu thuẫn.

Đột nhiên, Hoắc Thanh Cúc từ bên cạnh đi ra làm cô giật mình, "Mẹ, sao mẹ lại xuất hiện ở chỗ này?"

"Vậy sao con lại ở chỗ này?", Hoắc Thanh Cúc tức giận hỏi ngược lại, bất quá rất nhanh thay đổi sắc mặt, lừa nói : "Tuyết Phi, hiện tại Dư Tử Cường và Đinh Tiểu Nhiên đã chia tay, Chung Mẫn Liên lại ra sức giúp con con cần phải cố gắng hết sức, có biết không?"

"Vậy thì sao chứ, Tử Cường vẫn không yêu con." Hà Tuyết Phi thở dài trả lời, vẫn cứ muốn giành được trái tim của Dư Tử Cường.

"Tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng, chỉ cần con kết hôn với nó xong, chẳng lẽ nó vẫn có thể làm ngơ bà xã của mình sao? Huống chi sau khi gả cho nó, chúng ta có thể lật ngược tình thế không cần trốn tránh chủ nợ nữa."

"Mẹ, nếu dì và Tử Cường biết thân phận thật của chúng ta, dù con có gả cho Tử Cường thì những ngày tháng sau này vẫn được sống yên lành sao? Nói không chừng tới lúc đó Tử Cường sẽ đòi ly hôn con, kết quả chúng ta vẫn chỉ còn lại hai bàn tay trắng."

Nói đến chuyện này, bỗng nhiên Hoắc Thanh Cúc liền giật mình, thành thật gật đầu, "Đúng vậy, sao mẹ không nghĩ tới chuyện này chứ? Chung Mẫn Liên là một người rất hám lợi, một khi biết thân phận thật của chúng ta, cho dù con kết hôn với Dư Tử Cường rồi, bà ta vẫn có thể đuổi con ra khỏi nhà đến khi đó chúng ta vẫn chỉ còn lại hai bàn tay trắng."

"Trừ phi Tử Cường thật lòng yêu con, bằng không dù con đã gả cho anh ấy, kết quả e rằng còn thảm hơn cả bây giờ."

"Nói cũng phải, nhưng chẳng lẽ cứ bỏ qua cơ hội tốt như vậy sao?" Hoắc Thanh Cúc không đành lòng buông tha, bằng mọi giá phải nghĩ ra cách phá đi cục diện bây giờ, hơn nữa càng nghĩ phương thức càng thâm độc, cuối cùng nghĩ ra một kế rất hiểm, "Tuyết Phi, trước mắt chúng ta cần phải giải quyết cho xong khoản nợ nần, cho nên con phải nghĩ cách lấy cho bằng được tiền của Chung Mẫn Liên, rồi mọi chuyện sẽ đâu vào đấy thôi."

Đối với kế sách này, Hà Tuyết Phi không thể nào đồng ý, liền phản đối, "Ý mẹ là kêu con đi lừa dì sao? Dì đối xử với con rất tốt, nếu con làm vậy với dì, chẳng phải là mất hết lương tâm rồi sao?"

"Đầu năm nay, giá lương tâm đáng được mấy đồng chứ, dù con người có lương tâm mấy cũng đâu thể kiếm ra đồ ăn ngon chứ."

"Mẹ ——"

"Đừng nhiều lời nữa, quyết định thế đi. Mới vừa rồi mẹ đã thấy bộ dạng của Dư Tử Cường, sau khi nó chia tay Đinh Tiểu Nhiên liền biến mình thành kẻ bê tha đắm chìm trong men rượu, nói không chừng sau này sẽ càng tồi tệ hơn, nếu cứ tiếp tục vậy không chừng Chung Mẫn Liên sẽ mềm lòng, sẽ để cho nó ở cạnh Đinh Tiểu Nhiên, đến lúc đó cả chì lẫn chày đều mất hết. Thừa dịp giờ con đang được Chung Mẫn Liên tín nhiệm, mau mau tranh thủ lấy của bà ta một ít, sau đó chúng ta cao bay xa chạy." Hoắc Thanh Cúc chỉ một lòng nghĩ cách lấy tiền trả nợ, thay đổi những ngày sống khổ sở, căn bản không để ý tâm trạng khó xử của Hà Tuyết Phi.

Hà Tuyết Phi vẫn còn do dự, không thể nào đưa ra quyết định, "Mẹ, cho con chút thời gian để con suy nghĩ lại có được không?"

"Cần gì suy nghĩ, cứ quyết định thế đi nếu như không lấy được tiền trả nợ, mẹ sẽ bán con.".

"Mẹ, con là con gái mẹ, sao mẹ lại không suy nghĩ cho con chút nào vậy?"

"Con còn biết mẹ là mẹ con à, mẹ là mẹ của con sao con không chịu nghĩ cho mẹ chứ? Mẹ nuôi con khôn lớn bộ dễ lắm sao?"

Trong lúc hai mẹ con cãi vả, đột nhiên có mấy tên lưu manh xuất hiện bao vây bọn họ, trên mặt mỗi người đều lộ ra nụ cười xấu xa, còn có người nhìn Hà Tuyết Phi say đắm, "Hoắc Thanh Cúc, bà cũng biết tìm chỗ trốn lắm, nhưng cuối cũng vẫn bị anh em chúng tôi dễ dàng tìm ra?"

"Các người, vì sao các người lại tìm được nơi này?" Hoắc Thanh Cúc hốt hoảng, muốn chạy trốn nhưng đường đi đã bị chặn căn bản không thoát được, cửa phía sau bị khóa chặt, không thể vào được, chỉ có thể bất động đứng tại chỗ.

"Dễ thôi, mấy ngày trước con gái bà xuất hiện trên báo cùng với một nhân vật lớn, muốn chúng tôi không biết cũng khó lắm?"

"Nguyên lai là như vậy." Nghe nói như thế, mặt Hà Tuyết Phi liền biến thành trắng, Hoắc Thanh Cúc càng thêm khó coi, không ngờ đến tờ báo kia tiết lộ hành tung của bọn họ, vậy mà lúc trước bà còn vui mừng vì nó nữa chứ.

"Bớt nói nhảm đi, mau trả tiền lại cho chúng tôi."

"Nếu hôm nay vẫn không có tiền, vậy để con gái bà lại cho chúng ta hưởng thụ một chút đi, ha ha ——"

"Không được." Hà Tuyết Phi giang hai tay che chắn trước ngực cảnh giác nhìn mấy tên lưu manh này, chỉ nghĩ tới chuyện bọn họ chạm vào thân thể cô thì đã thấy sợ, chớ nói chi thật sự để cho bọn họ đụng vào.

"Không muốn thì trả tiền."

"Tôi, tôi không có tiền."

"Quỷ mới tin hai người không có tiền. Bây giờ hai người đang ở cùng chủ tịch ngân hàng Thiên Tường, sao có thể không có tiền chứ?"

"Tôi thật sự không có." Hà Tuyết Phi vẫn cố gắng giải thích, nhưng Hoắc Thanh Cúc lại cắt ngang lời cô, ôn hòa nói chuyện với mấy tên lưu manh, "Các người đã biết con gái tôi đang quen chủ tịch ngân hàng Thiên Tường, vậy các người còn sợ chúng ta không có tiền trả nữa sao? Bây giờ tình cảm hai đứa nó vẫn chưa ổn định, chờ sau khi hai đứa kết hôn rồi, số tiền này chỉ là chuyện nhỏ. Nhưng nếu các người cứ ép buộc, để Dư Tử Cường biết chúng tôi thiếu một số tiền lớn chỉ sợ sẽ không còn thích con gái tôi, đến lúc đó hôn sự này sẽ thất bại, cho dù các người có giết chúng tôi thì chúng tôi vẫn không có tiền để trả, có đúng không?"

Mấy tên lưu manh nghe Chung Mẫn Liên nói những lời này, có chút do dự vì vậy cùng nhau thảo luận.

"Tôi cảm thấy bà ta nói rất có lý."

"Đúng là rất có lý, số tiền lớn thế nhất định bọn họ không thể nào trả nổi, nhưng nếu có ngân hàng Thiên Tường ra mặt thì sẽ khác."

"Giờ làm gì, thả bọn họ đi sao?"

"Dù sao chúng ta đã tìm ra bọn họ, bọn họ chạy không thoát đâu cứ tạm tha cho họ đi, chúng ta cứ âm thầm giám sát, đợi bọn họ có tiền thì sẽ trả cho chúng ta, đến lúc đó cũng chưa muộn."

"Ừm, đây là một cách tốt cứ quyết định thế đi."

Hoắc Thanh Cúc và Hà Tuyết Phi nghe rất rõ những lời bọn họ nói, trong lòng sợ hãi dựng tóc gáy, nhưng lại không thể không nhắm mắt đối mặt.

Sau khi mấy tên lưu manh bàn luận xong, trực tiếp nói: "Hoắc Thanh Cúc, chúng tôi sẽ cho các người thêm một thời gian, nhưng các người đừng nên có ý đồ bỏ trốn, bằng không chúng tôi sẽ vạch trần chuyện của các người ra đó."

"Tôi nhất định không trốn, nếu như có tiền nhất định sẽ sớm trả lại cho các người."

"Nhớ đó, các anh em chúng ta đi."

Có một tên lưu manh còn chưa chịu đi, ánh mắt dâm tà nhìn chằm chằm bộ ngực Hà Tuyết Phi, cả nước miếng cũng muốn chảy xuống, lời nói ra khỏi miệng điều là những lời lẽ thô tục, "Thật là quá chuẩn, rất muốn ôm một chút cho thỏa thích."

Hà Tuyết Phi nghe những lời này, thân thể run rẩy sợ hãi, hơi lùi ra sau, lấy tay che chắn chính mình cảnh cáo nói: "Anh, anh tốt nhất đừng có làm bậy."

"Yên tâm, tôi biết nặng nhẹ, nếu như bây giờ chạm vào cô sao chúng tôi có thể lấy được tiền chứ?" Tên lưu manh thu hồi ánh mắt dâm tà, nhanh chóng đuổi theo mấy người phía trước.

Lúc này Hà Tuyết Phi mới thở phào nhẹ nhõm, ai ngờ kế tiếp lại phải đối mặt vấn đề khó khăn mới.

Hoắc Thanh Cúc suy nghĩ cẩn thận, quyết định ra tay ở phía Chung Mẫn Liên, vì vậy ra lệnh Hà Tuyết Phi, "Tuyết Phi, bắt đầu từ bây giờ bất kể con dùng biện pháp gì, nhất định phải lấy được tiền của Chung Mẫn Liên."

Hà Tuyết Phi rất ghét cách làm này, nhưng khi nghĩ đến mấy tên ... lưu manh kia, lại sợ bọn họ làm ô uế mình, dưới quyền hành không thể làm gì khác hơn là lựa chọn bảo vệ bản thân trước, gật đầu đáp ứng, "Con sẽ ráng hết sức."

"Không phải ráng hết sức, mà là nhất định phải làm được."

"Mẹ, tiền ở trong túi người ta, mẹ kêu con làm sao lấy đây?"

"Đương nhiên là thò tay vào lấy, không đưa tay vào thì sao lấy ra được?"

"Nếu như nói thò tay vào, không chừng còn chưa lấy được tiền đã bị người phát hiện rồi."

"Vậy sao con không chịu động não một chút chứ?"

"Mẹ——" Hà Tuyết Phi tức giận, oán trách nói: "Nếu như không phải do mẹ và ba ham mê cờ bạc, chúng ta đâu đến nổi rơi vào hoàn cảnh này chứ? Rõ ràng là các người làm sai, tại sao bắt con gánh chịu?"

Hoắc Thanh Cúc rất ghét nghe Hà Tuyết Phi oán trách, mắng cô, "Thế nào, lớn rồi, đủ lông đủ cánh muốn bay một mình sao?"

"Điều nói trên đời này chỉ có mẹ thương con, nhưng con lại không cảm nhận được chút tình thương nào của mẹ, mẹ không thương con giống như dì. Có lúc con thật sự rất hoài nghi mình có phải con gái mẹ không?"

"Con đang ăn nói bậy bạ gì đó?"

"Con không nói bậy, con chỉ đang nói sự thật. Nếu con là con ruột của mẹ, vậy tại sao mẹ luôn đối xử lạnh nhạt với con như vậy chứ?"

"Con câm miệng cho mẹ." Hoắc Thanh Cúc tức giận, tát Hà Tuyết Phi một cái, tiếp tục rầy la cô, "Mẹ nói cho con biết, giờ con không muốn làm cũng phải làm, không lấy được tiền mẹ sẽ ở trước mặt Chung Mẫn Liên nói ra hết tất cả, để cho con không còn một chút hi vọng nào cả."

"Mẹ, mẹ thật sự rất quá đáng." Hà Tuyết Phi che đi gương mặt bị đánh, khóc lóc chạy đi, trong lòng rất đau, thật mong muốn có người yêu thương cô.

Trên đời này còn có rất nhiều người, chẳng lẽ không có người nào yêu cô sao?