Dư Tử Cường uống rượu cả đêm, muốn mượn rượu giải sầu, sau đó lại về nhà riêng của mình tiếp tục uống, uống đến khi say mèm bất tỉnh nhân sự ngã xuống giường ngủ ngáy khò khò.

Hà Tuyết Phi đợi cả đêm không thấy Dư Tử Cường về, trong lòng có chút sốt ruột, đồng thời còn lo lắng anh lại đi tìm Đinh Tiểu Nhiên, trong lòng bất an không sao bình tĩnh, nhưng lại chẳng dám biểu hiện quá rõ ràng, đành gián tiếp hỏi: "Dì ơi, đến bây giờ mà anh Tử Cường còn chưa về, có phải đã xảy ra chuyện gì không?"

Nếu so sánh, trái lại bởi vì Dư Tử Cường đã chia tay Đinh Tiểu Nhiên, Chung Mẫn Liên thấy rất vui, ngồi xem TV không chút lo lắng, "Cháu đừng lo không có chuyện gì đâu, lúc trước chưa quen Đinh Tiểu Nhiên, Tử Cường đều luôn như vậy thường không trở về nhà ngủ, cứ vui chơi suốt đêm ở quán rượu là chuyện rất bình thường."

"Nhưng mà bây giờ không giống, giờ anh ấy tức giận như vậy cháu thấy lo cho anh ấy ——"

"Với hiểu biết của dì, giờ chắc nó đang ở bên ngoài mượn rượu giải sầu, có thể đã uống đến say mèm tìm chỗ nào đó ngủ rồi, cháu không cần lo lắng đâu."

"A, vậy mà còn không lo được sao lỡ như anh ấy say xỉn gặp phải chuyện gì nguy hiểm ở bên ngoài, thì không tốt đâu?"

"Sao hả, còn chưa gả vào đã bắt đầu lo lắng cho chồng tương lai sao?" Chung Mẫn Liên rất hài lòng biểu hiện của Hà Tuyết Phi, liền ghẹo cô.

Bởi vì quá lo lắng cho Dư Tử Cường, Hà Tuyết Phi không còn...thẹn thùng nữa, liền nói ra suy nghĩ trong lòng, "Dì à, hay là chúng ta ra ngoài tìm anh ấy đi?"

"Nửa đêm canh ba biết đi đâu mà tìm? Hơn nữa trên người cháu còn đang bị thương đi đứng không tiện, cháu cứ an tâm ở nhà dưỡng thương đi, qua hai ba ngày dì bảo đảm nó sẽ lại về."

"Nếu qua hai ba ngày, anh ấy vẫn chưa trở về đây thì sao?"

"Vậy dì liền đến nhà Đinh Tiểu Nhiên đòi người, dì đã tra được địa chỉ nhà của cô ta rồi"

"A ——"

"Tuyết Phi, đã khuya lắm rồi cháu đi ngủ đi, chuyện Tử Cường cháu không cần quá lo lắng cho nó thêm một chút thời gian để bình tĩnh lại, không nện vội vàng ép buộc nó quá, biết không?" Chung Mẫn Liên khuyên nhủ, hoàn toàn hiểu rõ nguyên nhân tối nay Dư Tử Cường không về.

Bà cần phải cho con trai thêm thời gian để quên Đinh Tiểu Nhiên.

Nghe lời khuyên của Chung Mẫn Liên, cho dù Hà Tuyết Phi có sốt ruột mấy cũng không dám biểu hiện ra nữa, dịu dàng nói: "Dạ, cháu về phòng nghỉ trước, dì, dì cũng nghỉ sớm đi nha."

Cô không nên quá nôn nóng, càng nôn nóng lại càng làm hỏng việc, cô nhất định phải bình tĩnh.

Chuyện Chung Mẫn Liên tự sát ở công ty, làm cho dư luận xôn xao truyền đi khắp nơi khiến ai ai cũng đều biết, đương nhiên Hà Phương Quốc cũng biết, mặc dù rất bất mãn nhưng dẫu sao đây là chuyện nhà người ta, ông không thể xía vào quá nhiều đành kiềm nén xuống tận đáy lòng, chuyên tâm làm việc.

Chung Mẫn Liên cho rằng qua hai ba ngày Dư Tử Cường sẽ trở về, nhưng đã qua ba ngày vẫn chưa về lại không chịu đi làm, điều này làm bà bắt đầu có chút lo lắng, vì vậy tự đến nhà Đinh Tiểu Nhiên tìm người.

Nghỉ ngơi qua hai ba ngày, vết thương trên người Hà Tuyết Phi cũng đã lành lại có thể đi bộ bình thường, lúc này đi theo Chung Mẫn Liên đến nhà Đinh Tiểu Nhiên tìm Dư Tử Cường.

Sáng sớm mẹ Đinh liền thức dậy làm bữa sáng, thấy cửa phòng Đinh Tiểu Nhiên còn đóng chặt, tâm trạng liền nặng nề, thở dài nói với cha Đinh: "Tiểu Nhiên đã tự giam mình trong phòng ba ngày rồi, tôi thấy rất buồn lòng."

Cha Đinh cho một ít vào miệng, dù không có lòng dạ để ăn nhưng cũng vẫn phải cố ép mình ăn chút gì đó, thở dài nói: "Muốn vết thương khép lại cần phải có thời gian, để con bé yên tĩnh chút đi. Nếu thấy nó không ổn, gọi điện cho Thiên Ngưng đến đây nói chuyện với nó đi."

"Tôi cũng có nghĩ tới Thiên Ngưng, nhưng thân phận bây giờ của Thiên Ngưng không giống trước kia, tôi ngại gọi lắm."

"Mặc dù thế, nhưng nếu thật không còn cách nào đành phải làm như vậy?"

"Được, tôi biết rồi, qua hai ngày nữa mà Tiểu Nhiên còn như vậy, tôi sẽ gọi điện thoại cho Thiên Ngưng để con bé đến đây một chuyến." Mẹ Đinh đứng dậy, định dọn đĩa trống trên bàn ăn, ai ngờ chuông cửa vang lên, làm bà rất ngạc nhiên.

Không chỉ có mẹ Đinh kinh ngạc, cả cha Đinh cũng kinh ngạc, nghi người nhấn chuông cửa là Dư Tử Cường, sắc mặt liền hầm hầm giận dữ.

"Tôi đi mở cửa." Mẹ Đinh suy nghĩ một chút, quyết định đi mở cửa, ai ngờ mở cửa không thấy Dư Tử Cường mà là thấy Hà Tuyết Phi người xuất hiện trên bài báo, suy đoán người đàn bà bên cô chắc là mẹ Dư Tử Cường.

Mẹ Đinh đoán được thân phận hai người kia, càng thêm không vui tức giận hỏi: "Hai người tới làm gì?"

Phương thức chào hỏi như vậy khiến Chung Mẫn Liên cảm thấy không vui, giễu cợt nói: "Quả nhiên gia đình xuất thân bần tiện không có giáo dục, nên mới dạy ra đứa con gái vô liêm sỉ."

Mẹ Đinh biết Chung Mẫn Liên đang chửi người nào, vì bất bình cho đứa con mình đáng thương của mình, không thèm mời bà vào, cứ như vậy đứng ngoài cửa cãi nhau với bà, "Sáng sớm bà chạy đến nhà người ta ăn nói vô phép, vậy mà cũng có giáo dục lắm sao?"

"Tôi không thèm cãi nhau với bà, tránh làm mất thân phận của mình. Tôi tới tìm con trai tôi, gọi nó ra đây."

"Buồn cười, con của bà sao lại ở nhà tôi?"

"Cái này phải hỏi con gái bà. Đinh Tiểu Nhiên đâu, gọi cô ta ra đây." Chung Mẫn Liên không đợi mẹ Đinh mời vào, trực tiếp xông vào, quan sát hoàn cảnh bên trong, trên mặt lộ ra nụ cười khinh miệt, giễu cợt: "Gia đình như vậy mà cũng đòi làm xui gia với chúng tôi, đúng là si tâm vọng tưởng."

"Này, tôi đâu có mời bà vào, sao bà tự đi vào thế?" Mẹ Đinh đi tới trước mặt Chung Mẫn Liên, ngăn lại đường đi không cho bà vào trong hơn nữa, trong lòng mặc kệ bà là quý bà giàu có thế nào, chỉ mong muốn xả giận giúp con gái, cho nên không cho bà ta nửa điểm mặt mũi, nói:" Tôi mặc kệ bà có thân phận gì, bà dám tự tiện xông vào nhà tôi chính là tự xông vào nhà dân, tôi có quyền thưa bà."

"Với cái nhà rách nát này của bà, mời tôi vào, tôi cũng không thèm. Bà yên tâm, chỉ cần tìm được con trai, tôi lập tức đi ngay."

"Tôi nói rồi, con của bà không có ở nơi này, bà lập tức cút ra ngoài cho tôi."

"Bà nói thì tôi phải tin sao, lục soát mới biết chứ?"

"Sao bà có thể ngang nhiên xông vào, còn đòi lục soát nhà người ta hả?"

"Hừm?" Chung Mẫn Liên hừ lạnh, không đôi co với mẹ Đinh, quay qua nói với Hà Tuyết Phi: "Tuyết Phi, con vào trong tìm xem, có Tử Cường ở chỗ này không?"

"Dì, thật sự phải vào tìm sao?" Hà Tuyết Phi dĩ nhiên biết tự tiện xông vào nhà người khác lục soát là phạm pháp, cho nên có hơi sợ.

"Dĩ nhiên phải vào tìm, Tử Cường đã mất tích ba ngày, nơi này là nơi duy nhất nó có thể tới, tìm đi?"

"Nhưng đây là nhà của người ta, làm như vậy là phạm pháp?"

"Tất cả hậu quả để dì gánh, tìm đi?"

"A," Hà Tuyết Phi thật sự cũng rất muốn tìm, cho nên ngoan ngoãn nghe lời đi vào lục soát không dám chống đối.

Mẹ Đinh chặn lại không cho cô vào, cảnh cáo nói: "Không cho phép ra oai ở nhà tôi, bất kể hai người ở bên ngoài ra oai thế nào nhưng ở chỗ này là do tôi quyết định."

Chung Mẫn Liên cười xem thường, phản bác: "Bằng mọi giá hôm nay tôi phải vào trong lục soát, cùng lắm mua lại toàn bộ khu nhà ở đây thôi."

"Tôi biết bà là người có tiền, nhưng bà cũng đừng có khinh người quá đáng chứ?"

"Là các người không biết liêm sỉ trước, đừng trách tôi khinh người quá đáng? Nếu con trai tôi không có ở chỗ này, thì cứ để chúng tôi lục soát có sao đâu?"

"Bà ——"

Cha Đinh vẫn luôn ngồi im nghe cuộc cãi vã của hai người, hiện giờ đã không còn sức chịu đựng, nổi trận lôi đình lớn tiếng quát, "Để bà ta tìm đi, tìm xong thì mau cút đi."

Đinh Tiểu Nhiên ở trong phòng nghe được thấy tiếng cãi nhau, dường như trong đó có tiếng của Chung Mẫn Liên, vội vàng ra xem thử thì nhìn thấy Chung Mẫn Liên và Hà Tuyết Phi. Nhìn thấy hai người kia lòng cô càng buồn hơn, bất lực hỏi: "Bà chủ, sáng sớm bà tới nhà của tôi, có chuyện gì không?"

Chung Mẫn Liên nhìn bộ dáng đau khổ của Đinh Tiểu Nhiên liền cười vui vẻ, khinh thường nói: "Nếu không phải vì Tử Cường, tôi sẽ không tới nơi này đâu. Đinh Tiểu Nhiên, rốt cuộc cô đem giấu Tử Cường ở đâu rồi?"

"Cháu không có giấu anh ta, sau khi rời khỏi ngân hàng Thiên Tường, cháu chưa có gặp lại anh ấy lần nào nữa?"

"Cô nói láo, ba ngày rồi nó chưa có quay về, làm sao cô có thể chưa gặp qua nó chứ?"

"Tin hay không thì tùy, ba ngày nay cháu không có ra ngoài, mỗi ngày trừ cha mẹ ra chưa có gặp qua người nào hết?"

Lúc này Hà Tuyết Phi đã tìm sơ qua hết một lần, trở lại nói với Chung Mẫn Liên, "Dì ơi không có, không tìm thấy anh Tử Cường ở đây?"

Chung Mẫn Liên lấy được đáp án, không chỉ không tức giận, ngược lại còn phấn khởi, mặc Đinh Tiểu Nhiên cảm thấy như thế nào, châm chọc nói, "Xem ra Tử Cường nói được làm được, nói chia tay liền nhất định sẽ chia tay, nếu nó không ở đây, vậy chúng ta đi chỗ khác tìm. Đinh Tiểu Nhiên, nếu lúc đầu cô chịu nhận lấy số tiền tôi cho cô để chia tay Tử Cường, thì đâu phải rơi vào tình cảnh trắng tay hôm nay?."

Đinh Tiểu Nhiên mặt vô biểu tình nói: "Tôi đã nói rồi, tôi không thiếu tiền. Nếu bà đã không tìm thấy Dư Tử Cường, như vậy xin mời về cho, đừng quấy rầy cuộc sống của gia đình chúng tôi, chuyện gia đình bà không liên quan gì đến chúng tôi.”

"Chết vẫn sĩ diện, nếu không ham tiền tại sao cứ bám theo Tử Cường không buông. Tôi đã điều tra qua, hiện giờ cô đã 28 tuổi, lớn hơn Tử Cường hai tuổi, nếu so với ra tuổi tác có hơi lơn nhưng dáng dấp của cô cũng đâu đến nổi khó coi, sao đến bây giờ còn chưa gả đi, không phải do mắt nhìn quá cao dã tâm quá lớn hay sao?"

Bị Chung Mẫn Liên châm chọc, Đinh Tiểu Nhiên chỉ trầm mặc không trả lời lại một câu.

Nhưng mẹ Đinh lại không chịu nổi, cầm chổi lên xua đuổi người, "Cút ra ngoài cho tôi, biến, nơi này không hoan nghênh các người, đi ra."

Chung Mẫn Liên nhìn cây chổi trong tay mẹ Đinh, buộc lòng phải thối lui ra cửa, vừa lui vừa cảnh cáo Đinh Tiểu Nhiên, "Đinh Tiểu Nhiên, cô tốt nhất đừng bám theo Tử Cường nữa, bằng không tôi sẽ không bỏ qua đâu?"

"Nếu bà không đi, tôi sẽ cho bà biết tay, cút ——" mẹ Đinh cầm chổi đuổi Chung Mẫn Liên và Hà Tuyết Phi ra ngoài, đóng cửa lại, tức giận mắng, "Giàu có thì đã sao, còn thua mấy bà bán rau cá ở chợ nữa kìa, xem ra hôm nay mẹ đã biết mấy bà giàu có là thế nào rồi, hừm."

Đinh Tiểu Nhiên đau lòng đứng khóc tại chỗ, trong đầu không ngừng nhớ lại những lời Chung Mẫn Liên nói—— xem ra Tử Cường nói được là làm được, nói chia tay liền nhất định sẽ chia tay.

Đúng vậy, đã ba ngày Dư Tử Cường không có liên lạc với cô, thật sự nói chia tay liền chia tay, rõ ràng trong lòng đã quyết định chia tay anh, nhưng sao cô vẫn thấy đau lòng như vậy?

Mẹ Đinh thấy con gái khóc thành như vậy, đau lòng tới an ủi cô, "Tiểu Nhiên, con đừng để ý tới lời bà ta nói, bà ta có hơn gì ai đâu, vậy mà còn có mặt mũi đi nói người khác?"

"Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ thấy con như vậy rất đau lòng có biết không?"

"Mẹ, con không sao, rất nhanh sẽ bình thường lại thôi." Đinh Tiểu Nhiên lấy tay lau đi nước mắt, nỗ lực nặn ra nụ cười, vậy mà nụ cười bây giờ của cô nhìn còn khó coi hơn cả lúc khóc.

Cha Đinh cũng đi tới, lấy tay vỗ vỗ bả vai Đinh Tiểu Nhiên, an ủi, khích lệ cô, "Tiểu Nhiên, có vài thứ phải bỏ xuống thì cứ bỏ xuống đi, xem như không bỏ được cũng phải bỏ, thứ thuộc về mình vĩnh viễn đều là của mình, không thuộc về mình cho dù cưỡng cầu mấy cũng cầu không được, thoải mái, thả lỏng tinh thần đi."

"Đúng đó, mẹ Dư Tử Cường xem thường gia đình chúng ta, mà mẹ đây cũng không ưa gì bọn họ cả. Ỷ mình có mấy đồng tiền dơ bẩn thì lớn lắm chắc?" mẹ Đinh cũng đi theo khuyên, ngay cả bây giờ giọng điệu vẫn chưa bình thường lại, vẫn còn giận dữ đối với Chung Mẫn Liên.

"Cha, mẹ, con biết mình phải làm thế nào, hai người yên tâm con nhất định không bi quan nữa đâu. Con về phòng nghỉ trước, sau đó chuẩn bị sơ yếu lý lịch hai ngày nữa đi ra ngoài tìm việc." Đinh Tiểu Nhiên lại dùng tay lau đi nước mắt, nỗ lực không khóc, sau đó xoay người đi vào phòng mình.

Nhìn bóng lưng con gái rời đi, cha Đinh và mẹ Đinh liền thở dài, đau lòng không dứt.

Ngẫm nghĩ lại, Cha Đinh quyết định phải gọi điện cho Tạ Thiên Ngưng, vì vậy nói với mẹ Đinh: "Bà gọi điện thoại cho Thiên Ngưng, nói cho con bé biết tình trạng bây giờ của Tiểu Nhiên, có lẽ Thiên Ngưng có thể giúp Tiểu Nhiên cái gì đó? Cho dù không giúp được thì cứ xem như tìm người nói chuyện phiếm với nó cũng tốt, cả ngày rầu rĩ ở trong nhà sẽ càng tệ hơn thôi."

"Được, tôi hiểu rồi. Chờ chút nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho Thiên Ngưng, giờ không còn sớm, ông mau đi làm đi tránh bị trễ giờ."

"Ừ, bà ở nhà nhớ xem chừng Tiểu Nhiên." cha Đinh trước khi đi vẫn dặn dò lại một câu, ngoài mặt bình thường kì thực rất lo lắng cho con gái, vốn không ghét Dư Tử Cường, nhưng hành động hôm nay của Chung Mẫn Liên khiến ông càng thêm quyết tâm không cho bọn họ quay lại với nhau.

Sau khi Chung Mẫn Liên rời khỏi nhà họ Đinh, tâm trạng cực kỳ tốt.

Hà Tuyết Phi không hiểu tại sao bà lại vui, nghi hoặc hỏi: "Dì ơi, chúng ta bị người ta cầm chổi đuổi ra ngoài mà dì còn vui sao?"

"Dĩ nhiên vui chứ, Tử Cường không đến tìm Đinh Tiểu Nhiên liền chứng minh nó đã thật sự chia tay Đinh Tiểu Nhiên, sao dì có thể không vui chứ?"

"Thật, có thật không?"

"Tuyết Phi, kế tiếp phải trông cậy vào cháu, cháu cố lên nha. Dì sẽ phái người đi dò hỏi xem giờ Tử Cường đang ở đâu, sau đó cháu hãy qua đó an ủi nó, chiếu cố cho nó, làm như vậy nó nhất định sẽ cảm động mà thích cháu?"

"Dì, cám ơn dì đã vì cháu mà làm nhiều việc như thế."

"Vẫn là câu nói kia, muốn cám ơn dì phải mau mau bước vào nhà họ Dư , làm con dâu của dì”.

"Dạ, cháu sẽ cố gắng." Hà Tuyết Phi cúi đầu, xấu hổ trả lời, giống như chú nai ngơ ngác trông chờ vào tương lai tràn đầy hi vọng.