Edit: Ngọc Hân – diễn đàn Lê Quý Đôn

Trương Dịch Dương sửa sang lại tây trang ở trong toilet, anh ta rời khỏi toilet nam, đi trên hành lang anh ta nhìn thấy Nhan Mộng Lam.

LQĐ

Vừa quẹo vào, họ đi tới đại sảnh của cục dân chính, trên mặt đất có ảnh ngược một trước một sau của họ.

Nhan Mộng Lam nhìn thấy mặt và môi Liễu Mỹ Yến đều tái mét, thân thể lảo đảo sắp ngã, cô theo bản năng lo lắng chạy tới.

Nhan Cảnh Minh giữ chặt Liễu Mỹ Yến, nhẹ nhàng vuốt lưng bà, trấn an cảm xúc trong lòng bà.

Đáy mắt Nhan Mộng Lam hỗn loạn, cô nhìn Nhan Cảnh Minh, “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì ạ?” Cô mới chỉ đi vài phút thôi mà.

Trương Dịch Dương đi qua, mắt nhìn Trì Đông Quân, ánh mắt dò hỏi xảy ra chuyện gì? Trì Đông Quân chỉ nhàn nhạt liếc anh ta một cái không nói gì, sau đó lại nhìn toàn thân Bách Lý Hàn Tôn lạnh như bầu trời đầy tuyết trong mùa đông, bông tuyết rơi nhẹ nhưng lạnh lẽo, không ai dám tới gần cạnh anh.

Nhan Cảnh Minh đưa mắt nhìn Liễu Mỹ Yến trong ngực sắp té xỉu, đáy mắt ông đầy đau lòng, tay giữ chặt eo Liễu Mỹ Yến, “Mẹ con nghe tin Tuyết Y bị bắt cóc, cho nên không chịu được……”

Trương Dịch Dương giật mình, lẽ nào khiến vợ chồng Nhan thị chịu đả kích lớn như vậy, thì ra là………

Nhan Mộng Lam chuyển qua nhìn Bách Lý Hàn Tôn, trong mắt lạnh như khối băng, khuôn mắt vô cùng mất hứng, “Anh chăm sóc Tuyết Y sao vậy? Chẳng lẽ anh không phái người bảo vệ chị ấy à?”

Vương Tiểu Vi ngồi một bên, không nhịn được khóc lớn, cổ cô đã băng bó, bộ dạng nhếch nhác không chịu được, váy bồng người hầu lộn xộn vô cùng.

“Bình thường tiểu thư ra cửa ít khi mang theo vệ sĩ, cho nên hôm nay ngài ấy cũng chỉ dẫn hai người tôi và lái xe đi ra cửa!” Nước mắt cô rơi lộp bộp.

Trì Đông Quân nhìn về phía cô, lông mày hơi nhíu lại, vừa rồi anh ta phát hiện trên đường Vương Tiểu Vi không hề khóc, bây giờ khóc như tới ngày tận thế vậy, tiếng khóc nấc lên khiến người ta nghe mà lo lắng.

“Lam Lam!” Liễu Mỹ Yến nhẹ giọng gọi.

“Mẹ!” Nhan Mộng Lam duỗi tay ra cầm tay Liễu Mỹ Yến, sắc mặt lo lắng cho thân thể bà, vừa khỏi bệnh vội ngồi máy bay tới thành phố D, mang tâm tình mong chờ tới gặp Tuyết Y, kết quả lại nghe Tuyết Y bị người ta bắt cóc, một loạt đả kích như vậy cô thật sự lo lắng mẹ cô không chống đỡ nổi.

“Lam Lam, con nhất định phải tìm bằng được Tuyết Y, bằng không mẹ không biết ăn nói thế nào với Mỹ Ngọc.” Nước mắt bà đong đầy trong hốc mắt.

Nhan Mộng Lam cảm giác tay mẹ cô đang run rẩy, ngón tay cô xiết chặt, tựa như cho mẹ cô thêm dũng khí, “Mẹ yên tâm! Con sẽ tìm được Tuyết Y, con sẽ không để Tuyết Y có việc gì, nhưng mẹ cũng phải chú ý thân thể mình, đừng để đến lúc tìm thấy Tuyết Y thân thể mẹ lại mệt mỏi suy sụp, Tuyết Y nhất định sẽ nói mẹ, cũng sẽ trách con không chăm sóc tốt cho mẹ.”

“Đúng vậy! Mỹ Yến, chúng ta về khách sạn trước đã, như vậy Lam Lam sẽ không phải phân tâm lo lắng cho chúng ta, nói không chừng sẽ nhanh chóng tìm thấy Tuyết Y.” Nhan Cảnh Minh dịu giọng dụ dỗ nói, trong lòng ông đau đớn không nói thành lời.

“Cũng được!” Liễu Mỹ Yến suy nghĩ một lát rồi nói.

Bà ở đây cũng chỉ khiến Lam Lam thêm phiền toái.

“Vậy con đưa hai người về trước!”

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tiêu Nhã Mạn mặc chiếc váy màu sáng màu đi tới, nhìn thấy trên mặt ai đều không có nửa nụ cười.

Nhan Mộng Lam nhìn cô nói Tuyết Y bị bắt cóc.

“Cái gì?” Tiêu Nhã Mạn kinh ngạc đưa mắt nhìn Nhan Mộng Lam.

“Đang yên đang lành sao có thể bị bắt cóc?” Giang Hiểu Cầm đứng sau lưng Tiêu Nhã Mạn, bên cạnh bà còn có Tiêu Như Thiên đi theo, “Tính cách Tuyết Y nhà chúng ta chưa bao giờ đắc tội với ai, sao nó có thể bị bắt cóc?” Ánh mắt bà nghi ngờ nhìn Bách Lý Hàn Tôn.

Khuôn mặt lạnh lùng của anh cứng lại, môi mím chặt, anh phát hiện Giang Hiểu Cầm nhìn qua, trong lòng anh cũng tự hỏi chính mình, rốt cuộc là ai bắt cóc Tuyết Y? Lại sẽ là ai bên cạnh anh?

“Bây giờ quan trọng nhất là phái người tìm kiếm Tuyết Y về.” Tiêu Như Thiên cúi đầu nói khẽ bên tai bà, “Bây giờ không phải là lúc truy cứu trách nhiệm.”

“Tổng giám đốc Tiêu, phu nhân Tiêu, hai người yên tâm, chúng tôi đã phái người đi tìm tiểu thư Cố , rất nhanh sẽ có tin tức.” Trì Đông Quân liếc nhìn Bách Lý Hàn Tôn, cung kính nói.

Trương Dịch Dương liếc nhìn Nhan Mộng Lam, “Tôi giúp em đưa bác trai bác gái về chỗ của Tuyết Y! Ở khách sạn cũng không tiện lắm, như vậy có tin của Tuyết Y thì bác trai bác gái sẽ biết đầu tiên.”

Nhan Mộng Lam nhìn anh ta, bây giờ anh ta không giống ngày trước, thiếu vẻ mặt của đứa trẻ hư hỏng, gương mặt baby tỏ vẻ nghiêm túc, cô không tự chủ gật đầu, vì cô biết ba mẹ cô rất muốn xem chỗ ở cửa Tuyết Y và nhìn xem tình hình cuộc sống của Tuyết Y ra sao, Trương Dịch Dương đề nghị ba mẹ cô nhất định sẽ chấp nhận.

Vợ chồng Nhan thị thấy con gái gật đầu, trong lòng họ hơi khá hơn.

Họ rời khỏi cục dân chính, Bách Lý Hàn Tôn phái Vương Tiểu Vi theo mấy người Trương Dịch Dương về chờ tin tức, mấy người Tiêu Như Thiên về nhà chờ tin, Trì Đông Quân theo sát Bách Lý Hàn Tôn lên xe.

Trời xanh mây trắng, ánh mặt trời tựa như hơi âm u, giống như không hề có nhiệt độ.

“Lập tức dùng tất cả các mối quan hệ, bảo họ mau chóng tìm được người, còn Tuyết Y bị bắt ở chỗ nào, tôi muốn xem camera giám sát hướng đi của xe.” Giọng lạnh lùng như hoàng đế tối cao ra lệnh, tay trên đùi anh cuộn chặt, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, môi mím chặt đến không thể chặt hơn.

Trong xe tràn ra hơi thở âm u lạnh lẽo từ địa ngục, khiến người ta có cảm giác tựa như đang ở trong điện chầu của Diêm Vương.

Từng tia sáng mặt trời xuyên qua cửa kính chiếu trên người Trì Đông Quân, nhưng anh ta cảm thấy vẫn lạnh quá, khuôn mặt ưu nhã cung kính nói, “Vâng! Tôi lập tức liên lạc bảo bọn họ đưa video tới.”

“Tôi sẽ khiến chúng nó trả giá vô cùng nặng nề.” Giọng trầm thấp mà độc ác, tay Bách Lý Hàn Tôn không kiềm chế được đánh một quyền lên ghế, ghế da màu đen lập tức hõm một hố sâu, tựa như đó là động không đáy, bất cứ lúc nào cũng vươn nanh vuốt ma quỷ ra cướp đoạt con mồi đi vào trong.

Sắc mặt Trì Đông Quân giật mình, đáy lòng đột nhiên run lên, thiếu chủ như vậy, đã lâu rồi anh ta không chứng kiến, khoảng 17 năm!

Năm đó thiếu chủ điên cuồng khát máu như thể muốn chôn hết toàn bộ thế giới, chỉ vì có người không thấy, không để lại chút dấu vết rồi biến mất!

Bây giờ thiếu chủ lại giẫm lên vết xe đổ năm đó, điên cuồng phẫn nộ.

Thiếu chủ càng lạnh lùng im hơi lặng tiếng càng khiến người ta kinh hãi khủng hoảng.

Bất kể là cao thủ máy tính trong công ty, hay là mấy nhân viên cao cấp đều cực kỳ bận rộn, có người xem video quay đường phố, có nhân viên chính phủ tới chỗ gần tiểu khu điều tra, có cảnh sát kiểm tra chứng minh thư, cùng với vật phẩm túi xách của khách trên xe bus hoặc trạm xe.

Qua nửa giờ, rốt cuộc có chút đầu mối.

Công ty Bách Âu như lâm vào vùng Bắc Cực, ai cũng kinh hãi lạnh mình, vì bọn họ đều biết vợ chưa cưới của thiếu chủ bị bắt cóc.

Trong tay Trì Đông Quân mang theo một phần tài liệu gõ cửa tiến vào.

“Có tin tức sao?” Bách Lý Hàn Tôn xoay chiếc ghế giám đốc quay lại nhìn anh ta.

“Đã có tin tức, lần này là do một đám người thủ pháp thoạt nhìn có kinh nghiệm gây nên, đây không phải là lần đầu tiên gây án……..”

“Tôi không muốn nghe cậu nói nhảm, tôi muốn nghe trọng điểm.”

Trì Đông Quân gật đầu hành lễ với anh, “Xe bắt cóc tiểu thư Cố đến bãi đỗ xe của tiểu khu X, bọn chúng tránh camera, chia lên hai chiếc xe cùng màu, toàn bộ đám người đều đeo mắt kính.” Trì Đông Quân cầm hai tấm ảnh in ra từ máy tính, “Đây là camera tiểu khu chụp được.”

Bách Lý Hàn Tôn nhận lấy nhìn thoáng qua rồi thả xuống, lạnh lùng nhìn Trì Đônh Quân.

“Sau đó chúng tôi lại truy theo lộ trình hai chiếc xe đi, bọn chúng lại đổi một xe, sau đó bọn chúng chạy tới một thôn nhỏ ở vùng ngoại ô, giống như bốc hơi khỏi nhân gian, tìm không ra manh mối.”

“Thôn trang này có xe đi ra hay không?”

“Có, có vài chiếc, nhưng không giống với tên lái xe.”

“Mang hình ảnh này tới kho tư liệu, bảo bọn họ thông qua đó tìm ra thân phận bọn chúng, nửa giờ nữa tôi phải biết rốt cuộc Tuyết Y bị bọn chúng bắt tới chỗ nào, còn có bảo trực thăng và bộ phận bảo vệ chờ sẵn.” Khuôn mặt Bách Lý Hàn Tôn lạnh tới cực điểm, ngón tay với những khớp xương rõ ràng cầm hình lên, lạnh lùng đưa cho Trì Đônh Quân.

“Vâng!”

Có một người qua đường chụp được hình ảnh Cố Tuyết Y sắp bị bắt có đăng lên weibo, lập tức bùng nổ, tỷ lệ chia sẻ càng lúc càng cao, tin Cố Tuyết Y bị bắt cóc giống như một quả cầu tuyết, càng truyền càng rộng rãi.

Có bạn lướt mạng nhìn thấy ánh mắt đau thương của Cố Tuyết Y đã hỏi vì sao người qua đường không cứu người, còn nói xã hội này quá lạnh lùng, cũng có người nói sao cô không kêu cứu, ai biết có phải cô bị bắt cóc hay không. Sau đó có bạn phản bác, vừa thấy kính chiếc xe  bị đập nát là biết đây là một vụ án mạng, lại mắng bạn kia mắt mũi bị sao vậy, sau nữa đám người trên mạng càng sôi nổi bình luận.

Mười phút sau, tên Cố Tuyết Y bị mấy người khác tìm ra, nói cô là vợ chưa cưới của thiếu chủ Bách Lý, còn nói cô là tác giả tiểu thuyết trên mạng, thoáng chốc Cố Tuyết Y trở thành chủ đề của mọi người bàn tán.

*******

Trong phòng khách rộng rãi đèn chùm lông lẫy chiếu ánh sáng vàng nhạy, trên bức tường màu vàng treo mấy bức tranh, trang trí như vậy không hiểu sao lộ ra sự thê lương.

Khuôn mặt yêu mị của Bùi Khê Minh tiều tụy, anh ngồi trên sofa, trên người tràn ra cảm giác chán chường làm người ta hít thở không thông, da thịt trắng như sứ không nhìn ra chút huyết sắc, trong tay anh bưng một ly thủy tinh, uống một ngụm rượu XO đậm đặc.

Lâm Hiểu Mạt từ trên lầu đi xuống, mặt như tờ giẩy trắng, đồng tử thâm thúy, cô ta chậm rãi đi tới chỗ Bùi Khê Minh yên lặng nhìn anh, đáy mắt lưu luyến không rời, cô ta hơi nhếch môi.

Lúc này cô ta hẳn nên trở về thành phố A, nhưng cô ta không cam lòng, trong lòng cô ta vẫn không bỏ được anh, cho nên cô ta kiên trì ở lại.

Nhưng khi chứng kiến anh vì người phụ nữ dối trá như Cố Tuyết Y mà thành như vậy, cô ta thấy đau lòng.

Ngón tay bên hông xiết chặt, cô ta đang cố gắng không lấy ly rượu trong tay anh.

“Cho dù anh cứ mãi uống rượu thì cũng chẳng thay đổi được chuyện thực tế Cố Tuyết Y gả cho thiếu chủ Bách Lý.” Cô ta vẫn không nhịn được nói.

“Cô vẫn chưa đi à?” Đôi mắt mông lung đầy quyến rũ, tựa như Eva quyến rũ.

Lời này tựa như cây kim hung hăng đâm vào lòng cô ta.

Gương mặt đau thương, đôi mắt ưu sầu nhìn anh, chẳng lẽ anh thực sự muốn tàn nhẫn như vậy với cô ta sao?

Khi Lâm Hiểu Mạt mấp máy môi muốn nói chuyện thì điện thoại Bùi Khê Minh vang lên.

Bùi Khê Minh buông ly ra, khuôn mặt say khướt đưa tay nhận điện thoại.

Lâm Hiểu Mạt thấy sắc mặt anh cứng lại từng chút.

Không tự chủ được hỏi anh đã xảy ra chuyện gì?

Cúp máy, đôi mắt đen nhánh lộ vẻ lạnh lẽo nhìn Lâm Hiểu Mạt, “Có phải cô bắt cóc Tuyết Y?”

Lâm Hiểu Mạt giật mình, đôi mắt ngập nước xen lẫn đau xót, “Sao em có thể bắt cóc Tuyết Y, em vẫn luôn ở cạnh anh, sao em có thể bắt cóc Cố Tuyết Y?”

Không ai biết giờ phút này cô ta đau lòng cỡ nào, cảm giác giống như chết đi vậy.

“Nếu như không phải cô, Tuyết Y sao có thể đi nửa đường bị người ta bắt cóc?” Đôi mắt lạnh lẽo sắc bén nhìn cô ta, anh bỗng từ sofa đứng lên, cùng anh say khướt đau khổ lúc nãy hoàn toàn khộng phải một người, giống như người say vừa rồi là ảo giác của mình.

“Chẳng lẽ em có lý do bắt cóc cô ta? Lâm Hiểu Mạt em hận không thể đưa cô ta theo thiếu chủ Bách Lý kết hôn, như vậy anh mới có thể hết hi vọng, em mới…..”

“Tôi nói lại lần nữa, cho dù không có Tuyết Y tôi cũng sẽ không ở cùng với cô, cô đừng lãng phí thời gian trên người tôi nữa.” Anh lạnh lùng như sắt, trong mắt không hề có chút tình cảm nào.

“Anh quản em à!” Lâm Hiểu Mạt cố nên đau thương trong lòng, gầm nhẹ với anh, “Em yêu anh là chuyện của em, anh không thể ngăn suy nghĩ của em, càng không thể ngăn cản em yêu anh.”

Anh nhìn cô. “Tuyết Y thật sự không phải do cô bắt cóc?”

“Không phải!” Ngực Lâm Hiểu Mạt phập phồng, khuôn mặt ẩn chứa sự cao ngạo.

Bùi Khê Minh nhìn cô ta một cái, xoay người rời đi.

“Anh muốn đi đâu?” Cô ta nhìn bóng lưng lạnh lùng, gầm nhẹ hỏi.

“Tôi đi tìm Tuyết Y.” Bước chân hơi dừng lại.

Ầm một tiếng, tiếng cửa gỗ nặng nề tựa như đang chặt đứt gì đó.

Ánh mắt cô ta tuyệt vọng nhìn ra cửa, chậm rãi ngã xuống mặt đất.

Lên vị trí lái, Bùi Khê Minh hạ cửa kính xuống, xe càng chạy càng nhanh, thổi bay tóc anh.

Hết chương 32