Vừa rồi chính cô này quấy rầy anh và Tuyết Y.

Lông mày anh nhíu chặt liếc cô. LQĐ

Khuôn mặt hơi tái của Vương Tiểu Vi cưỡng ép mình duy trì trạng thái ngày thường, trong lòng bất an khiếp sợ, “Tiểu thư ngài ấy ở trong thư phòng…….”

Bách Lý Hàn Tôn lạnh mắt nhìn cô một cái, xoay người cất bước vào thư phòng……

“Thay quần áo.”

Thân thể Bách Lý Hàn Tôn hơi cứng đờ, chân từ từ hạ xuống, nhưng tròng mắt anh liếc nhìn thân thể cô từ trên xuống dưới, sau đó xoay người trở về phòng.

Một lúc sau hai tay quản gia Phó cầm tây trang màu trắng xuất hiện trong phòng khách, đi vào phòng hầu hạ Bách Lý Hàn Tôn thay đồ ngủ.

***********

Cố Tuyết Y thay xong quần áo, thuận tiện xếp đồ ngủ ngay ngắn.

Khuôn mặt trắng noãn hơi hoảng hốt.

Không phải cô chưa từng nhìn thân thể đàn ông, thỉnh thoảng viết tiểu thuyết bắt buộc cô phải xem cảnh h trong phim, nhưng vì sao cô nhìn thấy thân thể Bách Lý Hàn Tôn, mặt lại không kiềm chế được đỏ lên.

Lúc này tiếng gõ cửa phòng vang lên, giọng Bách Lý Hàn Tôn vang lên bên ngoài.

Hồi lâu sau cô vỗ vỗ gò má, khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt lúc trước.

Cô vặn nắm cửa mở khóa.

Bách Lý Hàn Tôn nhìn cô, da thịt trắng như tuyết đã không đỏ như vừa nãy, trong lòng thầm thở dài một hơi, “Chúng ta ăn sáng đi!” Anh dắt tay cô.

Ánh mặt trời rực rỡ xuyên qua cửa sổ sát đất vẩy lên sàn nhà, phòng khách sáng ngời, trên bàn thủy tinh có bữa sáng thanh đạm, họ lặng lẽ dùng cơm.

Nét mặt già nua của quản gia Phó chìm xuống, ánh mắt ông nhìn Bách Lý Hàn Tôn, tầm mắt lại rơi trên người Cố Tuyết Y, trong mắt lóe lên vẻ phức tạp.

Một giờ sau, hai người dùng xong bữa sáng.

Bách Lý Hàn Tôn nhận khăn lụa sạch lau miệng, quản gia Phó cung kính kéo ghế ra, Bách Lý Hàn Tôn đứng dậy, quản gia Phó hơi ngồi xổm xuống sửa sang lại tây trang cho anh.

Bách Lý Hàn Tôn nhìn cô lặng lẽ ngồi trên ghế, trong mắt có sự ấm áp, giọng trầm thấp nói, “Em cùng tới công ty với tôi không?”

Cố Tuyết Y giật mình, lạnh nhạt nhìn anh, khóe miệng cười cười, “Tôi tới công ty cũng không làm gì, cho nên tôi……..”

“Em ở nhà cũng chán, em không thể viết tiểu thuyết.” Bách Lý Hàn Tôn lại nhìn cô, đáy mắt lóe lên, khóe miệng cong cong.

Lông mày Cố Tuyết Y hơi nhăn lại, lời này nghe sao cũng như đang uy hiếp cô? Cô căng mắt nhìn anh, ngũ quan tuấn mỹ kiêu căng của anh giống ngày thường, chẳng lẽ là ảo giác của cô?

Anh thấy khuôn mặt cô cứng lại, khóe miệng càng cười rõ nét. Cố Tuyết Y suy nghĩ một lúc, nói. “Được rồi! Tôi cùng tới công ty với anh! Nhưng nếu tôi cảm thấy quá nhàm chán thì sẽ về đó.” Trong nhà ít nhất còn có TV để xem, chẳng bị ai quấy rầy.

Vẻ mặt điển trai của Bách Lý Hàn Tôn bình tĩnh, anh nhận khăn lụa sạch trong tay Vương Tiểu Vi, nhẹ nhàng lau miệng giúp cô.

Mười phút sau, hai người ra khỏi cửa chính dưới lầu.

Quan Hàn Di ở lầu bốn, ngủ dậy đi ra sân thượng vươn vai, tầm mắt nhìn xuống, vừa vặn thấy Bách Lý Hàn Tôn và Cố Tuyết Y lên chiếc xe Bentley RV đen, cô ta thấy xe chầm chậm rời đi.

Đáy mắt lóe lên vẻ phức tạp.

Đến cửa công ty, đội hình quản lý cấp cao đứng thành hai hàng.

Thành phố bộn bề trải qua trận mưa tối qua được rửa sạch, rực rỡ hẳn lên.

Tòa nhà thương mại 50 tầng, ánh mặt trời chói lọi chiếu sáng, thủy tinh khúc xạ tia sáng chói mắt, nhất thời khiến người ta khó có thể nhìn rõ, trong mơ hồ có khí chất như vua của thiên hạ.

Bốn chữ “Công ty Bách Lý” màu vàng to chói mắt, trong vườn hoa, suối phun mộng ảo như đứa trẻ đang nô đùa, nước liên tục bắn lên trên, mặt trời khúc xạ ra tia sáng mỹ lệ.  

Cửa thủy tinh xoay tròn.

Khuôn mặt Trì Đông Quân điềm đạm đứng cung kính.

Tài xế mặc đồng phục màu trắng cúc áo màu vàng mở cửa xe, Bách Lý Hàn Tôn ưu nhã xuống xe, Cố Tuyết Y cũng theo xuống.

Dưới ánh mặt rời, dung nhan tinh xảo trắng nõn càng trong suốt như pha lê, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn bọn họ, trong thoáng chốc, cô chính là công chúa cao cao tại thượng trong mắt bọn họ, khí chất cao quý khiến người ta không dám nhìn cô ở khoảng cách gần.

Ánh mặt trời đẹp đẽ, anh và cô tay trong tay từng bước đi tới, mặt đất phản chiếu bóng dáng nghiêng ngả thân mật của hai người.

Quản gia Phó, Vương Tiểu Vi, Trì Đông Quân theo sát phía sau.

Lúc mọi người vây quanh, họ chậm rãi đi vào công ty Bách Lý.

Hôm qua chuyện thiếu chủ ôm một cô gái rời đi dã truyền khắp công ty, bây giờ một màn này lại nhanh chóng lan truyền tiếp, nhưng rất nhanh lại truyền thêm tin người phụ nữ mà thiếu chủ thích thì ra là công nhân của bộ phận vệ sinh trong công ty, hơn nữa có quan hệ rất tốt với chị Bội, lúc này bộ phận vệ sinh đã trở thành đối tượng để mọi người theo dõi nghe ngóng tin tức. Có một số người còn đặc biệt chuyển công tác đến bộ phận vệ sinh, vì để níu vào chị Bội trèo lên Cố Tuyết Y rồi từ Cố Tuyết Y quen biết thiếu chủ.

Văn phòng rộng rãi, bàn làm việc màu đen, sàn nhà màu đen, đèn treo thủy tinh xa hoa, màn cửa sổ xinh đẹp bằng lụa mỏng, ánh mặt trời xuyên qua cửa kính vẩy xuống sàn, phản chiếu từng vầng sáng.

Không khí trong phòng tràn ngập hương bạc hà và mùi hoa hồng thơm ngát.

Cố Tuyết Y ngồi trước máy tính, hai mắt xem video.

Vương Tiểu Vi pha xong trà trái cây, đặt lên khay thủy tinh đi vào văn phòng, cô thấy Cố Tuyết Y thì mỉm cười, lặng lẽ bưng ly để bên cạnh, cầm khay lên lùi một bước, đứg sau lưng Cố Tuyết Y.

Cố Tuyết Y bưng ly trà trái cây khẽ nhấp một ngụm, ánh mắt sáng lên, quay đầu nhìn Vương Tiểu Vi, cười một tiếng, “Trà này thơm quá nhỉ! Sao làm được vậy?”