Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn

Khuôn mặt trắng noãn của Cố Tuyết Y rất đỗi lạnh lùng, nhìn anh nói, “Ăn xong rồi thì nói cho tôi biết anh tìm tôi có chuyện gì, nói xong thì về đi.” LQĐ

Bách Lý Hàn Tôn nhìn một món mặn một món canh trên bàn, món mặn là thịt băm xào dưa xanh, và canh cái thìa, đoạn ngước mắt nhìn cô, thản nhiên nói, “Em không ăn à?”

“Tôi không đói bụng!” Giọng hờ hững, không chứa bất kỳ cảm xúc gì.

Ngón tay Bách Lý Hàn Tôn đặt trên đùi không động đậy, một lát sau đứng dậy, tầm mắt rơi xuống ngón tay cô, móng tay bị dao cắt đứt một nửa, lại lẳng lặng dời mắt trên khuôn mặt trắng noãn tinh xảo của cô.

Cố Tuyết Y cảm nhận hương bạc hà và tầm mắt lạnh lẽo từ trên người đàn ông tản ra, hơi lùi ra sau, ngay cả chính cô cũng không phát hiện.

Cô chỉ cảm thấy hành động tiếp theo của anh sẽ khiến cô không thể phản kháng.

Anh thu hết biến hóa rất nhỏ của cô vào trong tầm mắt, vẻ mặt tuấn tú vô song không biểu lộ gì, bộ dạng kiêu căng từ trên cao nhìn xuống cô, “Em thường xuyên ăn những thức ăn này, khó trách thoạt nhìn em mềm mại không xương như vậy, từ nay về sau không cho phép em ăn những món này nữa, hàng ngày tôi sẽ sai người đưa đồ ăn đến cho em, em chỉ cần yên tâm làm chuyện em thích.”

“Tôi…….”

“Mỗi ngày tôi sẽ qua chỗ này ăn cơm, em nhất định phải ăn cùng tôi!” Trên mặt Bách Lý Hàn Tôn toát ra vẻ cường thế vốn có, trong lòng anh không cho phép Cố Tuyết Y từ chối sắp xếp của anh.

Cố Tuyết Y lạnh nhạt nhìn anh, trong lòng âm thầm thở dài, gặp phải Bách Lý Hàn Tôn không biết chuyện này có tính là kiếp nạn cả đời này của cô hay không đây?

Thời gian cứ như vậy lặng lẽ trôi qua!

Hậu quả phản kháng bày ra trước mắt, để nhà Giang Hiểu Cầm bị tổn thương là chuyện cô không muốn làm nhất.

“Anh dùng cơm ở nhà hàng Tây như trước đây không phải tốt sao?” Vì sao cứ cố tình chạy tới chỗ vừa nhỏ vừa đơn sơ như vậy để dùng cơm?

Quyết định của tôi không cần em hỏi nhiều.

Một câu này đã đến bên miệng rồi, miệng Bách Lý Hàn Tôn hơi mím lại, vẻ mặt lạnh băng thản nhiên nói, “Tôi không thích bị người khác quấy rầy!”

Cánh môi mềm mại của Cố Tuyết Y cong cớn mỉa mái, cho dù anh ta không thích bị người khác quấy rầy, cô không tin anh ta sẽ không còn những chỗ khác, tại sao cứ cố tình chọn chỗ của cô?

Cô thích sống bình thường, cả đời không muốn thay đổi gì.

Quên đi, ý nghĩ này của cô không thể nào thực hiện, trừ phi anh ta bằng lòng buông tay.

Con mắt nhìn về phía Bách Lý Hàn Tôn giờ lạnh nhạt vô cùng, lóe lên ánh sáng trong trẻo, như bầu trời xanh.

“Anh không thích người ta quấy rấy, tôi cũng không thích bị người khác quấy rầy.”

Trong phòng khách trống trải, mũi kiêu căng phả ra hơi thở ổn định, thể hiện anh vừa lạnh lùng vừa tôn quý, hai đầu lông mày càng lộ ra sự xa cách và bá đạo, “Tôi sẽ bảo người tới lặng lẽ, sẽ không ồn ào đến em.”

Vẻ mặt tinh xảo của Cố Tuyết Y lộ vẻ lạnh nhạt, giống như buông tha sự giãy dụa và phản bác, càng giống như mệt mỏi, “Không phải anh nói có chuyện quan trọng muốn nói với tôi à? Rốt cuộc là chuyện gì?”

“Đó là những chuyện này, không còn chuyện gì nữa, tôi có việc phải đi trước!”

Bách Lý Hàn Tôn lướt qua bên người Cố Tuyết Y đi ra cửa, đột nhiên như nhớ ra gì đó, dừng bước, xoay người ngoái đầu lại nhìn bóng lưng vừa mảnh mai vừa cô độc của Cố Tuyết Y, tự mình nói, “Mấy ngày nữa tôi hết bận sẽ gặp bà Tiêu, đến lúc đó cùng đi!”

Cô liếc xéo lại, “Anh không nói chuyện này tôi cũng quên, hôm trước anh bảo người gọi điện thoại cho mẹ nuôi tôi, anh không cảm thấy hơi quá à?”

Cô không muốn Giang Hiểu Cầm ôm bất kỳ hi vọng cô và Bách Lý Hàn Tôn ở cùng một chỗ nào cả, chuyện giữa bọn họ trong lòng tự hiểu là được, còn những người không liên quan khác, không cần bị liên lụy lôi vào chuyện giữa họ.

“Đừng quên, giữa chúng ta không phải loại quan hệ kia, tôi cũng không muốn thay đổi thành quan hệ đó.” Một câu này của Cố Tuyết Y là đang nhắc nhở anh, cô là bị anh up hiếp mới gật đầu đồng ý làm người phụ nữ của anh, giữa bọn họ chẳng qua chỉ là chơi đùa một thời gian mà thôi, đường đường là thiếu chủ Bách Lý anh chơi chán rồi, quan hệ này dĩ nhiên sẽ bị cắt đứt!

Đối với thái độ rõ ràng của cô, trong lòng anh như có con sư tử đang gầm thét, ngón tay dần dần cuộn chặt thành nắm đấm, gân xanh nổi lên, cằm cương cứng lạnh băng, khiến người ta cảm thấy không rét mà run, “Bây giở tất cả không phải em nói là được, tất cả sự chi phối đều trong tay tôi!” Con mắt kiêu căng rét lạnh sâu như đầm lầy, như hoàng đế từ trên cao nhìn xuống cô, khí thế bá đạo và tôn quý không đổi, “Em chỉ cần tuân theo là được!”

Anh có gì không tốt? Vẻ mặt cô ước gì né khỏi anh.

Tất cả mọi  người trên thế giới này đều có dục vọng, trên người cô, anh hoàn toàn không nhìn thấy dục vọng mà người ta thường có, phảng phất như, trên cõi đời này không có thứ gì có thể hấp dẫn cô muốn và để ý.

Nếu như không phải anh sớm điều tra rồi, biết cô quan tâm duy nhất là nhà họ Tiêu, chỉ sợ rằng cô sẽ không dễ dàng thỏa hiệp như vậy. Nhưng, cô cũng đâu cần lúc nào cũng phải nhắc nhở anh, cô là vì nhà họ Tiêu mới đồng ý yêu cầu của anh.

Anh thế mà lại vì lời cô nói cảm thấy phẫn nộ, đây là tâm tình lần đầu tiên kể từ khi anh chính thức tiếp nhận đại gia tộc Bách Lý có.

Sắc mặt Cố Tuyết Y không bối rối, đáy mắt tĩnh lặng gợn sóng không sợ hãi, lạnh nhạt nhìn anh, giọng bình tĩnh thản nhiên nói, “Đúng, anh nói rất đúng! Anh muốn chính là một con búp bê à? Có lẽ búp bê sẽ không nói chuyện, búp bê sẽ không làm lòng anh khó chịu.”

Nói xong, cô hờ hững dời tầm mắt, nhìn ra bên ngoài.

Ánh mặt trời xáng lạn, gió nhẹ thổi tới, hương hoa đào thoang thoảng nương theo làn gió bay vào phòng khách thấm vào tim gan cô.

Trong lòng Bách Lý Hàn Tôn chẳng biết tại sao nổi lên luồng lửa nóng, hai chân thon dài bước về phía cô, ngón tay giữ chặt cằm bóng mịn của cô, bắt mắt cô nhìn anh, thân hình cao ngất so với vóc dáng 1m6 của cô mà nói, không thể không ngửa đầu nhìn anh.

Khuôn mặt tuyệt mỹ kiêu căng như Thần mặt trời Apollon, có hơi u tối, chăm chú dừng trên mặt Cố Tuyết Y, con mắt bắn ra khí lạnh mùa đông và sự cuồng ngạo.

Thần thái Cố Tuyết Y vẫn lạnh nhạt điềm tĩnh, chẳng nói một lời nào, thẳng tắp nhìn anh.

Tay anh không khỏi kẹp chặt cô.

Cằm truyền tới cảm giác đau đớn khiến đôi mi thanh tú của Cố Tuyết Y hơi nhíu lại, con mắt màu hổ phách nổi lên vẻ lạnh lẽo, nhưng vẫn không nói gì.

Hai người cứng đờ trong ba phút.

Lồng ngực Bách Lý Hàn Tôn bắt đầu chậm rãi phập phồng, cằm dưới căng cứng, ngón tay trên cằm cô cũng chẳng thêm lực.

“Em! Cố Tuyết Y, cả đời này là người phụ nữ của Bách Lý Hàn Tôn tôi.” Phun ra từng chữ một, trong giọng nói ẩn chứa kiêu ngạo và ngang ngược bẩm sinh.